“Kiếm Ngân, Huyễn Yên tu luyện rất khó, có điều ngươi có truyền thừa này sẽ có thể nhanh chóng nắm giữ, thời gian một tháng hẳn là đủ, một tháng này ngươi cứ ở bên trong mảnh không gian này đi, có chỗ nào không hiểu trực tiếp hỏi ta.” Côn Duyên mỉm cười nói.
Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, hắn nhìn Côn Duyên, nói: “Cám ơn.”
“Tu luyện đi, nếu ngươi đã tới nơi này, một tia ý thức này của ta cũng sẽ không duy trì quá lâu nữa.”
Nghe vậy, Diệp Tinh cũng không nói thêm cái gì nữa, hắn nhanh chóng thu lại suy nghĩ trong lòng, chuyên tâm nghiên cứu bí thuật Huyễn Yên.
……
Thời gian trôi qua, lúc này trên trong Bí cảnh Thiên Nguyên vẫn còn có nhiều người đang không ngừng thu thập lệnh bài.
Có điều, lúc này những cường giả bên trong không gian phát hiện tốc độ xuất hiện của lệnh bài trở nên chậm hơn rất nhiều, ngoại trừ lệnh bài chữ Kim, cho dù là những lệnh bài khác cũng đều xuất hiện rất ít.
……
Nơi tập trung của Yêu tộc, một con yêu thú loại hổ thật lớn đứng thẳng, ánh mắt lạnh như băng nhìn trước mặt.
“Có dấu vết của nhân loại Kiếm Ngân hay không?”
Trên mặt những yêu thú phía dưới tràn đầy vẻ hoảng sợ, không dám do dự, nói: “Thủ lĩnh Long Vũ, tạm thời còn chưa phát hiện.”
“Chưa phát hiện sao?” Long Vũ hơi nhíu mày.
Lần trước sau khi để Diệp Tinh chạy thoát, ông ta liền mất đi tung tích của Diệp Tinh, đến bây giờ còn chưa phát hiện.
“Chẳng lẽ nhân loại Kiếm Ngân rời khỏi Bí cảnh Thiên Nguyên rồi? Hoặc là hắn ngụy trang thành thân phận khác tiếp tục hoạt động?” Trong lòng Long Vũ nghĩ thầm.
Đương nhiên ông ta không muốn buông tha Diệp Tinh như vậy.
“Tiếp tục tìm kiếm, phát hiện dấu vết của nhân loại Kiếm Ngân lập tức thông báo!” Vài giây sau, Long Vũ dặn dò.
“Vâng!” Yêu tộc phía dưới không dám do dự, nhanh chóng rời đi.
……
Hệ Ngân Hà, Địa Cầu.
Bản thể Diệp Tinh đứng thẳng, mà ý thức của hắn còn đang chìm vào bên trong tháp ý thức ở trước mặt.
Ầm! Ầm!
Từng luồng khí thế dao động khủng bố bùng nổ, Diệp Tinh đang điên cuồng chiến đấu cùng với cường giả hư cấu bên trong tháp ý thức.
Chiến đấu suốt một phút đồng hồ, ngay sau đó Diệp Tinh bị cường giả hư cấu bắt được cơ hội, trực tiếp bóp nát cổ họng.
“Lại bị giết?” Diệp Tinh nói thầm một tiếng.
Ở phía xa, Lâm Tiểu Ngư đi tới, mỉm cười nói: “Diệp Tinh, thế nào? Sáng tạo đòn công kích Bất Tử cảnh thứ hai thế nào?”
“Vẫn chưa có đầu mối nào.” Diệp Tinh lắc lắc đầu.
Lúc trước ở yêu tộc vài chục năm, hắn sáng tạo ra đòn công kích cấp bậc Bất Tử cảnh thứ nhất, sau đó lại tiếp tục sáng tạo, nhưng mà đến bây giờ vẫn còn chưa có đầu mối gì.
“Thời gian cũng chưa bao lâu, từ từ sẽ được.” Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Diệp Tinh gật gật đầu, hắn nhìn Lâm Tiểu Ngư hỏi: “Nguyên mẫu thế giới của em thế nào rồi?”
Lâm Tiểu Ngư có được Nguyên mẫu thế giới, tốc độ tiến bộ cực kỳ kinh người, thậm chí tiến bộ không chậm bao nhiêu so với hắn.
“Vẫn đang nhanh chóng tiến bộ, không có gặp bình cảnh.” Lâm Tiểu Ngư mỉm cười.
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Tinh mỉm cười.
Hiện tại thực lực của Lâm Tiểu Ngư đang nhanh chóng tiếp cận Bất Tử cảnh.
Hắn nhìn thoáng qua xung quanh, thuận miệng hỏi: “Tiểu Lân đâu?”
“Đi ra ngoài chơi rồi.” Lâm Tiểu Ngư nở một nụ cười thần bí, nói: “Gần đây con của chúng ta quen một cô gái, nói không chừng có thể thành.”
“A?” Nghe thế, hai mắt Diệp Tinh sáng lên.
Hiện tại hắn và Lâm Tiểu Ngư chỉ có một con trai, nhưng mà Diệp Lân trầm mê vào tu luyện, đối với những thứ khác không hề cảm thấy hứng thú, điều này làm cho Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư vô cùng đau đầu.
“Thằng bé ngốc này đã thông suốt, không được, anh phải hỏi nó một chút.” Diệp Tinh nhịn không được muốn chạm vào đồng hồ.
Nhưng mà hắn lại bị Lâm Tiểu Ngư ngăn cản.
“Việc này để cho Tiểu Lân tự giải quyết đi.” Lâm Tiểu Ngư vội vàng khuyên nhủ.
Cô có chút bất đắc dĩ về việc Diệp Tinh xen tay vào chuyện của Diệp Lân.
“Được rồi.” Diệp Tinh suy nghĩ một chút, cũng không kiên trì.
Chuyện tình cảm để cho Diệp Lân tự mình phát triển đi.
“Hả?” Hai người vừa nói xong, bỗng nhiên trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ vô cùng vui sướng.
“Rốt cuộc đã nắm giữ được Huyễn Yên!”
……
Bên trong không gian kỳ dị, Diệp Tinh Huyễn tộc mở mắt, trong mắt tràn đầy sự vui mừng.
“Nắm giữ được rồi sao?” Côn Duyên nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.
Trải qua thời gian dài như vậy, rõ ràng bóng dáng của hắn trở nên hư ảo hơn rất nhiều, dáng vẻ giống như lúc nào cũng có thể tiêu tán đi.
“Ta đã hoàn toàn nắm giữ!” Trên mặt Diệp Tinh tràn đầy tươi cười, hắn nhìn Côn Duyên, trong mắt mang theo vẻ cảm kích, nói: “Cảm tạ chỉ điểm.”
Gần một tháng, Côn Duyên không hề giữ lại mà chỉ điểm bí thuật Huyễn Yên cho hắn.
Hơn nữa trực tiếp nhận được truyền thừa, việc này vô cùng gian nan, bí thuật huyền ảo đã bị hắn nắm giữ trong thời gian cực ngắn!
“Ta cũng là vì Huyễn tộc chúng ta.” Côn Duyên mỉm cười nói: “Một tia ý thức của ta sắp tiêu tán, sau này sẽ không xuất hiện nữa, tuy rằng ý thức của ta tiêu tán, nhưng mà cuối cùng ta cũng đã truyền bí thuật Huyễn Yên xuống được cho tộc đàn.”
Diệp Tinh im lặng, trên thực tế hắn cũng không phải người của Huyễn tộc, đây chỉ là phân thân Huyễn tộc của hắn mà thôi.
Không ai có thể nghĩ đến, sinh mệnh Huyễn tộc vô cùng đặc thù như vậy thế nhưng lại có thể bị dựng dục ra.
“Tốt lắm, rời đi thôi! Nơi này cũng sắp đóng cửa.” Côn Duyên không nói thêm cái gì nữa, vung tay phải lên, sau đó bóng dáng của Diệp Tinh liền biến mất không thấy.