“Tôn trọng?”
“Ha ha ha, anh cảm thấy dựa vào cái gì mà tôi phải tôn trọng một đứa con hoang?”
“Còn có anh, anh cho rằng bản thân mình là ai, muốn ra mặt giúp đỡ cô ta?”
“Có thể làm Triệu Hắc Long nể mặt anh, anh cảm thấy bản thân được xem như một người có tiếng nói?”
Sau khi Dương Phỉ Phỉ nghe được những lời Tề Đẳng Nhàn nói, điên cuồng cười ha ha, gương mặt đầy vẻ khinh thường và ngạo mạn.
Vương Đông cũng nhịn không được lắc đầu mỉm cười, vây mà lại có người nói muốn dạy cho cậu ta học cách tôn trọng người khác như thế nào? Buồn cười, buồn cười!
“Xem ra cha mẹ cô thật sự không dạy dỗ cô cho tốt, người nhà họ Dương ở Thượng Hải cũng chỉ có trình độ như vậy?” Tề Đẳng Nhàn nói.
Dương Phỉ Phỉ không để ý tới hắn, quay đầu nói với Vương Đông: “Vương thiếu, đứa con hoang kia thích bất cứ món đồ nào trong trung tâm thương mại thì cũng đừng bán cho cô ta, tôi sẽ bỏ tiền ra mua tất!”
Vương Đông gật gật đầu, nói: “Dương tiểu thư muốn làm như thế nào thì cứ làm, tôi sẽ dùng toàn lực ủng hộ Dương tiểu thư.”
Dương Quan Quan có hơi đau đớn nói: “Tại sao? Tại sao chị không muốn buông tha cho tôi!”
“Tôi cũng đã rời khỏi Thượng Hải nhiều năm như vậy, thậm chí còn chạy ra nước ngoài ở mấy năm!”
“Dù cho có nói như thế nào, chúng ta cũng là người thân mà! Tại sao cứ muốn tra tấn tôi?!”
Dương Phỉ Phỉ lãnh ngạo mà nhìn cô ta, nói “Tại sao à? Chính cô hiểu rõ trong lòng!”
“Từ bỏ quyền kế thừa tài sản của cô, tôi có thể suy xét buông tha cho cô, cái túi này cũng nhường cho cô.”
“Tài sản của nhà họ Dương chúng tôi không phải thứ đứa con hoàng nho nhỏ như cô có thể mơ ước!”
Dương Quan Quan lại cắn răng nói: “Dựa vào cái gì? Tôi cũng là người nhà họ Dương, dựa vào cái gì mà tôi phải từ bỏ? Tôi ở nhà họ Dương bị các người bắt nạt nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì muốn tôi phải làm theo ý các người?!”
Dương Phỉ Phỉ cười lạnh nói: “Vậy đừng trách chúng tôi không bỏ qua cho cô, không chỉnh cô đến chết thì chúng tôi sẽ không dừng tay! Cô nên học bà mẹ đê tiện của mình, mai danh ẩn tích sớm một chút.”
Cả người Dương Quan Quan đều trở nên suy sụp, đối mặt với người nhà họ Dương ở Thượng Hải, trong nội tâm cô ta chỉ có cảm giác vô cùng bất lực!
Nhà họ Dương ở Thượng Hải quá mạnh, chỉ bằng sức lực của bản thân cô ta thì căn bản không có khả năng lay động được, sợ là chỉ cần phản kháng một chút cũng có khả năng rước đến ý nghĩ muốn giết người của bọn họ.
“Túi đã gói xong rồi, Dương tiểu thư.” Cửa hàng trưởng vào ngay lúc này ho khan một tiếng, mở miệng nói.
“Lấy đến đây đi.” Dương Phỉ Phỉ nhàn nhạt nói.
Cửa hàng trưởng vừa định chuẩn bị mang chiếc túi đi qua lại bị Tề Đẳng Nhàn ngăn cản, duỗi tay ra cướp lấy, lạnh nhạt nói: “Ngay cả đạo lý thứ tự đến trước đến sau mà cô cũng đều không hiểu sao?”
Cửa hàng trưởng bực bội nói: “Đồ trong cửa hàng chúng tôi, tôi muốn bán cho ai thì bán cho người đó! Ai bảo các người không có bản lĩnh? Nếu các người có bản lĩnh, tôi cũng có thể bán cho các người!”
Chuyện ồn ào này cũng kinh động không ít người trong trung tâm mua sắm, một đám người đến vây xem.
“Kia không phải là Vương thiếu sao? Vậy mà lại có người dám đắc tội với cậu ta?”
“Vương thiếu chính là ông chủ nhỏ của trung tâm thương mại Phi Mã, toàn bộ trung tâm thương mại này đều là do bố của cậu ta Vương Vạn Kim đầu tư xây dựng!”
“Đúng là không biết tốt xấu, vì một cái túi xách mà đắc tội với người như Vương thiếu, không phải đầu óc bị nước vào chứ?”
Sau khi mọi người nhìn thấy Vương Đông liền sôi nổi xì xào.
Sau khi Dương Quan Quan nghe được mấy lời này thì cúi đầu càng thấp, Dương Phỉ Phỉ có thể kết bạn với người như Vương Đông dễ như trở bàn tay, cô ta lại không có năng lực này.
“Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi; đừng rơi lệ, kẻ ngốc sẽ cười.” Tề Đẳng Nhàn có thể cảm nhận được sự tự ti trong nội tâm Dương Quan Quan, hắn cười vươn tay xa xoa xoa đầu cô ta.
Dương Quan Quan sửng sốt, trong nội tâm cảm nhận được có chút ấm áp, ít nhất trong lúc người nhà họ Dương bắt nạt mình, có người có thể đứng bên cạnh mình.
Vương Đông nhìn Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh nói: “Anh muốn cái túi này?”
“Chuyện này thật cũng không phải không thể, tôi đồng ý cho anh cơ hội này.”
“Quỳ xuống, giống như một con chó bò đến trước mặt Dương tiểu thư, xin lỗi Dương tiểu thư.”
“Cái túi này, tôi tặng cho anh, thậm chí tất cả đồ vật trong cửa hàng này tôi cũng có thể tặng cho anh!”
Vương Đông vừa nói ra những lời này, người xung quanh đều phát ra tiếng kinh hô.
“Không hổ là con trai của nhà giàu số một chỗ chúng ta, nói chuyện phí phách như vậy!”
“Vương thiếu chính là Vương thiếu, hành vi cử chỉ đều lộ ra sự bá đạo và khí phách người khác không thể sánh kịp, quả thực chính là nhân vật giống với Kiều Phong!”
“Vương thiếu cho các người cơ hội, còn không biết quý trọng nó? Lập tức quỳ xuống đi!”
Người xung quanh đều ồn ào lên tiếng, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, sôi nổi thêm dầu vào lửa.
Tề Đẳng Nhàn không nói gì.
Vương Đông cười cười, “Ngại quá, tôi là chủ của trung tâm mua sắm này, tôi muốn bọn họ bán hàng cho ai là có thể bán cho người đó!”
“Nếu anh không muốn làm một con chó vẫy đuôi lấy lòng, vậy thì tự mình mở một trung tâm mua sắm là được.”
“Như vậy thì anh sẽ có thể muốn mua cái gì liền mua cái đó.”
Trong lời Vương Đông tràn ngập cảm giác của người bề trên.
Hai người kia vào mua sắm ở cửa hàng Chanel, chứng tỏ cũng có chút năng lực kinh tế, nhưng mà chỉ bằng chút năng lực kinh tế đó, ở trong mắt cậu ta còn không bằng hạ bụi.
Toàn bộ trung tâm mua sắm đều là của nhà cậu ta, ai có thể có tiền hơn cậu ta nữa?!
Cửa hàng trưởng cũng đen mặt nói với Tề Đẳng Nhàn: “Trả lại túi cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, nói anh ăn cướp ở đây!”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Lát nữa cô tốt nhất nên dọn dẹp một chút đồ vật của mình, bởi vì từ hôm nay trở đi, trung tâm thương mại này sẽ không giữ cô nữa.”
“Ha ha ha ha… Tôi nghe được cái gì thế này? Vậy mà hắn lại dám nói mấy lời như này trước mặt Vương thiếu?”
“Vương thiếu mới là chủ của trung tâm thương mại này, hắn cho rằng bản thân là ai, bảo vị cửa hàng trưởng kia dọn dẹp đồ đạc rồi cút?”
“Đầu óc hỏng rồi à, Vương thiếu mới bảo hắn tự mở một cái trung tâm thương mại, hắn liền ảo tưởng nghĩ trung tâm thương mại Phi Mã là của nhà mình?”
“Tôi ngất, đây là lần đầu tiên tôi gặp một kẻ ngu xuẩn như vậy, cái gì cũng có thể nói được.”
Mọi người nghe được lời này của Tề Đẳng Nhàn đều tỏ ra cạn lời, cảm thấy thật buồn cười.
Sau khi Vương Đông nghe được lời này cũng nhịn không được mà bật cười, lắc lắc đầu, nói với cửa hàng trưởng: “Cô cứ mở cửa hàng bình thường, nếu muốn mở chi nhánh, trực tiếp nói với tôi, tôi miễn phí tiền thuê mặt bằng ba tháng cho cô!”
Cửa hàng trưởng vô cùng vui vẻ nói: “Cảm ơn Vương thiếu!”
“Đồ ngốc, nghe được chưa? Một chút bản lĩnh cũng không có mà còn muốn ra vẻ?”
“Vương thiếu mới là chủ của trung tâm thương mại này, hắn cho rằng mình là ai, có tư cách nói những lời như vậy à?”
“Còn bảo người ta đóng cửa cút đi, tôi muốn nhìn một chút, lát nữa hắn làm như thế nào để người ta đóng cửa!”
Mọi người vẫn luôn cười ầm lên, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quả thực là đang làm trò cười cho thiên hạ, chắc là bị điên rồi.
Dương Phỉ Phỉ cũng lộ vẻ mặt cười nhạo, nói: “Được rồi, trò hề kết thúc, cứ như vậy đi.”
Sau khi nói xong lời này, cô ta đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vươn tay, nói “Mang đến đây đi.”
“Ngại quá, tôi đã mua lại trung tâm thương mại này!”
“Về sau, cô bị xếp vào sổ đen, trung tâm thương mại này sẽ không có bất kỳ một cửa hàng hàng nào bán đồ cho cô.”
Tề Đẳng Nhàn lấy di động của mình ra, gọi một cuộc điện thoại, sau đó nhàn nhạt nói với Dương Phỉ Phỉ.
Dương Quan Quan nghe xong lời này cũng phải che mặt, người khác đều nói Vương Đông là chủ của trung tâm thương mại này, Tề Đẳng Nhàn lại còn nói ra lời ngu ngốc như vậy, đúng là quá ngốc…