Tuyệt Thế Cường Long

Chương 133: Đồ tôn Tôn Hữu Vi gặp qua sư công!”



“Ánh mắt cùng với thủ đoạn của tề đại sư lão tôn ta đây đã từng được thấy qua, xứng đáng với người xuất sắc nhất.”  

             “Lúc trước bệnh nặng của thị trưởng Hoàng do Tôn mỗ dùng thuốc dẫn là hà thủ ô trăm năm….”  

             “Cuối cùng nhờ tề đại sư một chân đá thị trưởng Hoàng bệnh tình đang nguy kịch bức hết máu độc ra….”  

             Tôn Thanh Huyền ở phía trước kể lại sự việc kia khiến một đám người y giả cùng với nhân vật nổi tiếng tới xem đều nhấc tâm trí lên.  

             Tề đại sư này thần kỳ như vậy sao? Chỉ một chân đã giải quyết được bệnh tình nguy kịch của Hoàng Văn Lãng, đây chính là người thiếu chút nữa khiến Tôn Thanh Huyền thất thủ đấy!  

             Tôn Hữu Vi cười cười nói với mấy người Kiều gia: “Mấy người nghe thấy rồi chứ? Bản lĩnh của tề đại sư tuyệt diệu biết bao nhiêu!”  

             “Có một số người không biết xấu hổ mất mặt, dám nói tề đại sư chỉ là ba chữ tán thưởng mà thôi?”  

             “Ha ha ha, giờ thì sao, bị vả mặt rồi?”  

             Người Kiều gia cũng khinh thường nhìn Tề Đẳng Nhàn, một đám ghét bỏ ra mặt, cảm thấy người này vừa không có bản lĩnh còn đen đủi, ngay cả tề đại sư mà Tôn Thanh Huyền kính trọng như vậy cũng dám nói được.  

             “Tôi thấy chính là có người muốn nhìn thấy lão gia tử nhà chúng ta xảy ra chuyện phải không?’  

             “Bụng dạ khó lường, lòng người hạn hẹp! Tôi cảm thấy chính là hắn cố ý làm vậy, muốn chọc giận tề đại sư, sau đó khiến lão gia tử không được ai trị bệnh.”  

             “Loại bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa này sao có thể tiến vào Kiều gia của chúng ta được? Phải đuổi hắn đi sớm một chút mới đúng!”  

             Vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn lại không sao cả, mấy lời nói rác rưởi như vậy cũng chỉ có mấy nhân tài cũng rác rưởi không kém mới dám nói ra, sao mình có thể so đo với một lũ rác rưởi được đây?  

             Tôn Thanh Huyền lại ho khan một tiếng ngay lúc này, nói: “Hôm nay tôi mời mọi người tới, mời thị trưởng Hoàng tới là hy vọng mọi người có thể chứng kiến thời khắc tôi bái sư!”  

             “Đồng thời cũng mời tề đại sư tới!”  

Tham Khảo Thêm:  Chương 19

             “Hiện giờ xin mời tề đại sư tiến vào!”  

             Tề Đẳng Nhàn lại ngay lúc này bất đắc dĩ đứng dậy, chuẩn bị đi lên phía trước.  

             Kiều Thu Mộng cả kinh, hung hăng kéo Tề Đẳng Nhàn lại, trầm giọng nói: “Anh điên rồi sao? Gây sự vào lúc này?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi chính là tề đại sư trong miệng bọn họ.”  

             Kiều Thanh Vũ ha ha cười: “Nếu anh thật sự là tề đại sư thì tôi đây chính là Quan  m Bồ Tát chuyển thế!”  

             “Cái đồ phế vật này mau ngồi xuống cho tôi, đừng có mà ném thể diện của Kiều gia chúng tôi.”  

             “Chọc giận Tôn tiên sinh và thị trưởng Hoàng, còn cả tề đại sư nữa, cậu chịu trách nhiệm nổi sao?”  

             Kiều Thu Mộng cũng có chút nôn nóng, kinh giận đan xen nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có thể nào đừng náo loạn nữa được không?!”  

             Tôn Hữu Vi ở một bên lại cười lạnh nói: “Vừa rồi vẫn còn nói gì tề đại sư, giờ lại bắt đầu giả danh tề đại sư rồi sao? Ha hả….Thật không biết cậu da mặt dày như thế đấy!”  

             Tề Đẳng Nhàn lại lười để ý mấy người này, chậm rãi đi đến phía trước.  

             “Xong rồi! Kiều Thu Mộng, sao cô còn không nhanh chóng giữ chặt hắn lại!” Kiều Thanh Vũ cuồng loạn gầm nhẹ lên, trên mặt là nét sợ hãi.  

             Kiều Thu Mộng vừa muốn tiến lên thì Tề Đẳng Nhàn đã đi tới trước người Tôn Thanh Huyền.  

             Tôn Thanh Huyền lại khom lưng một cái với Tề Đẳng Nhàn, hai tay ôm quyền trầm giọng nói: “Đệ tử Tôn Thanh Huyền, bái kiến tề đại sư!”  

             “Oanh!”  

             Hiện trường sôi trào một chút, mấy người Tôn Thanh Huyền mời tới đều trợn tròn mắt, không nghĩ tới tề đại sư lại là một người trẻ tuổi như vậy.  

             Bọn họ còn cho rằng vị tề đại sư này nên là một người tiên phong đạo cốt bảy tám chục tuổi, nào có nghĩ đến người nọ trẻ tuổi như vậy đâu?  

             Thị trưởng Hoàng cũng ha hả cười với Tề Đẳng Nhàn: “tề đại sư, hôm nay cậu nhất định phải đồng ý với Tôn tiên sinh đấy, ông ta vì muốn bái cậu làm thầy mà tốn không ít tâm huyết đâu!”  

             Nghe thấy Hoàng Văn Lãng mở miệng nói vậy, mọi người càng thêm chấn động, đây chính là tề đại sư hàng thật giá thật!  

Tham Khảo Thêm:  Chương 228

             Người Kiều gia lại càng thêm mộng bức, mỗi một người đều tựa như nuốt xuống một quả bom vào bụng, đầu bị nổ đến ong ong kêu.  

             “Hắn….Hắn là tề đại sư? Làm sao có thể….” Tôn Hữu Vi cũng khiếp sợ lẩm bẩm, đồng thời trong lòng cũng giật nảy lên.  

             Nếu Tôn Thanh Huyền bái Tề Đẳng Nhàn làm sư phụ, vậy dựa theo bối phận thì không phải Tề Đẳng Nhàn chính là sư công của anh ta sao! Vừa rồi anh ta còn nói những lời cợt nhả đó ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn nữa, nói không chừng người ta sẽ nhớ đến anh ta như nào đây.  

             Kiều Thu Mộng cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa ngòi ở trên ghế thất thần, lẩm bẩm nói: “Hắn….Tề Đẳng Nhàn, tề đại sư?”  

             “Vậy mà hắn chính là tề đại sư?”  

             “Thật sự là tề đại sư?!”  

             Sắc mặt của những người Kiều gia còn lại cũng cực kỳ xuất sắc.  

             “Tôn tiên sinh, ở trên phương diện y thuật kia kỳ thật tôi không bằng được ông, chẳng qua là tiếp xúc với người tương đối nhiều nên mới hiểu biết cũng tương đối nhiều mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn thái độ khiêm tốn lắc đầu.  

             “Tề đại sư nói đùa rồi, còn mời ngài nhận tôi làm đồ đệ!” Tôn Thanh Huyền rất có thành ý nói.  

             Hoàng Văn Lãng cũng ở một bên hát đệm vào, Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói: “Vậy được rồi, tôi đây đành nhận người đồ đệ là ông vậy, những gì có thể dạy đều sẽ dạy lại cho ông.”  

             Tôn Thanh Huyền vui mừng, sau đó mời Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống ghế, chuẩn bị quỳ lạy mời trà.  

             “Hiện giờ cũng không phải xã hội phong kiến, quỳ xuống này kia tôi không thích, hơn nữa tuổi tác của ông cũng đã cao, tôi sợ ông quỳ tôi sẽ giảm thọ.” Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ra đỡ không để Tôn Thanh Huyền quỳ xuống, nhận chén trà uống một hơi cạn sạch xem như hoàn thành lễ bái sư.  

             Tôn Thanh Huyền ý cười đầy mặt, ôm quyền nói với Tề Đẳng Nhàn: “Sư phụ!”  

             “Chúc mừng Tôn tiên sinh bái sư thành công!”  

             “Chúc mừng tề đại sư thu được ái đồ!”  

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: C5: Chương 5

             “Chúc mừng! Chúc mừng!”  

             Nhóm khán giả chứng kiến sôi nổi vỗ tay.  

             Người Kiều gia chết lặng cũng máy móc vô thức vỗ tay theo.  

             Bọn họ nào có nghĩ tới Tề đại sư Tôn Thanh Huyền một lòng muốn bái làm thầy, người bọn họ khổ tâm muốn nịnh bợ lại thật sự chính là Tề Đẳng Nhàn đâu!  

             Kiều Thu Mộng như rơi vào trong mộng, đầu óc mơ màng hồ đồ, cả người đều có cảm giác choáng váng, hận không thể tự tát bản thân mình hai cái xem có phải thật sự đang nằm mơ hay không.  

             “Cái này thì có gì ghê gớm chứ, chỉ là y thuật thôi mà! Y thuật cũng chẳng đại biểu cho quyền lực!” Kiều Thanh Vũ ở một bên hừ lạnh một tiếng, vẫn rất ngoan cố nói.  

             Người Kiều gia cũng gật đầu theo, cũng dùng ý nghĩ như vậy tới an ủi chính mình.  

             Tôn Thanh Huyền dẫn Tôn Hữu Vi tới, nói: “Đây là đệ tử Tôn Hữu Vi của tôi, Tôn Hữu Vi, con còn không mau hành lễ với sư công?!”  

             Tôn Hữu Vi căng da đầu dâng trà: “Đồ tôn Tôn Hữu Vi gặp qua sư công!”  

             “Ha….” Tề Đẳng Nhàn cười gượng hai tiếng, cảm thấy có chút quái dị, tuổi chính mình chẳng lớn bao nhiêu mà lại có một lão đồ đệ như vậy, còn có một đồ tôn tuổi so với mình còn lớn hơn, ngẫm lại cũng đều thấy thật buồn cười.  

             Tôn Thanh Huyền nghiêm mặt nói: “Sư phụ, tôi có chứng bệnh khó giải muốn mời ngài tới giải quyết mới là chính sự.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ?’  

             “Là Kiều lão gia tử của Kiều gia, chứng bệnh đó của ông ta tôi cũng chưa từng thấy qua, cho nên chỉ đành mời ngài phải ra tay.” Tôn Thanh Huyền thở dài.  

             Người Kiều gia nghe thấy mấy lời này đều một trận xấu hổ.  

             Lúc trước Kiều lão gia tử phát bệnh Tề Đẳng Nhàn cũng từng mở miệng nói, nhưng lại bị bọn họ trào phúng các kiểu, thậm chí bảo Kiều Thu Mộng đuổi hắn đi.  

             Hiện tại cầu đi cầu lại vẫn là cầu tới trên đầu Tề Đẳng Nhàn….  

             “Kiều lão gia tử là ông nội của vợ tôi, tôi nên trị.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.