Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

Chương 4



Kim Húc cố ý quay mặt đi không nhìn Thượng Dương, nhìn nghiêng có thể thấy hắn đang rất kìm nén, nhưng rốt cuộc đang ở trên đường, hắn cũng không thể làm gì được Thượng Dương, cuối cùng chìa tay ra lạnh lùng nói:

– Đưa túi xách để anh cầm cho.

– Em không phải không có tay. – Thượng Dương khăng khăng, – Cũng chỉ có đồ rửa mặt với hai bộ quần áo, nó cũng chả phải cái bánh sắt.

Kim Húc hít sâu một hơi liếc anh một cái, có lẽ là nhìn nhiều sợ không kìm được mà phạm tội ngay ở ngoài đường cái, lại nhìn thẳng về phía trước, nói:

– Vừa rồi anh xin lỗi đã làm em chờ lâu.

– Em không trách anh. – Thượng Dương thấy hắn thật sự dễ chọc, cố ý dính sát lại gần, nói, – Ồ? Trước khi ra anh đã thay quần áo à? Còn tắm rửa nữa?

Hai người vốn đi sóng vai, Thượng Dương lúc này lại không đi thẳng tắp, hai người vai chạm vai, Thượng Dương ngửi được hương thơm vừa tắm xong trên người hắn.

Kim Húc: – ….Ừ.

Cảnh sát Kim rất chột dạ. Thượng Dương dưới ánh chiều tà mờ ảo cẩn thận nhìn hắn, phát hiện hắn còn cạo râu, nhưng mà vì quá gấp gáp mà râu trên cằm vẫn chưa được cạo sạch sẽ, gốc râu vẫn còn một hai sợi. Là vì biết người yêu mình đang ở cổng đơn vị chờ mình tan làm, vì thế mà cuống quýt cạo râu, tắm rửa, thay quần áo.

Ở bên nhau đã gần chín tháng rồi, cớ sao lại còn khách sáo như vậy

Thượng Dương huých khuỷu tay vào hắn, đưa túi xách qua, ý bảo hắn cầm hộ.

Kim Húc nhận lấy túi xách mặt mày tức thì hớn hở, có vẻ cảm thấy như vậy rất tốt, như thế mới đúng, nên thế.

Trên thực tế thì hắn vẫn luôn có tâm lý chủ nghĩa đàn ông truyền thống, không quan tâm đến những điều lớn lao mà chỉ quan tâm đến những điều nhỏ nhặt, sẽ cực kỳ thích Thượng Dương bộc lộ vẻ yếu thế với mình, ỷ lại mình.

– Không cần phải khách sáo gì với em cả. – Thượng Dương thỏa mãn nhu cầu râu ria này của hắn, dùng miệng lưỡi mau mắn của mình nói, – Đồng chí Tiểu  Kim này, có gì ở anh mà em không biết đâu? Đừng quá nặng tư tưởng, dù cho anh có một tuần không tắm rửa, lẽ nào em vì việc nhỏ này mà chê anh hay sao?

Kim Húc nói:

– Không đến một tuần, hai ngày thôi…

Hắn chợt khựng lại, chỗ tạm dừng lộ ra sự bất thường vi diệu.

Thượng Dương: –?

Anh tuy chưa làm cảnh sát hình sự nhưng mà độ nhạy cảm của nghề nghiệp cảnh sát vẫn có đấy, mơ hồ đã cảm nhận được sự bất thường rồi.

– Hai ngày vừa rồi anh không hề về nhà đúng không? Làm thêm? – Thượng Dương hỏi dồn.

Kim Húc: -….

Thượng Dương không hiểu nói:

– Phòng hồ sơ có nhiều việc vậy à?

Lập tức lại đưa ra nghi ngờ:

– Hai ngày trước em hỏi anh buổi tối anh ở đâu, anh nói mình ở nhà nghỉ ngơi? Gạt quỷ à?

Kim Húc: -….

– Cơm chiều muốn ăn gì không để anh đi mua về nấu cho em, được không? – Thái độ của hắn rất thành khẩn, – Lãnh đạo ơi, về nhà anh sẽ báo cáo tỉ mỉ với em.

Tham Khảo Thêm:  Chương 520: Vì nhân dân, chúng ta làm màu vĩnh viễn không bao giờ lùi bước (8)

Lãnh đạo chắp tay sau lưng nói:

– Tốt nhất là anh phải cho em một sự giải thích hợp lý.

Trước cổng tiểu khu có cửa hàng bán rau, Thượng Dương đứng chờ ở bậc thang bên ngoài cửa, chỉ mấy phút sau, Kim Húc tay cầm hai túi rau quả chỉnh tề đi ra.

Suốt dọc đường cũng không ai nói gì nữa, khi đi đến trước cửa nhà, Kim Húc ra hiệu bảo Thượng Dương lấy chìa khóa trong túi mình.

Thượng Dương tay mới vừa với vào trong túi áo hắn, còn chưa sờ thấy chìa khóa, bởi vì hai người cách nhau rất gần, Kim Húc tự nhiên mà cúi xuống, hôn lên sườn mặt Thượng Dương một cái.

Thượng Dương vui sướng trong lòng muốn hét to lên nhưng ngoài mặt vẫn muốn làm bộ dáng, cố ý xụ mặt móc chìa khóa ra, còn nói:

– Em cho anh hôn hay sao?

Kim Húc sửng sốt, không ngờ Thượng Dương lại có phản ứng này.

Thượng Dương mở cửa đi vào, lặp lại lời nói vừa rồi:

– Đã nói phải báo cáo tỉ mỉ cho em rồi, còn chưa báo cáo đã dám nói chuyện với lãnh đạo à? Có thấy buồn cười không?

Kim Húc nghe thế hai mắt cong lên.

Đẩy cửa ra, Thượng Dương vừa bước đi vào một bước, Kim Húc ở phía sau tiến vào, thuận tay đặt túi rau quả sang bên cạnh, ánh mắt nhìn chăm chú Thượng Dương.

Chủ nhiệm Thượng ở đằng trước còn không biết nguy hiểm đang đến gần, cúi người xuống muốn mở tủ giày tìm dép của mình, sung sướng nghĩ, mình có đôi dép độc quyền ở đây.

Những chi tiết nhỏ như vậy cũng rất lãng mạn.

Tủ giày còn chưa mở được, sự lãng mãn của chủ nhiệm Thượng đã bị gián đoạn bởi một lý do không thể phản kháng ——

– Báo cáo, – Kim Húc nói, – Anh muốn làm.

Thượng Dương:

– Hả?….Hả?

Tay anh vẫn cầm đôi dép vừa tìm được, bị Kim Húc từ phía sau lưng ôm chặt vào lòng.

Điều này lập tức khơi dậy bản năng chiến đấu đã ăn sâu vào máu của Thượng Dương, lập tức ném dép đi, tóm lấy cánh tay của Kim Húc, sau đó nếu anh lại ngáng bắp chân, vai đột nhiên phát lực… một cú quăng ngã hoàn hảo.

Điều khiến anh kiềm chế bản năng của mình là chứng cứ đang thúc vào của Kim Húc, anh cảm nhận được rõ ràng.

– Anh anh…- Cảm xúc vừa quen thuộc thân thiết này khiến cho khí huyết của chủ nhiệm Thượng dâng lên, đỏ từ mặt đến cổ, không thể bày ra khí thế lãnh đạo, bị Kim Húc nắm cằm bẻ qua, hung hăng hôn lên.

Anh rất dễ bị hôn đến ngây ngất, mỗi lần hôn nhau quá mãnh liệt, anh rất dễ bị choáng váng, cả người mê muội mất chủ quyền.

Khi nụ hôn này kết thúc, anh hơi tỉnh táo một chút thì cả người đã bị đè ở trên giường, áo sơ mi cũng không thấy đâu, Kim Húc đang cởi thắt lưng của anh.

– Từ đã! – Anh bắt lấy tay Kim Húc, – Ai bảo anh…

– Anh đang báo cáo đây. – Kim Húc không chỉ thẳng thắn mà còn rất khí thế.

Thượng Dương cả người như tôm vừa chín tới, không hoàn toàn màu đỏ mà là hơi chút hồng phấn, đỉnh đầu bốc khói, chân tay luống cuống, nói:

Tham Khảo Thêm:  Chương 391: Mọi người ai cũng ngóng trò vui.

– Em…Em muốn đi tắm.

Kim Húc nói:

– Đừng có khách sáo với anh. Chủ nhiệm Thượng à, có gì ở em mà anh chưa từng thấy đâu, đừng quá nặng tư tưởng chứ.

Thượng Dương: -….

Kim Húc động tác không ngừng, lại hôn anh tiếp, dịu dàng nói:

– Muốn anh không?

Thượng Dương không trả lời được, cả người run lên, anh chỉ muốn nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo, thầm nghĩ: Sao lại có người đàn ông như vậy chứ, còn vừa tra tấn người khác vừa muốn dùng giọng điệu này nói chuyện hay sao? Quá đáng ghét, chỉ thích hợp bị đá xuống giường thôi…Chờ làm xong rồi hẵng đá vậy.

Nhưng mà sau khi kết thúc, anh chỉ kịp chớp mắt một cái đã mệt đến ngủ thiếp đi rồi.

Ngủ cũng không bao lâu thì tỉnh.

Đèn phòng ngủ đã tắt, cửa cũng đã được đóng lại, khe cửa có ánh sáng, bên ngoài cũng thoáng có tiếng động.

Tòa nhà này cách âm không tốt lắm, có thể nghe thấy phụ huynh học sinh tiểu học ở nhà hàng xóm bị bài vở làm cho phát điên lên tiếng:

– Con nói lại lần nữa em, bảy cộng tám bằng mấy?

Thượng Dương ngồi dậy, yết hầu còn khàn khàn, tự tiêu khiển mà đáp:

– 15.

Trong bếp.

Kim Húc đang ở nấu ăn, mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, khi hắn dùng tay đảo mạnh chiếc xẻng, cơ lưng đẹp đẽ của hắn nhô lên rõ ràng.

Hắn đang vui vẻ ngân nga một bài hát không thuộc hết nốt.

Thượng Dương dựa vào cửa bếp nghe, cảm giác như là bài hát chủ đề của một bộ phim truyền hình cổ trang, hồi còn bé đã từng nghe qua: Yêu giang sơn hay yêu mỹ nhân hơn, anh hùng nào không sợ cô đơn… hay đại loại thế.

– Anh hát khó nghe quá. – Thượng Dương lên tiếng.

Kim Húc suýt chút nữa không cầm được xẻng xào trong tay, lập tức quay đầu nhìn lại.

Thượng Dương trần trụi thân trên, mặc quần đùi của Kim Húc. Lần trước anh tới, Kim Húc đã chuẩn bị cho anh bộ đồ ngủ dài tay, lần này không báo trước, Kim Húc chưa kịp chuẩn bị cho anh quần đùi với áo ngắn tay.

Vành tai Kim Húc đỏ lên, nói:

– Làm em thức giấc à?

Thượng Dương nói:

– Không phải, em bị đói tỉnh.

Anh đi lên, thấy Kim Húc đang xào cà tím, bên cạnh là nồi hấp có nắp trong suốt, có thể nhìn thấy đang hấp một con cá.

– Sao lại có cá thế anh? Vừa nãy có mua cá đâu? – Thượng Dương thắc mắc.

– Anh vừa đi mua đấy. – Kim Húc muốn nhìn anh lại không dám nhìn, hơi xấu hổ, nói. – Em mặc áo vào đi.

Thượng Dương cảm thấy mê muội, nói:

– Chả phải anh cởi cho em à, thế giờ lại chê em đồi phong bại tục?

Kim Húc không nói gì, lật cà tím ra, không biết suy nghĩ cái gì, ném cái muỗng vào chảo, với tay ra vòng lấy eo Thượng Dương kéo vào trong ngực mình. Thượng Dương cũng không né tránh, lập tức nhắm mắt lại, dáng vẻ chờ được hôn.

Anh vừa như vậy, Kim Húc cũng trở nên không biết xấu hổ.

Hai ngươì cứ thế hôn nhau.

Thượng Dương được hôn rất thoải mái, thân thiết với người yêu trong căn bếp nhuốm khói lửa này có cảm giác rất ấp áp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1028: Thần Miếu Núi Phong Vũ (1)

Kim Húc hiển nhiên không hề nghĩ vậy, rời môi đề nghị:

– Không nấu cơm nữa nhé? Anh tắt bếp. Cơm thì ngày nào cũng có thể ăn, nhưng chuyện này thì càng gấp hơn.

Thượng Dương cố ý nói:

– Chuyện này là chuyện gì?…Đừng nhéo!

Kim Húc nhéo đến hăng say, Thượng Dương bị bực, vặn cánh tay hắn ra sau lưng.

Hai người quấn lấy nhau trước nồi hấp cá và cà tím xào, hết hôn lại đánh nhau.

Cá hấp cà tím xào nếu có thể nói chắc chẳn sẽ nhảy ra từ trong nồi mà chửi ầm lên, đôi chó nam nam này đừng có mà khoe ân ái nữa!

Khi ăn cơm, Thượng Dương nói:

– Chiều nay lần đầu tiên em tới sớm và về sớm.

Kim Húc giả bộ giật mình nói:

– Lợi hại như vậy, công tác nhiều năm thế mà chưa từng về sớm bao giờ á?

Đây là trọng điểm à? Thượng Dương chĩa đũa vào hắn, đầy vẻ uy hiếp.

Kim Húc sửa lời nói:

– Cảm động quá, lần đầu tiên của lãnh đạo đều hiến cho anh.

Thượng Dương: -…

Anh xem như đã nhìn ra, khi Kim Húc nói về tình yêu, dường như có một khoảng thời gian hồi chiêu cho các kỹ năng, và luôn có một khoảng thời gian đệm giữa nói năng táo tợn và nhút nhát.

– Cổ Phi nói ngày mai tìm em uống trà. – Thượng Dương nói, – Còn nói có việc cần em hỗ trợ thì phải?

Kim Húc khựng đũa lại, nói:

– Mặc kệ cậu ta đi.

Thượng Dương:

– Có việc giấu em phải không? Có phải đơn vị anh có việc không?

Kim Húc thờ ơ nói:

– Không có.

Thượng Dương còn muốn nói nữa thì điện thoại di động của Kim Húc vang lên, đặt ở bên cạnh, cả hai đều thấy, cái tên hiện lên là Cổ Phi.

Kim Húc tỏ vẻ không hề muốn nghe, nhưng vừa nghe Thượng Dương nói “để em nghe” thì lập tức cầm lên tự nghe.

Thượng Dương lẳng lặng ăn cơm, cũng quan sát vẻ mặt Kim Húc.

Nghe điện thoại của Cổ Phi, Kim Húc rất không kiên nhẫn, nhưng mới nghe được mấy câu thì trở nên nghiêm túc, lông mày cũng nhăn lại với nhau.

– Gọi anh về đơn vị ngay lập tức. – Kim Húc cúp điện thoại, nói, – Em ăn xong đi ngủ sớm đi, bát đĩa nồi niêu cứ để đó.

Thượng Dương nói:

– Sắp 10 giờ rồi, quay lại đó làm gì? Phòng hồ sơ có việc à?

Kim Húc lại nhìn nhìn anh.

Thượng Dương đã hiểu, là tình huống không thể nói, bèn nói:

– Vậy anh mau đi đi.

Cho đến gần 3 giờ sáng Kim Húc mới trở về.

Thượng Dương mới vừa ngủ không lâu, nghe được động tĩnh, vừa định bật đèn hỏi một câu, thình lình người này s.ờ soạng tiến vào, vén chăn hè lên, phủ người lên hôn anh, anh kêu hai tiếng rồi nằm yên.

Sau đó thì động tĩnh lớn hơn nữa.

Sau khi kết thúc, chủ nhiêm Thượng cuối cùng vẫn đá hắn một cú, nhưng cú đá này còn mềm hơn so với bình thường, người chẳng những không bị đá xuống giường, còn tinh thần phấn chấn mà bắt được cổ chân anh. Ánh mắt rất giống Cảnh sát Quentin.

Thượng Dương: …Em đã biết hằng ngày vì sao anh lại tăng ca rồi, có phải tinh lực không có chỗ trút ra không?

Hết chương 4


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.