Dưới các loại át chủ bài, Diệp Tinh thúc dục đạo tắc tử vong là có thể có được thực lực bất tử cảnh, thế nhưng vẻn vẹn chỉ thúc giục đạo tắc không gian thôi thì thực lực tuyệt đối không đạt tới bất tử cảnh.
Nhưng mà cho dù có thể thúc giục, đạo tắc không gian hắn sử dụng cũng không thuộc về phạm vi của đại đạo ngũ hành.
Trong đạo tắc ngũ hành, Diệp Tinh chỉ có thiên phú hệ hỏa, nhưng là lĩnh ngộ của hắn đối với đạo tắc hệ hỏa rất thấp, trước khi tiến vào thành Thời Không trên cơ bản cũng đã từ bỏ không lĩnh ngộ nữa.
Dù sao với hắn mà nói, lĩnh ngộ đại đạo sinh tử, đại đạo vận mệnh vân vân vẫn là nhanh hơn một chút.
Mà nếu muốn nắm giữ đại đạo ngũ hành, hắn muốn tiến bộ nhất định phải đồng thời có năm phân thân, quá phiền phức.
Chỉ là Diệp Tinh tạm thời cũng nghĩ không ra biện pháp giải quyết.
“Quên đi, cùng lắm thì đổi địa phận khác, có phân thân Huyễn tộc ở đây, người khác cho dù hoài nghi cũng không có khả năng bắt được mình để nghiên cứu, nhiều nhất coi mình là sinh mệnh đặc thù có thiên phú cường đại mà thôi.”
Rất nhiều ý nghĩ trong nháy mắt hiện lên trong đầu, Diệp Tinh tiếp tục huy động trường kiếm đánh tới.
“Cuồng vọng! Cuồng vọng!”
Nghe Diệp Tinh nói, Xà Côn nhất thời giận dữ quát.
Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ tức giận, khuôn mặt thậm chí đều có chút vặn vẹo, trở thành một trong những người khống chế vực Tử Hải vô số năm, ông ta có thật sự rất lâu không bị người khác khiêu khích!
– Ta không cần biết ngươi là thiên tài gì, nếu dám đến chọc ta, vậy để mạng của mình ở đây đi!
Vụt!
Trước người Xà Côn có hai đạo quang mang bay ra, tốc độ nhanh đến cực hạn, cơ hồ trong nháy mắt liền đi tới trước người Diệp Tinh, đụng vào trên người hắn.
“Rắc rắc!”
Tinh thạch Khắc Vân bên ngoài da Diệp Tinh dưới va chạm này liền xuất hiện một vết nứt, nhưng lại trong nháy mắt khép lại, trường kiếm Diệp Tinh huy động, đánh vào hai đạo quang mang.
“!!!”
Một tiếng vang thanh thúy, lại có hai đạo quang mang xuất hiện, chỉ là sau khi bị Diệp Tinh đánh trúng, hai quang mang lại nhanh chóng bay ra.
“Cái gì? Dễ dàng như vậy liền có thể ngăn cản công kích mạnh nhất của ta?” Thấy thế, sắc mặt Xà Côn đại biến.
Vừa rồi ông ta đoán được Diệp Tinh có một phần khả năng còn chưa chân chính đột phá đến bất tử cảnh, cho nên phương diện phòng ngự khả năng không tính là mạnh, cho nên trực tiếp phát động công kích mạnh nhất nhằm vào thân thể Diệp Tinh, thế nhưng lại không có tạo thành thương tổn gì đối với Diệp Tinh.
“Xà Côn, công kích mạnh nhất của ngươi cũng không lắm thì phải ha? Ngay cả phòng ngự của ta cũng không phá được!”
Diệp Tinh cười to nói, huy động trường kiếm, từng đạo kiếm quang không ngừng bay ra.
– Oanh! Oanh!
Từng âm thanh va chạm kịch liệt không ngừng vang lên, hư không nghiền nát, từng vết nứt không ngừng xuất hiện, lan tràn ra.
Lúc này tất cả mọi người nhìn trận chiến trong hư không, trong mắt đều tràn đầy vẻ chấn động.
“Thực lực Dỏa Diệu một chút cũng không thua gì lãnh chúa Xà Côn.”
“Nhưng lãnh chúa Xà Côn cũng không rơi vào thế hạ phong.”
“Thực lực đều rất mạnh, đây là trận chiến giữa cường giả bất tử cảnh sao?
Mọi người cảm thụ được cả thiên địa đều không ngừng run rẩy, như thể tùy thời đều có thể sụp đổ.
Rất nhiều người trong bọn họ căn bản chưa từng thấy qua trận chiến của cường giả bất tử cảnh bao giờ.
Xà Côn âm trầm nhìn Diệp Tinh, ông ta phát hiện mình căn bản không làm gì được Diệp Tinh.
Lúc này trong mắt Diệp Tinh lại tràn đầy vẻ vui sướng.
“Lực công kích, phòng ngự của mình đều không thua kém bất tử cảnh,chỉ là phương diện tốc độ có hơi chậm một chút; may mà lực công kích, phòng ngự mạnh hơn một chút.”
Không ngừng đánh nhau với Xà Côn, hắn cũng hoàn toàn biết thực lực đại khái của mình như thế nào.
Trong hư không, khuôn mặt Xà Côn âm trầm nhìn Diệp Tinh, dừng lại một chút, ông ta trầm giọng nói: “Hỏa Diệu, ta thừa nhận không thể giết được ngươi, chuyện của chúng ta dừng lại ở đây đi.”
– Lãnh chúa Xà Côn cầu hòa?
Nghe được câu nói này, mọi người phía dưới đang nhìn trận chiến nhất thời sửng sốt.
Ai mà không biết lãnh chúa Xà Côn vô cùng bá đạo, hiện tại lại chủ động nhận thua.
Họ không biết tại sao, nhưng Xà Côn lại biết.
Theo phán đoán của ông ta, Diệp Tinh có khả năng chưa đột phá đến bất tử cảnh, thế nhưng thực lực lại mạnh như vậy! Lai lịch nhất định vô cùng khủng bố! Đối thủ như vậy nếu không thể làm gì được, vậy ông ta cũng sẽ không lựa chọn tiếp tục làm địch.
Nghe vậy, Diệp Tinh lại mỉm cười lắc đầu nói: “Xà Côn, ngươi không có cách nào giết ta thì sao không hỏi ta có cách nào giết ngươi hay không?”
– Chỉ bằng ngươi? Xà Côn nhất thời giận dữ nói.
Bất tử cảnh muốn đánh chết một bất tử cảnh khác là rất khó, trừ phi thực lực vượt qua rất nhiều.
Vụt!
Thế nhưng, Diệp Tinh căn bản không thèm nói nhảm, toàn bộ thân ảnh bạo động, nhanh chóng tập kích Xà Côn.
“Hỏa Diệu chết tiệt!!! Nếu ngươi đã muốn đánh với ta như vậy ta liền phụng bồi ngươi đến cùng!” Xà Côn tức giận nói.
Ông ta đều đã chủ động cầu hòa, nhưng Diệp Tinh lại không tha cho người khác!
Ông ta là thần linh bất tử, ở vực Tử Hải ngoại trừ Võ Hồn ra thì chưa từng ngán ai bao giờ.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Hai người lại đánh với nhau, hư không run rẩy, từng đạo công kích không ngừng lan tràn ra. Từng dãy núi bị đánh gãy, mặt đất xuất hiện từng khe nứt thật lớn.
Mà bóng dáng Diệp Tinh bạo động, lần này cố ý vô tình, bọn họ lại tiến vào trong khe nứt thật lớn.
Các loại dao động kinh khủng bộc phát ra, truyền ra từ trong khe nứt thật lớn, trong mắt những yêu thú chân linh cảnh tràn đầy kính sợ, cũng không dám đến gần, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được trận chiến điên cuồng kia.
– Hỏa Diệu, ngươi dựa vào cái gì giết ta? Bên trong khe nứt, Xà Côn giận dữ gào thét.
Từng quang mang màu vàng không ngừng tản ra, trong mắt ông ta tản mát ra hung quang, càng đánh càng hung!