Tỏ Tình

Chương 98: Thịnh x Tây



Kẻ hèn nhát

Sau khi Thịnh Nam Châu đưa Hồ Thiến Tây về nhà vào đêm hôm đó, kỳ diệu thay, lần này cậu không bị mất ngủ, ngủ rất nhanh và có một giấc mơ. 

Trong giấc mơ, cậu lại thấy dáng vẻ của bản thân khi trưởng thành. Ở thế giới đó, cậu luôn trông coi một cô gái bị bệnh nặng.

Cô gái đó là vị vợ chưa cưới của cậu, họ vẫn chưa kịp kết hôn.

Lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn chiếu vào, tinh thần cô gái nằm trên giường bệnh tốt hơn rất nhiều, cô ấy chớp mắt và nói: “Anh Nam Châu, tụi mình trốn ra ngoài chơi đi.”

Thịnh Nam Châu đang gọt táo, cười: “Được thôi, công chúa muốn đi đâu?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Thử! Tất! Cả!” Nghe câu trả lời này, khuôn mặt tái nhợt của cô gái trở nên hào hứng phấn chấn hơn một chút.

Cuối cùng, Thịnh Nam Châu đưa cô ấy đi ra ngoài qua cửa sau của bệnh viện. Vừa đi ra ngoài, cả người cô gái trở nên sôi nổi, một hồi kéo cậu đi ăn quán ăn vặt, một hồi thì muốn ăn kem, cuối cùng ăn một nồi tôm càng cay, cay khiến môi cô ấy đỏ lên, bật khóc.

Cô gái đưa ra một loạt yêu cầu, miễn là không thái quá, dường như Thịnh Nam Châu đều đồng ý hết mọi yêu cầu.

Cậu chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cô ấy.

Cuối cùng, tay Thịnh Nam Châu cầm một miếng đậu phụ nóng hổi mà cô ấy thích ăn, hai người chui vào một phòng chơi bida.

Ở đó, cô gái gặp một người đàn ông tên Lộ Văn Bạch, bước đến chào hỏi anh ấy với vẻ mặt vui vẻ. Thịnh Nam Châu đứng sang một bên đợi khoảng mười phút, trong thời gian đó cậu liên tục nhìn xuống đồng hồ trên tay, hơi bực bội, lần đầu tiên cảm thấy thời gian dài như vậy.

Sau khi chào hỏi xong, cô gái chạy đến, đưa ly trà sữa cho cậu, nói muốn học hai ván với Lộ Văn Bạch. Thịnh Nam Châu bình tĩnh nói: “Cùng nhau.”

Sau khi bắt đầu trận đấu, ánh mắt của Thịnh Nam Châu chỉ nhìn cô gái, nhìn cô một cách kiên quyết, trong lúc này, người đàn ông kia vỗ vai cô gái, đưa chai nước cho cô ấy.

Mặt Thịnh Nam Châu trầm xuống.

Khi cậu chuẩn bị bước qua, một nhóm người bất ngờ xông vào, có người hoảng sợ hét lên: “Không ổn rồi, kẻ điên xông vào chém người.”

Bỗng chốc cảnh tượng trở nên rối tung lên, những quả bóng bida trắng đỏ bay tứ tung trên sàn. Trong lúc vội vàng, cô gái chạy lại nắm lấy tay cậu, đưa cậu cùng trốn dưới gầm bàn bida.

Bên ngoài hỗn loạn, tiếng la hét khắp nơi. Hai người trốn ở một chỗ, đột nhiên cô gái nhớ tới cái gì đó nên vỗ đầu: “Tiêu rồi, quên mất Lộ Văn Bạch.”

Thịnh Nam Châu hừ lạnh, nói ra một chữ: “Ồ.”

“Anh ghen hả?”

Thịnh Nam Châu một mặt lạnh nhạt, miệng và lòng không đồng nhất: “Những thứ như ghen, ông đây chưa từng trải qua.”

Cô gái cười, không tranh luận với cậu, nói: “Anh đưa tay ra.”

Thịnh Nam Châu đưa tay ra, không biết cô gái biến ra một chiếc bút ký hiệu màu đỏ từ đâu, hạ lông mi cong, cẩn thận vẽ một bông hoa hướng dương trên cổ tay nhô ra của cậu.

Có một khuôn mặt tươi cười ở giữa.

Thịnh Nam Châu bật cười, khi đang định phàn nàn rằng trình độ vẽ tranh của cô ấy giống với học sinh tiểu học, một cánh môi mềm mại chặn lại, cả người cậu cứng đờ, hương vị ngọt ngào mềm mại dần dần thấm vào giữa môi và răng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

“Thịnh Nam Châu, em thích anh nhất.” Cô ấy thở hổn hển nói.

Nụ hôn vừa dứt, cô gái định rời đi, chẳng ngờ được có một con bàn tay to nắm lấy ót cô ấy cái ót đi phía trước áp, đè về phía trước, bóng đen phủ xuống, ngậm lấy môi cô ấy, cạy ra hàm răng, hung tợn hơn cả lúc trước.

Ánh đèn mờ ảo, bụi bặm xung quanh khắp nơi, tất cả tình yêu cuồng nhiệt, không buông, tình yêu lặng lẽ nở trong nụ hôn.

Khi Thịnh Nam Châu tỉnh dậy sau giấc mơ, ngồi trên đầu giường hút một điếu thuốc, có phải tất cả những điều xảy ra trong giấc mơ là thật không?

Có phải cậu mắc chứng rối loạn hoang tưởng gì đó không?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Còn nữa, cô gái mới chuyển đến đó, sao cậu cứ cảm thấy một cảm giác quen thuộc trên người cô ấy.

Càng nghĩ càng đau đầu, Thịnh Nam Châu quyết định không nghĩ nữa. Cậu đứng dậy rửa mặt, thay quần áo, lúc đang mặc áo khoác đồng phục thì thoáng thấy một huy hiệu hoa hướng dương nhỏ nằm trên bàn.

Ánh mắt Thịnh Nam Châu ngẩn ra, đưa tay lấy huy hiệu muốn ghim vào cổ áo đồng phục, suy nghĩ một hồi thì lại lấy xuống, mở ngăn kéo cất kỹ.

Thứ hai, lại là một ngày mới.

Bữa sáng trên bàn Thịnh Nam Châu lại khôi phục như cũ, sau khi Hồ Thiến Tây bí mật đặt sữa chua, vừa nhìn lên đã thấy Thịnh Nam Châu đi vào bằng cửa sau.

Khi đối diện với đôi mắt của cậu, nhịp tim tăng nhanh một cách khó hiểu.

“Chào buổi sáng.” Hồ Thiến Tây nhiệt liệt chào hỏi.

“Ừ.” Thịnh Nam Châu đáp lại một cách lười biếng.

Không biết có phải vì chuyện trong ngõ hay không mà Hồ Thiến Tây phát hiện Thịnh Nam Châu bớt thờ ơ với cô ấy hơn, có vẻ quan hệ giữa hai người thoải mái hơn trước rất nhiều.

Mùa hạ đến với tiếng ve kêu, sự theo đuổi nhiệt tình của Hồ Thiến Tây đối với cậu chưa bao giờ dừng lại, sự yêu thích của cô ấy thật long trọng và chân thành.

Ở bên nhau hơn hai tháng, hai người dần dần quen thuộc, Hồ Thiến Tây nhận thấy cậu không hề lạnh lùng như bề ngoài, thực ra cậu là một chàng trai mới lớn thích chơi bóng, thích chơi game, trêu hai lần cậu còn không nhịn được mà đỏ mặt.

Là chàng trai của cô ấy.

Thỉnh thoảng Thịnh Nam Châu cũng sẽ dung túng sự quấy rối tùy ý của cô ấy, khi mua nước sẽ tự động mua thêm một chai khác cho cô ấy, hai người sẽ cùng nhau về nhà khi có thời gian.

Mối quan hệ của họ ngày càng tốt hơn.

Nhưng chỉ giới hạn trong những thứ này, điều gì cũng chưa làm rõ.

Mùa hè oi bức đến khiến người ta mệt mỏi muốn ngủ, sắp tổ chức đại hội thể dục thể thao vào tuần sau nhưng lượng người không tập trung đông đủ.

Lớp phó thể dục bước vào lớp, mặt đỏ bừng vì gấp gáp, cậu ấy bước lên bục giảng, gõ bàn, khuyên bảo tận tình:

“Các bạn học, bây giờ là lúc giành vẻ vang cho lớp, các bạn còn tâm trạng để ngủ à? Dậy để ứng hạng mục đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Có.” Giang Khải khịa cậu ấy.

Tiếng cười thưa thớt vang lên trong lớp học, lớp phó thể dục đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Thịnh Nam Châu ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, hỏi thử:

“Anh Châu, vẫn theo thói quen của những năm trước, nhảy cao, nhảy xa, và tiếp sức 4X100, anh thầu hết?”

Thịnh Nam Châu đang làm bài, không ngẩng đầu lên: “Cái gì cũng được.”

Lớp phó thể dục coi như ý cậu là ngầm thừa nhận, ngay lập tức điền tên cậu vào.

“Còn gì nữa? Có ai chạy cự ly dài ba nghìn mét không?” Lớp phó thể dục hét lớn.

Không ai đang ngồi trong lớp trả lời, không ai định chạy ba nghìn mét.

Mùa hè nóng bức này, chạy đường dài có thể giết người.

“Tôi chạy.” Một giọng nữ xen vào, tràn đầy sức sống.

“Hồ Thiến Tây, cậu đúng là anh hùng của lớp chúng ta! Đẹp người đẹp nết.”

Thịnh Nam Châu đang cúi đầu làm bài, đốt ngón tay cầm bút, nghe vậy dừng lại, một chữ viết màu đen hiện lên trên tờ giấy trắng.

Cái đầu nhỏ phía trước đột nhiên quay đầu lại gần, Hồ Thiến Tây dùng ngón tay chọc vào bả vai cậu, khóe môi nhếch lên:

“Thịnh Nam Châu, nếu tôi giành vị trí đầu tiên trong ba nghìn mét, cậu sẽ hẹn hò với tôi được không?”

“Nè?”

“Sao không nói gì?”

Thịnh Nam Châu ngước mắt lên nhìn cô gái có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, đang mỉm cười với đôi lông mày sống động, giọng điệu dừng một chút:

“Cậu chạy thắng đi rồi nói sau.”

“Tôi không quan tâm, tôi coi đó là sự cam chịu của cậu!” Hồ Thiến Tây cười như một chú mèo trộm thịt sống.

Còn nửa tháng nữa mới bắt đầu đại hội thể thao, mỗi buổi chiều tan học cô ấy đều tập chạy trên sân thể thao.

Bây giờ cô ấy khỏe mạnh, xinh đẹp, nên có thể mạnh dạn theo đuổi người mình thích.

Đồng thời, Hồ Thiến Tây không thích chạy cho lắm, vì chạy rất mệt và chật vật nhưng mỗi lần chạy, cô ấy chỉ cần tưởng tượng Thịnh Nam Châu đang đợi mình ở vạch đích.

Cô ấy sẽ có động lực.

Hai tuần sau, đại hội thể thao diễn ra đúng hạn, một số lượng lớn người đứng đầy sân thể thao, thỉnh thoảng trên đài lại vang lên tiếng kêu gọi học sinh điểm danh, tiếng đọc lại kịch bản xen lẫn vào nhau, ồn ào và sôi động.

Trước khi chạy, Hồ Thiến Tây muốn đi tìm Thịnh Nam Châu, nhờ cậu cổ vũ mình, nhưng được thông báo rằng cậu ở ở trong phòng dụng cụ thể thao.

Hồ Thiến Tây kích động chạy đến, nhưng đụng phải Thịnh Nam Châu và Mạnh Linh đứng sau giá thiết bị.

Khuôn mặt Mạnh Linh hiện lên vẻ ửng hồng, cô ta nắm lấy váy và nói: “Tớ thích cậu.”

Đột nhiên máu Hồ Thiến Tây dâng trào, không dám nghe nữa, lòng vừa tức giận vừa khó chịu, cuối cùng bỏ chạy.

Thịnh Nam Châu đứng trước mặt Mạnh Linh, thoáng nhìn một bóng người chạy đi cách đó không xa, cậu hoàn hồn, nhăn mày lại, giọng nói lạnh như băng:

“Tuy rằng trên trán cậu có một vết sẹo nhưng không phải người tôi đang tìm, xin lỗi.”

“Hơn nữa, tôi không thích cậu.”

Nói xong câu đó, Thịnh Nam Châu rời đi mà không quay đầu lại.

Khi cậu chạm vai với Mạnh Linh, một thứ gì đó rơi “bịch” ra từ túi quần nhưng bản thân chưa nhận thức được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 157

Mạnh Linh ngồi xổm xuống, nhặt chiếc huy hiệu nhỏ lên.

Hai mươi phút sau, Hồ Thiến Tây chạy đến lấy hồ sơ, thoáng thấy Mạnh Linh đang đứng trong đám đông, mặc áo sơ mi trắng và váy đen, trên cổ áo là huy hiệu hoa hướng dương mà cô ấy tặng cho Thịnh Nam Châu.

Không lâu sau, Hồ Thiến Tây bị thúc giục tập hợp để thi đấu, khi tiếng súng vang lên, cô ấy chạy về phía trước theo bản năng.

Tuy nhiên, càng chạy về phía trước, trong đầu cô ấy toàn là cảnh Mạnh Linh tỏ tình với Thịnh Nam Châu, cùng với người kia lại đeo huy hiệu mà cô ấy tặng cho Thịnh Nam Châu.

Dương hỏa hừng hực, chiếu vào trên người, vừa nóng vừa khó thở.

Hồ Thiến Tây chạy một gần như cạn kiệt hơi thở, mồ hôi trên trán chảy xuống lông mi, tầm mắt trước mặt đều mờ mịt.

Khí quản bắt đầu đau, chân nặng như chì, ngay cả gió thổi qua tai cũng thấy nóng.

Hồ Thiến Tây càng nghĩ càng đau khổ, đầu óc chỉ toàn là cảnh hai người họ ở bên nhau.

Đồ khốn, đồ đàn ông tồi, rác thải đến tái chế cũng không cần.

Họ càng thân thiết, có vẻ như mình càng giống đồ ngốc.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Càng nghĩ càng khổ sở, Hồ Thiến Tây mất kiên nhẫn, dứt khoát bỏ cuộc không chạy.

Với sự bỏ cuộc trên đường của Hồ Thiến Tây, toàn sân đấu náo động. Cô ấy không để ý tầm mắt thảo luận của khán giả, gạt đám đông sang một bên, bước đi một mình.

Hồ Thiến Tây quá mệt mỏi nên vòng qua tòa nhà phía sau của sân thể thao, ngồi dựa vào tường để nghỉ ngơi.

Cô ấy thở ra liên tiếp mấy hơi, nước mắt lại rơi xuống, chảy dài trên khóe môi, rất mặn.

Đột nhiên, một bóng đen bao phủ lấy cô, một chai nước đá dính vào má cô, mát lạnh, nhanh chóng làm mát khuôn mặt đang nóng, hương gỗ sảng khoái của bên kia cũng phả vào.

Hồ Thiến Tây biết là ai, bàn tay vỗ bay nước đá trên mặt, buồn tiếng không nói lời nào.

“Không phải nói muốn giành hạng nhất cho tôi xem à, sao không chạy?” Thịnh Nam Châu hỏi.

“Cậu còn đến làm gì, bạn gái của cậu không tìm cậu à?” Hồ Thiến Tây khó chịu nói.

Thịnh Nam Châu cười: “Bạn gái của tôi ở đâu ra?”

“Ồ, hình như vừa rồi nhìn thấy một kẻ hèn nhát nghe lén lời tỏ tình của người khác, rồi bỏ chạy trước khi tôi kịp từ chối người khác.” Thịnh Nam Châu nói chậm rãi.

“Cậu… Từ chối?

“Vậy huy hiệu thì sao?” Cuối cùng Hồ Thiến Tây cũng bằng lòng quay đầu nhìn cậu, đôi mắt vẫn đỏ hoe.

Thịnh Nam Châu đưa tay ra, một huy hiệu hoa hướng dương nằm trong lòng bàn tay cậu, nói: “Vừa rồi bị rơi, bây giờ đã trở về rồi.”

“Được rồi.” Hồ Thiến Tây khịt mũi, hóa ra là một hiểu lầm.

Thịnh Nam Châu ngồi xổm xuống, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô ấy, chậm rãi hỏi:

“Muốn thi lại hay không?”

Đôi mắt của chàng trai kèm theo gió, Hồ Thiến Tây đối diện ánh mắt của cậu, phát hiện không biết khi nào cô ấy đã đi vào, vì thế nhìn cậu và cũng từ từ nở nụ cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.