Tiêu Sát đứng cạnh bỗng nhớ tới nữ y mình bảo Tiểu Mục Tử tìm ở ngoài cung.
Nghe Tiểu Mục Tử bẩm báo, trong số những nữ y được chọn có một nữ thần y Giang Nam chuyên giải kỳ độc.
Có điều…
Sau khi bẩm báo, hắn cảm thấy thần y này còn trẻ, tính cách nghe đâu cũng khá hoạt bát, lo danh hiệu không đúng như thật, đồng thời cũng cảm thấy nữ y như vậy không đủ trưởng thành trầm tĩnh, không phải người phù hợp nhất để chọn chăm sóc Triệu Thanh Uyển nên đến nay vẫn chưa quyết.
Nhưng vào lúc này, hắn bỗng muốn triệu nữ y kia tiến cung.
Nếu nàng ấy có thể giải độc cho Vân Tụ, do dù tuổi còn trẻ, tính cách lại quá hoạt bát, Tiêu Sát nghĩ Triệu Thanh Uyển cũng sẽ thích.
Sắp xếp một nữ y như vậy bầu bạn với nàng ít nhất cũng có thể làm nàng vui hơn. Tâm trạng nàng tốt, hắn cũng thấy thoải mái, cũng có thể yên tâm xử lý việc trong triều đình.
Nghĩ vậy, hắn lập tức lệnh Tiểu Mục Tử mới truyền chỉ trở về: “Không cần tiếp tục sàng lọc nữ y nữa, gọi nữ thần y Giang Nam giỏi giải kỳ độc kia tiến cung đi.”
“Vâng, nô tài dùng bồ câu đưa thư truyền tin ngay.”
Buổi tối lãnh cung xảy ra chuyện, người bận nhất là Tiểu Mục Tử, nhưng gã không hề oán trách.
Hoàng hậu hiện đã mang thai, khoảng nửa năm nữa là có thể sinh, gã thật sự thấy mừng thay chủ tử, cũng vô cùng ngóng trông.
Sau khi sinh con, hoàng hậu có thể nể tình long tự mà hóa giải mâu thuẫn với chủ tử, sau này sắc mặt chủ tử cũng tốt hơn.
Ngẫm lại, gã thấy tràn ngập hy vọng thay chủ tử.
Nhưng hoàng hậu mang thai liên tục bị người ta hãm hại, điều này khiến gã cũng đổ mồ hôi hột theo.
Chỉ hy vọng chủ tử có thể sắp xếp mọi việc ở lãnh cung chu đáo, đừng để xảy ra chuyện nguy hiểm nữa.
Như thế chủ tử yên tâm, tùy tùng hầu hạ bên cạnh chủ tử như gã mới yên tâm.
Sau khi Tiểu Mục Tử đi, Hạ thái y và Chu thái y cũng lùi xuống.
Một mình Tiêu Sát ở đây bỗng thấy khó xử.
Do dự giây lát, hắn vẫn lên tiếng an ủi Triệu Thanh Uyển: “Hai ngày nữa nữ thần y kia sẽ đến, nói không chừng nàng ấy có cách cứu Vân Tụ, nàng đừng quá lo lắng.”
“Đa tạ, chỉ mong là thế.” Triệu Thanh Uyển nắm chặt tay Vân Tụ, thản nhiên cảm ơn hắn một câu, chẳng thèm ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt Tiêu Sát tối sầm, quay sang dặn dò Thuần thái phi: “Hoàng hậu đang có thai, nhờ thái phi giúp trẫm chăm sóc nàng ấy nhiều hơn.”
“Hoàng thượng yên tâm, ta chắc chắn sẽ chăm sóc hoàng hậu thật tốt.”
“Được, vậy trẫm đi trước, nếu lãnh cung lại xảy ra chuyện gì khác thường, Thuần thái phi cứ nói thị vệ trông cửa lập tức bẩm báo với trẫm.”
“Hoàng thượng đi thong thả.”
Tiêu Sát gật đầu với Thuần thái y, sau đó nhìn Triệu Thanh Uyển, thấy nàng vẫn chỉ quan tâm Vân Tụ đang hôn mê nằm trên giường, hắn chỉ có thể mang tâm trạng mất mát xoay người rời đi.
Nhìn Tiêu Sát đường đường là đế vương lại cô độc ra ngoài như vậy, Thuần thái phi thở dài: “Hoàng hậu, theo ta thấy hoàng thượng rất nhân nhượng hoàng hậu đấy.”
“Nếu ngài ấy nhân nhượng với ta thì đã không ép ta vào cung, cũng đã không biếm ta vào lãnh cung, Vân Tụ càng sẽ không bị hại.”
“Đế vương cũng có khuyết điểm và nhược điểm. Lúc nãy thái độ của hoàng thượng đối với hoàng hậu thật sự là hình ảnh nam nhân quan tâm nữ nhân. Ta nghĩ đây là điều tất cả nữ nhân trong hậu cung từ xa xưa đến nay đều mơ ước.”
“Nhưng với Thanh Uyển thì mật ong với hắn nhưng là thạch tín với ta.”
Nhìn Vân Tụ đang hôn mê, Triệu Thanh Uyển cười khổ.
Trong mắt nàng, cái gọi là sự quan tâm của Tiêu Sát không chỉ là thạch tín với nàng, mà còn là thạch tín với người bên cạnh nàng.
Nàng thật sự không nhận nổi!
Những ngày sau, Hạ thái y và Chu thái y phụng lệnh đến lãnh cung điều trị cho Vân Tụ.
Mỗi lần Tiểu Mục Tử đều đi theo.
Sau khi châm cứu, Vân Tụ sẽ tỉnh dậy một lát nhưng rồi lại mất đi ý thức.
Cứ lặp đi lặp lại như thế đương nhiên không phải cách, hai thái y đều bất lực.
Triệu Thanh Uyển và Thuần thái phi cũng rất lo lắng.
Cũng may đến trưa ngày thứ ba, nữ thần y Giang Nam mà Tiêu Sát nhắc tới cuối cùng cũng vào cung.
Sau khi đưa nàng đến Tuyên Thất Điện gặp chủ tử, Tiểu Mục Tử lập tức đưa nàng đến lãnh cung.
Vừa vào sân, Tiểu Mục Tử cao giọng bẩm báo: “Nương nương, nữ y tới rồi!”
Triệu Thanh Uyển và Thuần phi kích động ở trong phòng đi ra.
“Nương nương, Thuần thái phi, nữ y tới rồi!”
“Dân nữ Hoắc Liên Liên tham kiến hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương trẻ thật đấy, chắc chỉ lớn hơn dân nữ mấy tuổi thôi đúng không?”
“Ngươi… Ngươi là nữ thần ý?” Triệu Thanh Uyển quan sát nữ thần y Giang Nam trong truyền thuyết, nghi ngờ hỏi.
Thuần thái y cũng không tin vào mắt mình.
Nữ thần y này trông còn nhỏ tuổi hơn Triệu Thanh Uyển, trên người mặc bộ kính trang, búi tóc đơn giản, hàng lông mày rậm rất có khí chất, đôi mắt đen lộ sự giảo hoạt, môi nhỏ những đẫy đà.
Vừa nhìn liền biết là người tinh nghịch.
Một nữ hài hoạt bát như vậy Triệu Thanh Uyển mới gặp đã có thiện cảm.
Có điều nàng vẫn nghi ngờ danh xưng thần y của nàng.
Hoắc Liên Liên đã quen ánh mắt mọi người nhìn mình lần đầu tiên nên không để bụng, tự tin trả lời: “Đúng vậy, sư phụ của dân nữ là danh y Không Thước Tử ở Giang Nam. Dân nữ có được chân truyền của sư phụ, cũng có chút danh tiếng, nên mới được người đời gọi là nữ thần y Giang Nam.”
“Không Thước Tử? Trước đây ta từng nghe nói đến người này. Nghe đâu Khôn Thước tử là cao nhân đắc đạo, không chỉ giỏi y thuật mà còn có lòng dạ từ bi, trước nay chữa bệnh cho người nghèo chưa từng thu tiền, mọi người ai cũng phải kính nể.”
“Thì ra nương nương cũng biết sư phụ của dân nữ hả! Sư phụ của dân nữ tiên phong đạo cốt, khi hành y cứu người quả thật không để ý tới những đồ thế tục như tiền tài, còn dân nữ… Hì hì, không dối gạt nương nương, hoàng hậu phải trả cho dân nữ một số tiền lớn, dân nữ mới chịu tiến cung làm nữ y ngự dụng cho người.” Hoắc Liên Liên kiêu ngạo nói.
“Hoàng thượng trả nhiều tiền cho ngươi?”
“Đương nhiên! Nếu không dù ngài ấy là hoàng thượng cũng không thể ép Hoắc Liên Liên làm chuyện không muốn làm, tới nơi Hoắc Liên Liên không muốn tới!”
“Ha ha, Hoắc thần y nói đúng, xem ra Hoắc thần y đúng là danh bất hư truyền.” Triệu Thanh Uyển miễn cưỡng cười.
Nàng cứ tưởng để mời nữ thần y, Tiêu Sát cũng sẽ giống thời điểm gọi nàng vào cung, dùng hoàng quyền cao cao tại thượng ép buộc người ta.
Không ngờ đây là cuộc giao dịch ngươi tình ta nguyện, phải bỏ ra khoản tiền lớn mới mời được người ta.
Xem ra hắn chỉ thích ép buộc Triệu Thanh Uyển nàng thôi!
Gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, nàng vội nói: “Hoắc thần y, tỳ nữ của ta hai ngày trước trúng kỳ độc, đến nay vẫn nằm liệt trên giường, hôn mê bất tỉnh, nhờ thần y mau cùng ta vào trong xem có thể chữa trị không.”
“Vâng. Có điều nương nương, sau này người cứ gọi dân nữ là Liên Liên đi, dân nữ nghe thuận tai hơn.”
“Được, vậy từ nay ta sẽ gọi ngươi là Liên Liên.” Triệu Thanh Uyển cười đáp, sau đó dẫn Hoắc Liên Liên vào phòng.