Tuyệt Thế Cường Long

Chương 196: Tôi chưa bao giờ nói điều đó! ”



Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn kéo cung cài tên, nhắm vào con ngựa bị thương nghiêm trọng trên mặt đất, tất cả mọi người đều không nhịn được kêu lên sợ hãi.  

             Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ càng đen như đáy nồi, cắn răng nói: “Phô trương thanh thế?! ”  

             “Nếu anh dám động ngựa của tôi, tôi sẽ để cho cả nhà anh chôn cùng nó!”  

             “Ma Đô Dương gia uy nghiêm, anh không thể xúc phạm!”   

             Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Trá lại tôi muốn nhìn xem, Ma Đô Dương gia uy nghiêm, lợi hại bao nhiêu! ”  

             Đừng nói chỉ là một Dương gia, cho dù là từng là độc quyền giàu nhất Hoa quốc, ở trong mắt hắn cũng không tính là cái gì.  

             Thậm chí, Cổ Tân Tư Cơ, vị siêu cấp trùm lớn đến từ Tuyết quốc này, nắm trong tay huyết mạch kinh tế của một quốc gia lớn như vậy, hắn làm gì từng để vào mắt?  

             “A!”  

             Dây cung buông lỏng, mũi tên bay ra!  

             “Phập!”  

             Một tiếng vang trầm thấp, đầu ngựa bị xuyên thủng, con ngựa này ngay cả hừ cũng không hừ nổi một tiếng, trong nháy mắt chết ngay tại chỗ.  

             “Nào, nói cho tôi biết, cô có uy nghiêm gì?” Tề Chờ Nhàn buông cung Composite xuống, thản nhiên hỏi.  

             Đầu óc Dương Phỉ Phỉ thoáng cái nổ tung, tức giận đến toàn thân đều run rẩy, ngựa của cô là chuyện nhỏ, sáu mươi triệu đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là một cọng lông trên chín con trâu!  

             Thế nhưng, Tề Đẳng Nhàn lại ở trước mặt cô, một mũi tên bắn chết ngựa của cô, đồng nghĩa với hai cái tát này trực tiếp vả lên mặt nàng!  

             Dương Quan Quan nhìn thấy một màn này, không nén nổi cảm giác sợ hãi mà đứng lên, cô ở Dương gia mười mấy năm, nếm qua không ít khổ sở, đối với những người của Dương gia này đều vô cùng sợ hãi, nhìn thấy sự tức giận trên mặt Dương Phỉ Phỉ lúc này, cô càng luống cuống tay chân.  

             Đầu Kiều Thu Mộng cũng có chút nổ tung, cái tên Tề Đẳng Nhàn này, thật sự là đi tới chỗ nào, chọc đến chỗ đấy, bây giờ, lại dám xúc phạm người của Ma Đô Dương gia!  

             Ma Đô chính là đô thị tài chính, Dương gia có thể đứng sừng sững chiếm một nơi ở Ma Đô, có thể tưởng tượng là có tiền như thế nào, mạnh mẽ như thế nào!  

Tham Khảo Thêm:  Chương 19: Chương 19

             Tề Đẳng Nhàn chỉ là một con rối bị đẩy đến trước đài mà thôi, lúc nào cũng có thể bị coi là con rơi bị vứt bỏi, có tài cán gì, dám bắn chết ngựa quý của Dương gia?!  

             “Tên này điên rồi, một tên mặt trắng được bao nuôi mà thôi, lại dám bắn chết ngựa của cô Dương!”  

             “Đây là không để Ma Đô Dương gia vào mắt mà! Hắn cảm thấy Dương gia ở Ma Đô xa xôi, không làm gì được hắn? Thật ngây thơ! ”  

             “Người của Ma Đô Dương gia cũng dám chọc vào, điển hình là nước vào não rồi!”  

             “Tôi nhớ rõ tỉnh Đông Hải chúng ta có một vị con trai của nhân vật lớn trêu chọc người của Dương gia, kết quả, trong vòng một tháng, vị nhân vật lớn này bị thua lỗ đến cùng cực, con trai của ông ta, bị cắt đứt chân tay, đến bây giờ vẫn còn điên điên khùng xin cơm trên đường.”  

             Mọi người thấp giọng nghị luận, dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy mạng hắn không còn dài.  

             Vẻ mặt Dương Phỉ Phỉ dữ tợn đánh giá Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan, nói: “Được, rất tốt! Dương Quan Quan đồ con hoang có bản lĩnh này, tìm một tên đàn ông quê mùa dám khiêu chiến với tôi! ”  

             Dương Quan Quan vẻ mặt đỏ bừng, vẻ mặt hoảng sợ, một câu phản bác cũng không dám nói.  

             Cô biết ơn Tề Đẳng Nhàn cứu mình, nhưng lại chán nản khi Tề Đẳng Nhàn bắn chết ngựa của Dương Phỉ Phỉ, bây giờ, một chút đường sống cũng không có!  

             Đúng lúc này, ông chủ câu lạc bộ Thượng Động Triệu Mộng Long cưỡi một con ngựa lớn màu đen tới, nhìn thấy Hãn Huyết Bảo Mã nằm trên mặt đất, còn có một mũi tên cắm trên đầu ngựa, không khỏi sửng sốt.  

             “Cô Dương, đây là làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra với con ngựa của cô?” Triệu Mộng Long kinh ngạc vô cùng hỏi.  

             “Triệu hội trưởng anh tới vừa đúng lúc!” Dương Phỉ Phỉ sau khi nhìn thấy Triệu Mộng Long, sắc mặt âm trầm trở nên đẹp hơn rất nhiều.  

             Triệu Mộng Long từ trên lưng ngựa lớn nhảy xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Là có người tìm cô Dương gây phiền phức?! ”  

Tham Khảo Thêm:  Chương 214: Nước Giếng Vạn Năng

             “Đây là Triệu Mộng Long Triệu tổng của câu lạc bộ Thượng Động. Câu lạc bộ Thượng Động do Hắc Long thương hội nắm giữ quản lý, Triệu Mộng Long là em trai ruột của Triệu Hắc Long tiên sinh! ”  

             “A… Triệu Mộng Long, một trong hai con rồng của Hắc Long Thương Hội? Lần này bọn họ chết chắc rồi, cô Dương cũng không cần sử dụng của sức mạnh của Ma Đô Dương gia! ”  

             “Triệu Mộng Long tiên sinh là phó hội trưởng Hắc Long thương hội, đồng nghĩa với quyền thế ngập trời, mấy năm nay, cũng không biết bao nhiêu tên không có mắt chết thảm dưới tay anh ta.”  

             “Ta nhớ Triệu Mộng Long tiên sinh vẫn luôn theo đuổi cô Dương chứ? Hy vọng có thể cùng Ma Đô Dương gia có quan hệ, liên thủ mạnh mẽ. ”  

             Triệu Mộng Long xuất hiện, làm cho các thành viên ở đây đều ghé tai nhau một phen.  

             Đây chính là nhân vật phong vân của Trung Hải, nhị đương gia của Hắc Long Thương Hội!  

             Dương Phỉ Phỉ đưa tay chỉ chỉ Dương Quan Quan, lạnh lùng nói: “Con nhỏ này, làm con ngựa tôi sợ hãi! Sau đó, tên mặt trắng nhỏ mà cô ta bao nuôi, để bảo vệ cô ta, g iết chết con ngựa của tôi. ”  

             Triệu Mộng Long sắc mặt tối sầm lại, trực tiếp đi tới trước mặt Dương Quan Quan, nói: “Cô có biết cô Dương là khách quý tôi mời tới không? ”  

             Dương Quan Quan vẻ mặt tái nhợt, nơm nớp lo sợ nói: “Triệu tổng… Tôi, tôi… Tôi không có làm ngựa của cô ấy sợ hãi, là cô ấy phi ngựa đến đâm tôi…”  

             “Tôi không muốn nghe những lời giải thích này, tôi chỉ biết cô là kẻ thấp hèn hạ tiện đắc tội cô Dương!” Triệu Mộng Long lạnh lùng xua tay nói.  

             Trong lòng Dương Quan Quan ngay lập tức là một mảnh tuyệt vọng, quả nhiên, cường quyền đều là ủng hộ cường quyền, căn bản sẽ không để ý đến sống chết chóc của những người nhỏ bé như bọn họ.  

             Muốn đấu đá với Dương gia, cô còn lâu mới đủ tư cách!  

             Thậm chí, tránh bị người của Dương gia khi dễ, cô cũng không làm được.  

             “Lấy thẻ hội viên của cô ra.” Triệu Mộng Long thản nhiên nói.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

             “Tôi… Tôi không có… Bạn tôi đã đưa tôi vào!” Dương Quan Quan đỏ mặt thấp giọng nói.  

             Mọi người nhất thời cười ha ha, cả đám nhao nhao lắc đầu.  

             “Quả nhiên là một con sâu đê tiện, ngay cả thẻ thành viên cũng không làm được, còn có mặt mũi cùng cô Dương khiêu chiến?”  

             “Đúng vậy, cô Dương coi như là cố ý phóng ngựa đụng cô, vậy cô thành thành thật thật để cho cô ấy đụng chết không phải là tốt rồi sao? Nó cũng có thể mang lại một số tiền cho gia đình! ”  

             “Thật không biết làm sao hai cái bào thai thấp hèn này có thể trà trộn vào câu lạc bộ Thượng Động, còn dám đắc tội cô Dương!”  

             Những lời cay nghiệt này, làm cho Dương Quan Quan đối mặt với Dương Phỉ Phỉ vốn cảm giác được sợ hãi cùng tự ti, vào giờ phút này rơi nước mắt.  

             Kiều Thu Mộng trầm mặt nói: “Triệu tổng, tôi là thành viên, dựa theo quy tắc của câu lạc bộ, một thành viên có thể mang theo một người bạn, tôi theo quy tắc mà đến. ”  

             Triệu Mộng Long nói: “Ai nói có thể? Tôi chưa bao giờ nói điều đó! ”  

             Kiều Thu Mộng ngẩn người.  

             Triệu Mộng Long nói: “Câu lạc bộ là do tôi mở, tôi muốn lập quy tắc gì, muốn bỏ đi quy tắc nào, đó là chuyện của tôi! ”  

             “Bây giờ, tôi rõ ràng nói cho cô biết, quy tắc này, không tồn tại!”  

             “Nếu cô đã dám mang người không phải thành viên vào, vậy cô cũng phải gánh trách nhiệm liên quan.”  

             Dương Phỉ Phỉ ở một bên cười lạnh, ngồi chờ Triệu Mộng Long giúp mình ra xả cơn giận này.  

             Mặt Kiều Thu Mộng không kìm nổi trắng bệch, quả nhiên, sự việc lớn rồi, cô cũng bị liên lụy!  

             “Còn có anh, là anh bắn chết ngựa của cô Dương?” Triệu Mộng Long quay đầu, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, thản nhiên hỏi.  

             “Là tôi.” Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, vẻ mặt lười nhác.  

             Triệu Mộng Long đưa tay chỉ chỉ vào giữa sân, nói: “Đứng đó đi. ”  

             Mọi người khó hiểu.  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.