Phượng Nghi Điện.
Bụng của Triệu Thanh Uyển đã lớn, hiện nàng đứng bên cửa sổ của tẩm điện ngắm cảnh tuyết bên ngoài.
Vân Tụ biết tâm trạng chủ tử không tốt, đau lòng khuyên: “Nương nương đứng ngắm tuyết lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Ta không mệt, tuyết năm nay hình như lâu hơn bình thường. Ngươi xem, mấy cành cây kia đều bị tuyết đè rồi, còn bị đè nữa e là sẽ bị gãy đấy.”
“Không phải năm nào mùa đông ở kinh thành cũng có tuyết dày sao? Sao nô tỳ không thấy năm nay có gì khác biệt chứ?”
“Ha ha, vậy ư? Ta nhớ năm ngoái chúng ta ở lãnh cung, tuyết không lớn như vậy.”
Vân Tụ biết mấy ngày nay tâm trạng Triệu Thanh Uyển không tốt vì Tiêu Sát thờ ơ với mình, hơn nữa hôm nay còn truyền Thẩm quý nhân đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực, có điều nhất thời nàng không lĩnh hội được việc chủ tử đang mượn tuyết để miêu tả tâm tình của mình lúc này, vô tâm đáp: “Sao nương nương còn nhớ ngày tháng ở lãnh cung vậy? Lãnh cung có gì tốt bằng Phượng Nghi Điện của chúng ta chứ, Phượng Nghi Điện cái gì cũng có, thoải mái hơn lãnh cung nhiều!”
“Được rồi, cùng ta ra ngoài đi dạo đi, ta muốn hái vài cành hồng mai về cắm.”
Thấy Vân Tụ không hiểu ý mình, Triệu Thanh Uyển khẽ cười, thay đổi chủ đề.
“Tuyết lớn như vậy nương nương còn muốn ra ngoài? Người muốn hái hồng mai sao, để nô tỳ đi hái là được.”
“Xem ngươi căng thẳng chưa kìa, ta chỉ hái trong Phượng Nghi Điện của chúng ta, không sao đâu.”
“À, vậy để nô tỳ đi lấy áo choàng cho nương nương.”
Vân Tụ lập tức đi lấy áo choàng khoác thêm cho Triệu Thanh Uyển, sau đó cầm dù, cẩn thận dìu nàng ra ngoài sân.
Sân của Phượng Nghi Điện là sân lớn nhất trong các điện của các phi tần, còn trồng nhiều hoa, trong đó có hồng mai.
Triệu Thanh Uyển đi đến dưới một gốc hồng mai, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nụ hoa còn chưa nở, cuối cùng vẫn không nỡ bẻ chúng.
“Thôi, hoa còn chưa nở, ta không muốn hái, cứ để chúng tiếp tục sinh trưởng trên cây đi, nếu ta muốn ngắm thì cứ ra đây ngắm là được.”
“Vâng, nương nương không muốn hái thì không hái vậy.”
Thấy chủ tử thay đổi thất thường, Vân Tụ bối rối gãi đầu, cùng Triệu Thanh Uyển ngắm hồng mai một lúc rồi lại cẩn thận dìu nàng về tẩm điện.
Cùng lúc đó.
Sau khi ăn trưa, Thẩm quý nhân và Tiêu Sát tiếp tục xem tấu chương.
Bận rộn đến giờ Thân, Tiêu Sát cũng thấy mệt.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài thấy tuyết đã ngừng, hắn nhẹ giọng nói với Thẩm quý nhân: “Tuyết ngừng rồi, nàng ở bên trẫm lâu thế chắc cũng mệt, cùng trẫm đi dạo Ngự Hoa Viên đi.”
“Vâng.”
Thẩm quý nhân thẹn thùng cúi đầu đáp, trong lòng tràn ngập niềm vui.
Từ lúc vào cung đến giờ đây là lần đầu tiên nàng cùng Tiêu Sát đi dạo Ngự Hoa Viên, hơn nữa còn vào ngày tuyết lãng mạn như vậy.
“Bên ngoài trời lạnh, nhớ khoác thêm áo khoác kia.”
“Vâng, tạ hoàng thượng quan tâm, tần thiếp cũng giúp người khoác thêm áo khoác được không?”
“Không cần, tự trẫm làm là được.”
“Vâng.”
Thấy Tiêu Sát không để mình hầu hạ, Thẩm quý nhân không khỏi mất mát, có điều nàng vẫn ngoan ngoãn theo hắn rời khỏi Tuyên Thất Điện.
Đến Ngự Hoa Viên đẹp như tranh, sự mất mát ấy nhanh chóng tiêu tan, nàng không cầm lòng được mà cảm thán: “Hoàng thượng, tuyết năm nay đẹp quá.”
“Ừ, đúng là rất đẹp, bởi vì có nàng mặc áo màu đỏ đứng giữa nền tuyết trắng xóa nên khiến cảnh càng thêm đẹp.”
“Ha ha, tạ hoàng thượng khen ngợi.”
“Cùng trẫm đến Lăng Mai Viên đi, năm nay trẫm vẫn chưa đến Lăng Mai Viên ngắm mai, không biết hoa đã nở chưa?”
“Vâng, có thể cùng hoàng thượng đến Lăng Mai Viên ngắm hoa là vinh hạnh của tần thiếp.”
Nghe Tiêu Sát nói, trái tim Thẩm quý nhân như bông hoa đang nở rộ.
Tiểu Mục Tử, Tử Quyên và mấy thị vệ âm thầm theo sau.
Tiểu Mục Tử thầm suy đoán, không biết chủ tử đang có mục đích gì.
Mà Tử Quyên đi cùng thì lòng nở hoa thay chủ tử.
Nàng biết ngày lành của chủ tử tới rồi.
Ngày lành của chủ tử tới, vậy ngày lành của nha hoàn thân cận như nàng cũng tới.
Năm nay đúng là năm cát tường của chủ tử và nàng!
Thẩm quý nhân theo Tiêu Sát vào Lăng Mai Viên, lúc này đa số hồng mai chỉ có nụ, có điều đỏ trắng xen trông rất đẹp mắt.
Tiêu Sát ngắm mai, ánh mắt bỗng trở nên ưu sầu: “Xem ra năm nay tới sớm rồi, bây giờ không phải lúc mai nở rộ.”
“Tuy bây giờ không phải thời điểm mai nở nhưng tần thiếp lại thấy hôm nay có thể nhìn ngắm dáng vẻ này của mai cũng là một sự thu hoạch?”
“Vậy sao? Trẫm rất muốn biết sao Thẩm quý nhân nói như vậy?”
“Tần thiếp đọc sách, được biết hương hoa mai đến từ cái lạnh buốt giá, nhưng lại không biết để từ một nụ hoa nhỏ bé yếu ớt thành một đóa mai mỹ lệ kiêu ngạo đứng giữa tuyết nó đã phải chịu đựng bao nhiêu sự cô đơn, bao nhiêu gió sương mưa tuyết. Nhưng mùa đông này, tần thiếp nghĩ tần thiếp đã hiểu rồi.”
Tiêu Sát sao có thể không biết Thẩm quý nhân đang mượn hình ảnh hoa mai để nói chính mình?
Ngày xưa nàng là một quý nhân địa vị thấp bé, tính cách lại hướng nội, chưa từng được sủng ái, mới khoảng thời gian trước còn bị hắn tước quyền quản lý hậu cung, cấm túc hai tháng, tuy hắn làm vậy là để giúp nàng tránh tai họa nhưng nàng lại không hề hay biết, mà hôm nay hắn cho nàng nhiều vinh sủng như vậy, nàng đương nhiên chờ mong.
Tiêu Sát bỗng nhiên thấy hối hận, có lẽ hôm nay hắn không nên cho nàng vinh sủng này, ít nhất tới hiện tại nàng là người tốt.
Nhưng hắn đã cho nàng vinh sủng lớn lao, trên dưới hậu cung, bao gồm của Triệu Thanh Uyển đều đã biết.
Hắn chỉ có thể phóng lao phải đâm theo lao.
“Nàng quả nhiên không giống những phi tần khác, trò chuyện với nàng trẫm không hề thấy nhạt nhẽo. Hôm nay hành trình tới Lăng Mai Viên, trẫm cũng có thu hoạch.”
“Thật sao hoàng thượng? Ngài cũng cảm thấy hôm nay có thu hoạch?”
“Đương nhiên. Đến tháng sau trẫm sẽ lại cùng nàng đến Lăng Mai Viên ngắm mai, tin rằng khi đó những nụ hoa này đã nở rồi.”
“Thật không? Vậy đến lúc đó hoàng thượng phải nhớ lời hẹn này với tần thiếp đấy!”
“Yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ nhớ, tuyệt đối không nuốt lời.”
“Thế thì tốt quá, tần thiếp tạ hoàng thượng.”
Nghe Tiêu Sát hứa hẹn, niềm vui trong lòng Thẩm quý nhân dâng cao.
Chương 160: Cung tiễn
“Được rồi, đi Lăng Mai Viên rồi, nàng cũng mệt mỏi cả ngày, trẫm bảo họ đưa nàng về Thường Ninh Điện nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
“Sau này nếu cần người hầu hạ nghiên mực, trẫm sẽ bảo Tiểu Mục Tử đến Thường Ninh Điện gọi nàng.”
“Vâng, tạ hoàng thượng, vậy tần thiếp cáo lui trước.”
Thật ra Thẩm quý nhân muốn ở bên Tiêu Sát lâu hơn, có điều hắn đã nói thế, nàng chỉ có thể về trước.
Trước khi đi nghe Tiêu Sát nói sau này sẽ còn gọi nàng đến nghiên mực, lòng nàng ngập tràn chờ mong.
Sau khi mấy thị vệ hộ tống Thẩm quý nhân rời khỏi Lăng Mai Viên, một mình Tiêu Sát ở lại thưởng thức những đóa hoa còn chưa nở.
Nhìn những nụ hoa, hắn lại nhớ tới mấy tháng trước hắn viết thơ lên bốn bức tranh tứ quân tử mà Triệu Thanh Uyển vẽ.
Khoảng thời gian ấy cả hai đã ấm áp hạnh phúc như vậy.
Tiếc là lại bị một sự vô tình phá vỡ, hắn vô cùng khó chịu.
Không biết đây rốt cuộc là lỗi của ai?
Tiểu Mục Tử đi theo Tiêu Sát, thấy chủ tử đầy tâm sự, thầm đoán hắn đang nhớ đến hoàng hậu, vì thế to gan đề nghị: “Hoàng thượng, đã mấy ngày rồi ngài không đi thăm An Ninh công chúa, công chúa chắc chắn cũng rất nhớ phụ hoàng, hay là…”
“Cẩu nô tài nhà ngươi càng ngày càng nói nhiều!”
“Hoàng thượng thứ tội, nô tài nhiều lời.”
“Thôi, đúng là đã mấy ngày trẫm không đi thăm An Ninh, hôm nay đi gặp nó.”
“Vâng.”
Thấy bản thân quả nhiên đoán trúng suy nghĩ của chủ tử, Tiểu Mục Tử thở phào, lập tức theo Tiêu Sát đến Phượng Nghi Điện.
Vừa đến nơi, Tiêu Sát theo bản năng nhìn chủ điện trước mặt nhưng lại không thấy người hắn muốn gặp, ánh mắt không khỏi trở nên ảm đạm.
Hắn phất tay không cho hạ nhân thông báo, lại đi thẳng qua đông thiên điện thăm An Ninh.
Ở đông thiên điện chơi với An Ninh một chút, thấy Triệu Thanh Uyển tới thỉnh an hắn như lần trước, hắn cũng không còn tập trung chơi đùa với nữ nhi.
Một lát sau, hắn giao An Ninh cho bà vú, rời khỏi đông thiên điện, lúc tới sân, hắn bỗng dừng bước.
Chính hắn cũng không biết bản thân có nên đến chủ điện thăm Triệu Thanh Uyển, trò chuyện với nàng không.
Tiểu Mục Tử thấy thế, thử dò hỏi: “Hoàng thượng, cũng không biết gần đây hoàng hậu nương nương thế nào, hay là đi thăm nương nương đi?”
“Nhiều chuyện!”
Tiêu Sát giả vờ tức giận mắng Tiểu Mục Tử nhưng lại lập tức đến chủ điện.
Cung nữ canh gác thấy hắn tới muốn hành lễ thì bị hắn phất tay ngăn cản.
Hắn bảo Tiểu Mục Tử canh giữ bên ngoài, một mình vào trong.
Đến cửa tẩm điện, hắn thấy Triệu Thanh Uyển đang cầm bút lông đứng trước bàn giống như viết chữ.
Hôm nay nàng mặc đồ đơn giản, trên đầu không đội mũ phượng hay đeo châu thỏa, tóc thả dài sau lưng.
Nàng xinh đẹp yên tĩnh như vậy khiến Tiêu Sát xúc động muốn chạy đến ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc đen ấy.
Khi hắn đang thẫn thờ đứng ở cửa, Vân Tụ lặng lẽ đứng bên Triệu Thanh Uyển đột nhiên nhận thấy có người, thấy là hoàng thượng, hai mắt nàng sáng ngời, vội hành lễ: “Hoàng thượng vạn an.”
Nghe tiếng của Vân Tụ, Triệu Thanh Uyển thản nhiên nhìn về phía cửa, cũng hành lễ với Tiêu Sát: “Hoàng thượng vạn an. Thần thiếp không biết hôm nay hoàng thượng sẽ tới, có hơi thất lễ, mong hoàng thượng thứ tội.”
“Hoàng hậu đang ở trong cung của mình, hiện giờ lại đang mang thai, không cần quá chú ý những lễ nghi đó, chỉ cần nàng thấy thoải mái là được.”
“Đa tạ hoàng thượng thông cảm.”
“Hoàng hậu đang viết chữ sao?”
“Vâng, thần thiếp rảnh rỗi không có gì làm nên viết chữ.”
“Thế à, để trẫm xem hoàng hậu viết gì.”
Thấy Triệu Thanh Uyển lạnh lùng với hắn, thấy hắn tới không còn nhiệt tình chủ động nói chuyện như lần trước, Tiêu Sát bỗng thấy hụt hẫng, nhưng vẫn cố gắng dịu dàng, tươi cười đi đến xem chữ nàng viết.
“Không có ý khổ tranh giành xuân. Phải chịu các loài cây cỏ ghen ghét. Héo rụng thành bùn, tan ra bụi. Chỉ có hương như vẫn còn nguyên. Thấy mai lại không thể gặp cố nhân.”
Những câu thơ Triệu Thanh Uyển viết đều là vịnh mai, đúng là có vẻ chỉ viết để giết thời gian. Nhưng khi đọc đến hai chữ “cố nhân”, Tiêu Sát lập tức nghĩ đến Yến Tử Huân.
Chẳng lẽ nữ nhân này lại nhớ đến hắn nên mới viết ra những dòng thơ thương cảm này?
Tiêu Sát vừa ghen ghét vừa bực bội, có điều hắn vẫn cố giữ bình tĩnh để nói: “Tất cả câu thơ hoàng hậu viết đều là đang vịnh mai sao?”
“Đúng vậy, hôm nay thần thiếp ngắm mấy cây mai trong sân nên nhất thời nổi hứng viết vài câu vịnh mai.”
“Xem ra hoàng hậu rất có tình cảm với mai.” Tiêu Sát đa nghi, nói một câu hai nghĩa.
Triệu Thanh Uyển khẽ cười, thản nhiên đáp: “Không hẳn, thần thiếp chỉ thưởng thức sự kiên cường của mai thôi.”
“Vậy sao?”
“Việc nhỏ thế này thần thiếp cần gì phải nói dối. Đúng rồi, hoàng thượng có đi thăm An Ninh chưa?”
“Mới đi thăm. Hình như An Ninh mập lên rồi, có vẻ Hoắc Liên Liên đã điều trị cho An Ninh rất tốt, hôm khác trẫm sẽ thưởng cho nàng ấy.”
“Liên Liên đúng là rất quan tâm đến An Ninh, hoàng thượng nên thưởng cho nàng ấy.”
“Có vẻ hoàng hậu rất vừa lòng với Hoắc Liên Liên, chứng minh trước đây trẫm giúp hoàng hậu tìm đúng người, hoàng hậu nói xem có đúng không?”
“Đúng vậy, thần thiếp tạ hoàng thượng đã giúp thần thiếp tìm được một nữ y tốt như thế.”
Nghe Triệu Thanh Uyển vâng dạ vấn đề này, Tiêu Sát càng không vui.
Không đúng, là hắn tự vác đá đập vào chân mình mà!
Hắn quả thật đã tìm cho nàng một nữ y tốt.
Nếu không nàng sao có thể lén lút qua lại với Yến Tử Huân?
Tiêu Sát cố khống chế lửa giận, cười nói: “Được rồi, trẫm còn nhiều chính vụ phải xử lý, trẫm về Tuyên Thất Điện trước, hôm khác trẫm lại đến thăm hoàng hậu và An Ninh. Bây giờ hoàng hậu đang mang thai, bên ngoài lại lạnh, tốt nhất hoàng hậu đừng nên ra ngoài nhiều, giữ gìn sức khỏe.”
“Vâng, thần thiếp biết rồi, tạ hoàng thượng quan tâm.”
“Ừ, trẫm đi đây.”
“Hoàng thượng…”
Khoảnh khắc Tiêu Sát xoay người, nghe Triệu Thanh Uyển ở sau đột nhiên gọi mình lại, hai mắt hắn như phát sáng, tưởng nàng muốn giữ hắn lại hoặc bảo hắn đêm nay về Phượng Nghi Điện nghỉ ngơi.
Hắn vội quay lại hỏi: “Hoàng hậu còn việc gì sao?”
Không ngờ Triệu Thanh Uyển chỉ nhắc nhở hắn: “Giày của hoàng thượng ướt rồi, về đến Tuyên Thất Điện nhớ bảo Tiểu Mục Tử thay đôi khác cho ngài, kẻo lại bị cảm lạnh.”
“Trẫm biết rồi, cảm ơn hoàng hậu quan tâm. Nếu hoàng hậu không còn việc gì khác thì trẫm đi trước.”
“Vâng, thần thiếp cung tiễn hoàng thượng.”
Triệu Thanh Uyển hành lễ.
Vân Tụ ở bên sốt ruột thay chủ tử: “Nương nương, khó khăn lắm hoàng thượng mới đến Phượng Nghi Điện của chúng ta một chuyến, sao nương nương không giữ ngài ấy lại, bảo ngài ấy ăn tối với người hay gì đó?”
“Tại sao ta phải giữ một nam nhân mới ở bên một nữ nhân khác?”
Câu trả lời của Triệu Thanh Uyển khiến Vân Tụ không biết phải nói gì.
Nàng chỉ biết chu miệng, trừng mắt nhìn về phía cửa.