Beta Này Quá Cá Mặn

Chương 49: 49: Nam Alpha Và Nam Beta



Giang Thần biết tránh không khỏi nên đành phải kể chuyện Đoạn Vũ nhờ mình trước đó ra với Cố Hâm.

Sau khi kể xong, Cố Hâm mới chịu buông cậu ra.
Giang Thần ngồi dựa vào bên bàn học, nhún vai nói: “Chuyện là thế đó”.
Cố Hâm vô thức muốn tìm một cái bút quay vài vòng: “Vậy sao ông không đồng ý?”
Giang Thần không hiểu: “Sao tôi phải đồng ý? Tôi không có suy nghĩ đó với cậu ta, thật hay giả làm gì cho phiền phức”.
Cố Hâm thoải mái cười cười, đúng, nếu là một Alpha khác có lẽ đồng ý rồi, lỡ đâu có thể từ giả thành thật thì đúng là mình đã chiếm của hời.
Nhưng Đoạn Vũ tìm Giang Thần thì sai rồi.

Giang Thần là một con cá muối, chỉ hận tất cả chuyện phiền phức trên đời không dính dáng đến mình, được nằm một chỗ mỗi ngày chính là hạnh phúc nhất.
Chỉ cần Giang Thần không động lòng là được.
Cố Hâm chững chạc đàng hoàng phân tích cho cậu nghe: “Ừ, đúng là phiền phức thật, nếu giả làm bạn trai sau này còn phải nghĩ đến chuyện chia tay, ai lại muốn đi làm một tên cặn bã chứ”.
Giang Thần thuận theo ý nghĩ của hắn, nói tiếp: “Chắc chắn là tôi sẽ phải gánh cái danh tiếng đó rồi.”
Ngay khi Đoạn Vũ đề nghị với cậu, Giang Thần đã từ chối thẳng.

Thực ra ban đầu cậu chẳng nghĩ đến nó có phiền phức hay không, mà cậu chỉ cảm thấy quá ngây thơ, chẳng khác gì trò trẻ con, cậu không dám gật bừa, đương nhiên cũng sẽ không đồng ý.
Cố Hâm hiểu sai ý cậu: “Ồ, hóa ra ông cũng nghĩ đến kết quả rồi cơ à”
Giang Thần: “Đương nhiên không có, do ông hỏi tôi mới nghĩ đến thôi.”
Cố Hâm thấy dễ chịu hơn một chút.
Giang Thần kéo kéo cổ áo phông: “Ông có cảm thấy hơi nóng không?”
Thời tiết tháng sáu chưa quá nóng nhưng nhiệt độ bên ngoài đã gần ba mươi độ, thời điểm này hàng năm thường hay có mưa.
Hai người họ ở gần nhau, lại vừa lôi kéo một hồi, tự nhiên thấy nóng nực.
Ánh mắt Cố Hâm rơi xuống xương quai xanh của Giang Thần: “Hơi nóng, tôi điều chỉnh lại nhiệt độ”.
Hắn lùi sang bên cạnh, tìm điều khiển điều hòa, giảm nhiệt độ xuống một chút.
“Vậy tôi đi tắm.” Giang Thần vươn vai duỗi lưng.
Khi Cố Hâm ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy vòng eo của Giang Thần ẩn ẩn hiện hiện dưới vạt áo, vừa nhỏ vừa trắng.
Hắn còn đang định nhắc Giang Thần cầm quần áo vào nhà tắm thì cậu đã cởi áo ném sang một bên.
Xương hồ điệp sau lưng cậu rất đẹp, làn da nhẵn nhụi, cánh tay dài nhỏ đang tháo nút thắt dải rút quần.
Cố Hâm vỗ nhẹ vào trán, khẽ nuốt nước miếng: “Thần Thần, cầm quần áo vào này.”
Giang Thần đã tháo quần ngoài, chỉ mặc đồ lót đi vào phòng tắm.
Lúc này ánh mắt Cố Hâm bị hắn tự cưỡng ép kéo ra khỏi người cậu, nhưng trong đầu đã sôi ùng ục.
Giang Thần bám khung cửa nhà tắm, thò đầu ra, lộ ra cả nửa bờ vai mềm mịn: “Quên mất, ông lấy hộ tôi cái”.
Cố Hâm nóng bừng cả người: “Biết rồi”.
Hắn làm sáng màn hình máy tính, nhìn vào cuốn lịch ở góc phải màn hình, nhìn thời gian những năm sắp tới, chán nản dựa vào ghế.
Hắn còn phải đợi đến bao giờ.
Tháng sau, thi đại học kết thúc, học sinh lớp mười dù chưa đến tuổi phải ra chiến trường, nhưng các giáo viên cũng bắt đầu mưa dầm thấm lâu, giảng giải cho họ những quy tắc của kỳ thi đại học.
Trừ chuyện thi đại học ra thì còn có một chuyện quan trọng hơn, đó là họ sắp phải chia lớp, chuyện chia lớp này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nguyện vọng thi đại học sau này của họ.
Trước khi nghỉ hè, bọn họ còn phải vượt qua kỳ thi cuối năm.
Trong một buổi họp lớp, cô chủ nhiệm phát cho họ một bản khảo sát nguyện vọng.
“Tôi gửi cho các em một bản khảo sát, học kỳ sau các em đã là học sinh lớp mười một rồi, hãy dùng kỳ nghỉ hè này để suy nghĩ xem mình sẽ chọn ban nào.

Lớp mười một sẽ căn cứ vào quyết định của các em để chia lớp, hình thức lên lớp cũng khác với lớp mười, hy vọng các em có thể chuẩn bị tâm lý”.
Cho dù không để ý đến những chuyện này, thì tất cả các học sinh đều biết, sau khi lên lớp mười một chương trình học sẽ ngày càng đẩy nhanh tốc độ.

Bọn họ mới học chương trình kỳ hai lớp mười đã thấy áp lực, chỉ cần một hai tiết không nghe giảng sẽ khó theo kịp tiến độ, cần phải có nhiều thời gian chuẩn bị và ôn bài hơn, nếu không sẽ bị các bạn khác bỏ xa.
Giang Thần không có quá nhiều suy nghĩ về chuyện chọn ban nào, khoa học tự nhiên của cậu khá hơn khoa học xã hội một chút, đương nhiên sẽ nghiêng về bên khoa học tự nhiên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42: Quân Hôn Cường Sủng (42)

Cậu biết mình không thể siêu như Cố Hâm được nên chỉ quyết định chọn ban mà mình có hiểu biết.
Cậu bỏ bản khảo sát lên bàn, Lưu Sâm ngồi bên cạnh hỏi: “Giang Thần, ông muốn chọn ban nào?”
Giang Thần nói: “Cứ chọn bừa thôi.”
Lưu Sâm: “Chắc là tôi sẽ chọn lịch sử, có lẽ chúng ta phải tách lớp rồi”.
Giang Thần: “Chắc thế nhỉ?”
Lưu Sâm không nhận được câu trả lời của Giang Thần, quay sang hỏi Cố Hâm: “Lớp trưởng, cậu chọn ban nào?”
Giang Thần thuận thế quay đầu xuống.
Lúc mọi người còn đang xoắn xuýt thì Cố Hâm đã nghĩ rất rõ ràng: “Lý, Hóa, Sinh”.
Lưu Sâm cảm thấy mình và bọn họ đi những con đường khác hẳn nhau.
Giang Thần nhanh chóng tích vào bản khảo sát của mình.
Cố Hâm chọc chọc cậu: “Ông chọn gì?”
Giang Thần đưa tờ giấy cho hắn, Cố Hâm nhìn thoáng qua, khóe môi cong cong, xếp hai tờ giấy vào cùng một chỗ, chuẩn bị cuối giờ đem nộp.
Tưởng Nhất Bách không tò mò gì với Cố Hâm, chỉ tò mò Giang Thần, kéo bản khảo sát sang nhìn qua.
Quả nhiên, hai người bọn họ chọn giống nhau.
Thựa ra thì, môn học Giang Thần học giỏi nhất chính là Lý, Hóa, Sinh
Tưởng Nhất Bách giống như cười mà không cười nhìn sang Cố Hâm: “Ăn ý nha.”.

ngôn tình tổng tài
Cố Hâm: “Đương nhiên.”
Tưởng Nhất Bách đột nhiên nói: “Tôi nhớ hôm trước trên lớp ông có làm đề cương mấy môn này, hay cho tôi một bản nhé?”
Cố Hâm liếc cậu ta: “Ông không cần.”
Tưởng Nhất Bách kiên trì: “Tôi cảm thấy mình rất cần lớp trưởng đại nhân giúp đỡ.”
Cố Hâm động động môi, Tưởng Nhất Bách thấy rõ, hắn nói: Biến đi.
Còn Giang Thần đang mải quay đầu nói gì đó với Lưu Sâm, không nghe thấy được mấy lời này của họ.
Tưởng Nhất Bách nghĩ cả hai học kỳ, nếu vẫn không hiểu được ông bạn thân bên cạnh đang nghĩ gì thì chắc cậu ta bị ngốc rồi.
Cậu ta giơ ngón tay cái lên với Cố Hâm: “Lợi hại”.
Cố Hâm không đổi sắc mặt, gật đầu: “Ừ.”
Đúng là hắn rất lợi hại.
Chuyện phân ban với học sinh lớp mười là chuyện mới mẻ, đây mới chỉ là bản khảo sát mà thôi, quyết định chính thức thì lên lớp mười một mới quyết định, cũng chính là khi tất cả các môn học khác đều đã học xong.
Cảm giác mới mẻ qua đi thì thi cuối kỳ đã đến.
Môn thi cuối cùng kết thúc, Giang Thần thu dọn túi đồ đi ra khỏi phòng học.

Cơn nóng mùa hè bốc đến, Giang Thần hận không thể lập tức chui ngay vào phòng điều hòa suốt cả mùa hè.
Cố Hâm đứng ở tầng một chờ cậu, Giang Thần cố ý đứng sau lưng hắn vỗ vai, lẩn sang bên trái bên phải trêu ghẹo hắn một chút.

“Này”.

Cố Hâm đưa nước cam cho cậu, nắp bình cũng đã vặn ra.
Đồ uống hợp với mùa hè, Giang Thần uống ừng ực ừng ực hết bay một nửa.
“Cuối cùng cũng thi xong rồi!”
Thi xong tất cả các môn thì cũng đã hơn bốn giờ chiều, nhưng nhà trường chưa cho học sinh về ngay mà còn tập hợp họ quay lại lớp, chủ nhiệm nhắc nhở dông dài vài câu, gửi thông báo an toàn cho gia đình rồi mới cho bọn nhỏ rời trường.
Nghỉ hè đầu tiên của cấp ba bắt đầu.
Thời gian còn sớm, Giang Thần và Cố Hâm không định về nhà ngay, thế là Vệ Mông đề nghị cùng đi ăn chè.
Trong lúc ăn chè, Tưởng Nhất Bách hỏi Cố Hâm hè này có đi đâu chơi không.
Cố Hâm lắc đầu: “Tôi muốn tham gia trại hè.”
Trại hè lần này là do trường học đề cử, hắn được cử đi học lớp Vật Lý trong vòng hai tuần.

Cơ hội này khó có được, mỗi trường chỉ có ba suất, đương nhiên là ưu tiên top ba trong trường, thậm chí còn tính đến thành tích của môn học, giải thưởng từng được nhận.
Tưởng Nhất Bách nói: “Đoạn Vũ hình như cũng đi, cậu ta chọn môn nào?”
Cố Hâm nói: “Hình như là Hóa Học thì phải.”
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Đoạn Vũ cùng một Alpha cao lớn đi vào cửa hàng, gương mặt vẫn lạnh nhạt như thường.

Alpha bên cạnh dường như đang cố ý trêu chọc cậu ta, không biết nói đến cái gì, gương mặt Đoạn Vũ cuối cùng cũng có biểu cảm, trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Đảo mắt sang mới thấy nhóm người Giang Thần.
Alpha cao lớn đi về phía họ: “Tưởng Nhất Bách, Cố Hâm, trùng hợp thế.”
Tưởng Nhất Bách đấm cho hắn một cái: “Giải Kỳ, ông chạy tới trường chúng tôi làm gì?”
Một Alpha, một Omega, rất khó nghĩ đến chuyện khác, đặc biệt là Giang Thần gần đây hóng được dưa của bên nhóm Omega nhiều chuyện trong lớp.
Chân tướng chỉ có người trong cuộc mới biết, Giang Thần và Cố Hâm coi như cái gì cũng chưa nghe qua.
Giải Kỳ chỉ Đoạn Vũ: “Có chuyện tìm cậu ấy”.
Đoạn Vũ gọi hai phần chè, yêu cầu đóng gói mang đi.
Tưởng Nhất Bách hỏi Giải Kỳ chuyện bên Nhất Trung, Vệ Mông nhỏ giọng hỏi Giang Thần mới biết được đây là bạn học cũ của Cố Hâm và Tưởng Nhất Bách.
Giải Kỳ nhìn về phía Cố Hâm: “Cố Hâm, ông cũng đi trại hè à? Tôi nhìn thấy tên ông.”
Cố Hâm gật đầu: “Ừ.”
Giải Kỳ: “Trại hè quyết thắng thua.”
Đoạn Vũ: “Cố Hâm bên Vật Lý, ông bên Toán, quyết thắng thua cái gì.”
Giang Thần cảm thấy mình không hiểu nổi đám Omega, hiện giờ cậu không nhìn ra nổi Đoạn Vũ thích Cố Hâm ở chỗ nào.
Giải Kỳ: “Quản tôi cơ đấy.”
Bên ngoài quán chè có một chiếc xe xa hoa đang đỗ, ông chủ cửa hàng đã đóng gói xong chè cho Đoạn Vũ.
Đoạn Vũ và Giải Kỳ nói hai câu với bọn họ rồi rời đi, lên chiếc xe sang kia.
Vệ Mông không hiểu gì, hỏi: “Đoạn Vũ đến cùng là sao thế? Sao mọi người ai cũng đồn cậu ta thay Alpha như thay áo vậy?”
Hiển nhiên Tưởng Nhất Bách quen biết Giải Kỳ, chủ động giải thích: “Họ không phải người yêu, tôi kể cho mấy ông nghe thôi, đừng truyền ra ngoài nhé, Giải Kỳ và Đoạn Vũ là người một nhà, anh em khác cha khác mẹ”.
Nội tâm Giang Thần nứt vỡ:???
Vệ Mông: “Đoạn Vũ trước đó không phải học ở Nhất Trung sao? Giải Kỳ kia cũng học Nhất Trung mà?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 187: C187: Chương 187

Tưởng Nhất Bách: “Ừ, nói chung là năm ngoái bố mẹ họ lại ly hôn rồi, dù sao cũng phức tạp lắm, chuyện chi tiết thì tôi không biết, nhưng Đoạn Vũ không giống trong lời đồn đâu, đừng nghe người khác nói nhảm”.
Giang Thần nghe xong cảm thấy hơi xấu hổ, hóa ra chuyện cậu nghe cũng chỉ là tin đồn thôi à?
Cậu hỏi Cố Hâm: “Ông không biết?”
Cố Hâm cúi đầu uống chè đậu xanh: “Không biết.”
Tưởng Nhất Bách nhìn Cố Hâm, thần bí cười cười.
Sau khi phát hiện được chuyện nào đó, Tưởng Nhất Bách biết ông bạn của mình làm gì cũng có mục đích, không hề thấy kỳ lạ nữa.
Ông cứ giả vờ nữa đi!
Cố Hâm sao có thể không biết, Đoạn Vũ chuyển trường vì chuyện của Giải gia, trước khi chuyển trường còn cố ý nhờ hắn tư vấn, Cố Hâm còn bảo cậu ta đừng đến, nhưng Đoạn Vũ nghĩ một hồi lại quả quyết chạy đến Tam Trung.
Giang Thần phát hiện Cố Hâm trả lời mà không dám nhìn thẳng mình, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều.

Đoạn Vũ không phải người họ quen thân, cậu cũng không thích buôn chuyện của người khác.
Nghỉ hè chính thức đến.
Cố Hâm còn chưa kịp cùng Giang Thần hưởng thụ kỳ nghỉ hè đã bị bắt giam vào trại hè.
Giang Thần và Giang Tranh thì bị Giang Hân kéo đi du lịch trước khi tốt nghiệp.
Bọn họ xuất phát cùng ngày với Cố Hâm.
Phụ huynh hai nhà cùng xuống tầng tạm biệt bọn nhỏ.
Lần này bố Giang mẹ Giang không đi, chỉ để ba chị em đi chơi.
Mẹ Giang căn dặn Giang Hân cố gắng chăm sóc cho các em, đừng làm phiền các bạn, có chuyện gì phải gọi cho bà, Giang Thần đứng bên nghe mà mệt chết đi được.
Còn Cố Hâm lúc này mặt mũi tràn đầy ai oán, chẳng thích trại hè tẹo nào.
Trên mặt Giang Thần cũng viết rõ sự từ chối, trời nóng thế này sao còn bắt cậu ra ngoài cơ chứ!
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt như oán phụ của Cố Hâm xong, cậu lại bắt đầu vui vẻ, ôm chầm lấy hắn.
Giang Thần cười hì hì nói: “Hâm Bảo, tôi nhất định sẽ đem tất cả những gì tôi gặp trên đường chia sẻ cho ông”.
Cố Hâm: “Vậy tôi sẽ chuẩn bị cho ông mấy bộ đề thi, ông về có thể làm”.
Giang Thần nghiến răng nghiến lợi đẩy hắn ra: “Tạm biệt!”
Cố Hâm cười trèo lên xe nhà mình, cảm xúc ai oán cũng tiêu tán hết luôn.
Bố Cố hỏi Cố Hâm: “Nếu không thì chờ con từ trại hè về cả nhà sẽ đi du lịch nhé?”
Cố Hâm: “Không phải bố đồng ý sẽ về quê với ông rồi sao?”
Bố Cố vỗ trán: “Ừ nhỉ.”
Bố Cố: “Không phải là vì bố thấy con ao ước được như Giang Thần sao?”
Cố Hâm không định sửa lại lời bố: “Con không ao ước”.
Trước tình trạng sắp bị giam vào trại hè, thực ra hắn cũng không đến nỗi không vui, nếu để hắn một mình ra ngoài du lịch cũng sẽ chẳng cảm thấy thú vị.

Chỉ là hắn khó chịu vì không thể đi du lịch với Giang Thần thôi.
So với sự khó chịu của Cố Hâm thì Giang Thần nghĩ mình sắp phải bước qua một khoảng thời gian nước sôi lửa bỏng.
Chuyến du lịch tốt nghiệp của Giang Hân diễn ra trong vòng hai tuần.

Giang Tranh tinh thần phấn khởi, mỗi ngày ăn mặc như tiểu công chúa, ngọt ngào dịu dàng, khiến cho tất cả bạn bè của Giang Hân yêu quý, ai cũng muốn chăm sóc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 15: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi Trong Truyền Thuyết

Còn Giang Thần thì ngược lại, lên xe là ngủ, xuống xe chụp ảnh, lười biếng uể oải, đến xách túi cho Giang Hân cũng không chịu.

Thế nhưng đám anh chị cùng lớp cũng thích cậu lắm, vì cậu đẹp mà!
Không thể không khen gen của Giang gia rất tốt, chỉ cần họ không phá phách, lễ phép ngoan ngoãn thì người ngoài liền yêu thích ngay.
Lịch trình du lịch của họ đã được lên kế hoạch từ sớm.
Chuyến đi này sẽ đi đến hai hoặc ba địa điểm gì đó, những người trẻ tuổi tự đặt chỗ ăn ở, phần lớn đều chọn khách sạn dưới ba sao.
Người ở cùng phòng với Giang Thần là một anh trai Beta, rất dịu dàng, cũng là người chụp ảnh đẹp nhất hội, rất được các chị gái hoan nghênh.
Giang Thần ôm tách trà mới pha ra ban công ngồi.

Hai ngày tiếp xúc, anh trai Beta này cũng bắt đầu hiểu được tính cách của Giang Thần.
Anh trai Beta có cái tên rất thú vị, Trịnh Cẩn.
Trịnh Cẩn hỏi: “Tiểu Thần, mùa hè uống trà nóng mà không nóng à?”
Giang Thần lắc đầu: “Không nóng ạ, có mở điều hoà không khí mà anh.”
Trịnh Cẩn bị tác phong lão cán bộ của cậu làm chết cười, giơ điện thoại chụp cho cậu một tấm hình.
Giang Thần dùng cốc che mặt: “Đừng chụp em mà”.
Trịnh Cẩn cười không ngừng.
Giang Thần ngồi im, không động đậy.
Trịnh Cẩn nhìn đồng hồ, nói: “Tối nay có hoạt động đốt lửa trại đó, nửa giờ nữa chúng ta đi xuống nhé”.
“Vâng.” Giang Thần lại tiếp tục ngồi im.
Trịnh Cẩn thu thập hết bên này đến bên kia, rồi lại lôi điện thoại ra nhắn tin, rất bận rộn.
Anh cầm điện thoại nhắn tin, lúc thì vui vẻ, lúc lại buồn bã.
Là bạn cùng phòng lần này với anh, Giang Thần không hiểu cái gì có thể làm nét mặt người ta sinh động như vậy.
Giang Thần tưởng anh gặp phải chuyện gì: “Anh Cẩn, nếu anh có gì không vui thì có thể kể với em, em giữ bí mật tốt lắm”.
Dù sao cậu cũng nhàn rỗi.
Trịnh Cẩn là bạn học của Giang Hân, người hiền lành, hai ngày nay chăm sóc họ rất chu đáo, Giang Thần rất quý anh.
Trịnh Cẩn thở dài: “Anh không sao.”
Giang Thần nghĩ, thành tích thi tốt nghiệp trung học của họ chưa có, qua hai ngày nay, cậu thấy được gia đình Trịnh Cẩn không tồi, hẳn không phải vì tiền mà phát sầu, thế thì chỉ còn lại chuyện tình cảm thôi.
Chẳng qua người ta không muốn nói, cậu sẽ không hỏi nhiều.
Nửa giờ sau, hai người họ ra biển, gặp được nhóm người Giang Hân.
Tiệc tối bên lửa trại cũng làm rất ra dáng, có ăn có uống, có âm nhạc, các sinh viên đại học tương lai vây quanh đống lửa tâm sự cùng bạn bè của mình.
Giang Thần đổi trà nóng thành đồ uống khác, ngồi một mình bên bờ cát, nghe sóng biển rì rào, rất thoải mái hưởng thụ.
Khó trách nhiều người thích đi du lịch bãi biển đến vậy, gió biển thổi bay những phiền não, quả thực rất dễ chịu.
Cậu nhìn qua điện thoại, thấy Cố Hâm gửi đến một tấm ảnh.
Cuộc sống trại hè của hắn hình như hơi thê thảm.
Sáu giờ sáng phải rời giường học tập, tối đến còn phải nghe thầy cô giảng đề.
Giang Thần nghĩ thầm, Cố Hâm thảm quá đi.
Cậu vì an ủi Cố Hâm, còn chụp cho hắn xem một tấm ảnh lửa trại tối nay.
Giang Thần: Tôi còn tưởng bạn học của chị tôi toàn học sinh kém.
Cố Hâm: Chị ông không phải học sinh kém.
Giang Thần: À, vậy thì tôi mới là học sinh kém.
Cố Hâm: Dưới ánh sáng lấp lánh của tôi, ông đã không còn là học sinh kém nữa rồi.
Giang Thần: Giữ lại chút mặt mũi đi anh trai!
Cố Hâm: Mặt là cái gì? Tôi sắp điên rồi, mỗi ngày không làm bài thì giảng đề, tôi cũng muốn đến bờ biển.
Giang Thần: Đến đi.
Chờ một hồi lâu, Cố Hâm vẫn không trả lời.
Giang Thần đoán hắn chơi điện thoại bị bắt, hoặc là bị giáo viên gọi lên làm bài, có lẽ khả năng thứ hai hợp lý hơn.
Chỗ ngồi của cậu hơi tối, phía sau là một quán kem nhỏ, lúc này đã đóng cửa, đèn cũng không bật.
Giang Thần lặng yên ngồi đó, hưởng thụ gió biển thổi qua.
Cho đến tận khi cậu nghe được những âm thanh nhỏ vụn thì thầm.
Âm thanh đỏ mặt run tim này làm cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vừa định chuyển chỗ nằm thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Đừng ở chỗ này, Tô Tấn Đông”.
Không phải là giọng của anh Cẩn sao? Dù hơi nhỏ nhưng cậu vẫn nhận ra được.
Còn Tô Tấn Đông hình như chính là nam Alpha được hoan nghênh nhất nhóm du lịch lần này của họ mà.
Giang Thần:???
Nam Alpha và nam Beta?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.