Tuyệt Thế Cường Long

Chương 209: “Cô sợ cái gì?”



Tề Đẳng Nhàn tùy tiện đi dạo ở tầng một của trung tâm thương mại, nhìn thấy mấy cửa hàng thời trang cao cấp nối tiếp nhau, nghĩ nghĩ một lúc, quyết định chọn Chanel.  

             Mới vừa vào cửa hàng, hắn liền thấy được một bóng người quen thuộc, cười nói: “Không phải thư kí Dương đây sao?”  

             “Tề tổng.” Dương Quan Quan quay đầu lại,sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, hơi lắp bắp kinh hãi.  

             “Thật trùng hợp!” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Dương Quan Quan kinh ngạc hỏi: “Sao Tề tổng lại ở chỗ này, chuẩn bị mua quần áo cho Mộng Mộng sao? Định làm cô ấy thay đổi quyết định?”  

             “Nếu anh thật sự muốn làm như vậy, tôi cảm thấy vẫn có hy vọng.”  

             “Tôi cũng sẽ trợ giúp cho anh một chút, thay anh nói tốt vài câu trước mặt cô ấy.”  

             Dương Quan Quan cũng đã biết chuyện Kiều Thu Mộng và Tề Đẳng Nhàn đã ly hôn, thật ra trong lòng cô ta rất kinh ngạc, Tề Đẳng Nhàn vừa mới ở câu lạc bộ vận động biểu hiện xuất sắc đến như vậy, kết quả ngày hôm sau Kiều Thu Mộng liền ly hôn với hắn.  

             Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, nói: “Không phải tôi mua cho cô ta, tôi mua cho Vân Uyển”  

             Quần áo ngày hôm qua của Lý Vân Uyển đã bị hắn xé cho rách nát tả tơi, bây giờ còn đang mặc áo sơ mi của hắn ở trong Vân Đỉnh sơn trang chờ hắn mang quần áo cho đây này.  

             “…”  

             Dương Quan Quan cạn lời, cảm thấy trong chuyện Kiều Thu Mộng ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển hơn phân nửa chiếm nhân tố trong nhỏ trong đó.  

             “Chuyện hôm trước, tôi quên mất chưa nói cảm ơn anh.”  

             “Lần sau nếu có rảnh rỗi, tôi mời anh một bữa cơm.”  

             “Nếu ngày đó anh không đứng ra, có khả năng tôi sẽ bị ngựa đâm chết.”  

             Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành.  

             Bây giờ cô ta đã hóa giải được rất nhiều hiểu lầm về Tề Đẳng Nhàn, người này có chút háo sắc, nhưng mà cũng không có người đàn ông nào có thể không liếc mắt nhìn nó một cái, không phải vấn đề gì lớn.  

             Trên phương diện trái phải rõ ràng, Tề Đẳng Nhàn thật sự rõ ràng, hơn nữa theo lý mà nói, làm Dương Phỉ Phỉ – người Dương gia ở Thượng Hải phải chịu thiệt như vậy.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Chương 3:

             Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Được, vậy ngày mai đi, ngày mai vừa hay đi làm lại, tan tầm cô mời tôi ăn cơm là được!”  

             Hai người hàn huyên một lát, Dương Quan Quan đề cử cho Tề Đẳng Nhàn mấy bộ quần áo, cô ta cảm thấy mấy món này chắc là sẽ rất phù hợp với phong cách của Lý Vân Uyển.  

             “Tiểu thư, làm phiền cô, lấy chiếc túi này gói lại cho tôi.” Dương Quan Quan chọn trúng một chiếc túi xách số lượng giới hạn, giá hơn tám mươi nghìn.  

             Đắt quá, nhưng cô ta vẫn cắn chặt răng, quyết định mua nó.  

             Nhân viên cửa hàng vừa mới chuẩn bị lấy xuống, liền có một nam một nữ từ cửa đi đến, người phụ nữ quát: “Từ từ, cái túi này, tôi muốn!”  

             Dương Quan Quan nghe được giọng nói quen thuộc, đầu óc muốn nổ tung, thân thể cũng nhịn không được mà run rẩy.  

             Người phụ nữ có thể làm cô ta có loại phản ứng kịch liệt như vậy, ngoại trừ Dương Phỉ Phỉ thì còn có thể là ai?  

             Người nhà họ Dương ở Thượng Hải luôn là bóng ma vĩnh viễn không thể loại bỏ của cô ta, bóng ma đã ám ảnh mười mấy năm làm sao có thể thoát khỏi dễ dàng như vậy.  

             Dương Phỉ Phỉ đi vào trong cửa hàng, trên cánh tay đeo một cái túi xách giống y như đúc cái này, bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi soái khí tuấn lãng đi theo.  

             “Đây không phải là Dương tiểu thư sao? Không đi tổ chức lễ truy điệu cho con ngựa của mình à, tới nơi này làm gì?” Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Dương Phỉ Phỉ liền nhàn nhạt mà nói.  

             “Tôi tổ chức lễ truy điệu cho cả nhà anh thì có!” Dương Phỉ Phỉ nghe được câu nói ấy, sắc mặt trực tiếp trở nên đen sì, lạnh lùng đáp lại.  

             Con ngựa Ả Rập yêu quý của cô ta, giá trị tới sáu mươi triệu, bị một mũi tên của Tề Đẳng Nhàn bắn chết, mỗi khi nhớ tới cô ta đều đau lòng không thôi.  

             Thật ra tiền dễ dàng kiếm lại được, nhưng con ngựa tốt như vậy lại rất khó tìm được.  

             Người đàn ông đẹp trai bên cạnh Dương Phỉ Phỉ dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, tựa như đang nhìn một con kiến, căn bản không đem hắn để vào trong mắt.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: Sống lại

             Tề Đẳng Nhàn tất nhiên sẽ không để ý người khác nhìn hắn thế nào, chỉ nhàn nhạt nói với nhân viên cửa hàng: “Còn thất thần làm gì, gói lại đi? Cái túi xách này, thư kí của tôi muốn!”  

             Dương Phỉ Phỉ lại cười lạnh nói: “Tôi nói, tôi muốn cái túi này!”  

             Sắc mặt Dương Quan Quan trở nên trắng nhợt, nói: “Chị Phỉ Phỉ, chị đã có một cái túi giống y như đúc, tại sao còn muốn đến tranh với tôi? Tôi thật sự rất thích cái túi này…”  

             Dương Phỉ Phỉ trực tiếp ngắt lời cô ta, nói: “Dùng cùng kiểu túi với đứa con hoang thấp kém như cô làm tôi cảm thấy rất mất mặt! Cho nên, cô cảm thấy tại sao tôi phải cho cô cái túi này?”  

             “Cô thích? Không phải cô thích rất nhiều thứ sao?”  

             “Khi còn nhỏ cô thích xe lửa mô hình, phi cơ mô hình, máy chơi game, có thứ gì là cô có được? Toàn bộ đều là của tôi!”  

             “Tôi muốn nói cho cô biết, trưởng thành cũng giống thế, cô sẽ mãi mãi không có đồ vật cô thích được, còn tôi, dễ như trở bàn tay!”  

             “Cái thứ con hoang như cô, sớm nên biết được bản thân hèn mọn, đừng vọng tưởng một ngày có được cái gì từ nhà họ Dương chúng tôi!”  

             Mỗi một câu nói của Dương Phỉ Phỉ đều như búa tạ hung hăng đánh vào sâu trong nội tâm Dương Quan Quan, trong lúc nhất thời, gợi lên rất nhiều hồi ức bi thảm thời thơ ấu, khiến cho cơ thể của cô ta run lên bần bật.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Dương Quan Quan, cảm thấy cô ta cũng quá hèn rồi, thời điểm đối mặt với hắn thì thường xuyên đấm đá, đối mặt với Dương Phỉ Phỉ thì sao, suốt ngày vâng vâng dạ dạ thì thôi đi.  

             Nhưng mà, hắn cũng sẽ không bởi vì thế mà khinh thường Dương Quan Quan, mỗi người đều có nỗi niềm khó nói, tất nhiên Dương Quan Quan cũng như thế.  

             “Không nghe thấy Dương tiểu thư nói sao, gói chiếc túi này lại cho Dương tiểu thư!”  

             “Dương tiểu thư là khách hàng tôn quý từ Thượng Hải xa xôi đến, chọc cho cô ấy không vui, tôi sẽ khiến cho các người một giây đóng cửa cút đi.”  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

             Người đàn ông tuấn lãng bên cạnh Dương Phỉ Phỉ mở miệng vào ngay lúc này, có một loại thí thế của người bề trên, phảng phất như đang ra lệnh.  

             Nhân viên cửa hàng bị dọa sợ, cửa hàng trưởng cũng bị kinh động đi ra, sau khi nhìn thấy người đàn ông tuấn lãng, lập tức nở nụ cười nịnh nọt.  

             “Vương thiếu, vương thiếu, ngài chờ một lát, tôi sẽ tự mình gói lại!” Cửa hàng trưởng rất nịnh hót hắn ta, thậm chí còn định tự mình làm việc.  

         Dương Phỉ Phỉ nhìn về phía Dương Quan Quan, nói: “Thấy được chưa, đồ con hoang, đây là sự chênh lệch của bối cảnh và thực lực!”  

             “Dương Phỉ Phỉ tôi, bất kể đi đến nơi nào đều sẽ là khách quý ở chỗ đó, được đối xử đặc biệt!”  

             “Mà Dương Quan Quan cô, đi đến nơi nào cũng chỉ có thể là một tiện tì hèn mọn, một đứa con hoang nho nhỏ mà thôi, cũng muốn dùng một kiểu túi xách với tôi?”  

             “Lòng hư vinh đáng xấu hổ của cô, vĩnh viễn cũng không được thỏa mãn!”  

             Tề Đẳng Nhàn không quen nhìn Dương Phỉ Phỉ bắt nạt người khác như vậy, trực tiếp tiến lên phía trước một bước, ngăn cửa hàng trưởng lại, nói “Có ý gì? Cái túi này là chúng tôi thấy trước!”  

             Khuôn mặt cửa hàng trưởng lại đầy vẻ không kiên nhẫn, nói: “Các người thấy trước thì thế nào? Vương thiếu cũng đã nói, cái túi xách này phải cho Dương tiểu thư tôn quý! Các người thì tính là cái gì, có thể so sánh với Vương thiếu sao?”  

             Dương Quan Quan nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tề Đẳng Nhàn, sau đó hơi hơi lắc đầu, tuy rằng khuôn mặt đầy vẻ tủi thân nhưng cô ta không muốn gây chuyện.  

             Vương Đông đứng bên cạnh Dương Phỉ Phỉ hiển nhiên không phải người dễ trêu chọc, một câu là có thể làm cho cửa hàng trưởng xem như thánh chỉ, tất nhiên là có địa vị rất cao.  

             “Cô sợ cái gì?”  

             “Chuyện này tôi quản, không cần cô ngăn cản!”  

             “Thành thành thật thật câm miệng, hôm nay tôi muốn dạy cho bọn họ bài học nên tôn trọng người khác như thế nào!”  

             Tề Đẳng Nhàn hất tay Dương Quan Quan ra, lạnh giọng quát lớn.  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.