Tuyệt Thế Cường Long

Chương 212: Đợi tôi tìm từng người một truy cứu trách nhiệm sao?"



Thư ký Lỗ cẩn thận lấy ở trong túi ra một tờ hợp đồng.  

             “Tề tiên sinh, đây là hợp đồng mà ngài Vương bảo tôi chuẩn bị, chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã sang cho cậu” thư ký Lỗ nói.  

             Sau khi thư ký Lỗ nói xong câu đó, khung cảnh hoàn toàn bùng nổ.   

             Ngay cả Dương Quan Quan cũng không dám tin, hướng ánh mắt đến Tề Đẳng Nhàn, cô ta vốn tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn đang giả vờ, hoàn toàn không ngờ tới, hắn thật sự có thể khiến Vương Vạn Kim chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã sang cho hắn.  

             Vương Đông sốc đến mức đứng ngây ngốc tại chỗ: “thư ký Lỗ, ông đùa kiểu gì vậy, sao ba tôi có thể chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã cho cậu ta được ?.  

             Thư ký Lỗ giải thích: “Vương thiếu, tôi không nói đùa, đây hoàn toàn là chủ ý của Vương tiên sinh, tôi chỉ đang làm theo mà thôi”.  

             Thực ra,ngay cả thư ký Lỗ cũng có chút kinh ngạc, tại sao Vương Vạn Kim lại bằng lòng chuyển nhượng một trung tâm thương mại ngày ngày đều kiếm được ra tiền sang cho người khác, đây có khác nào là đem tiền ném ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của một doanh nhân.  

             “Tên nhóc này có lai lịch gì, chỉ với một cuộc gọi, lại có thể khiến tỷ phú giàu nhất Trung Hải Vương Vạn Kim chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã cho cậu ta”.  

             “A…cậu ta không phải đang nói đùa, mà thực sự đã làm được rồi”.  

             “Trời ơi, là trung tâm thương mại Phi Mã đấy, chỉ bằng một cuộc điện thoại, là có thể dễ dàng đổi chủ luôn sao, tôi không phải nằm mơ đó chứ? “.  

             Mọi người nghe những lời mà thư ký Lỗ nói, tất cả đều có chút bàng hoàng, dù sao thì, giá trị của trung tâm thương mại Phi Mã cũng không hề nhỏ.  

             Vương Vạn Kim thế mà lại bàn giao chuyển nhượng nó cho người khác.  

             “Vương thiếu đã nghe rõ chưa? , bây giờ tôi chính là chủ của trung tâm thương mại này” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Vương Đông, nhàn nhạt nói.  

             Vương Đông giống như bị đâm một mũi tên vào trúng ngực, sắc mặt trở nên trắng bệch, cậu ta nằm mơ cũng không thể nào ngờ tới, cái tát này lại đến nhanh như thế.  

             Sắc mặt của Dương Phỉ Phỉ cũng rất khó coi,sức ảnh hưởng của Tề Đẳng Nhàn nằm ngoài sự tưởng tượng của cô ta.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 214

             Lần trước, hắn có thể đánh bại Triệu Mộng Long, hơn nữa còn khiến Triệu Hắc Long, lần này chỉ với một cuộc điện thoại đã khiến tỷ phú giàu nhất Vương Vạn Kim chuyển nhượng một khu trung tâm thương mại.  

             Vương Đông không nói nên lời, sự thật không thể chối cãi, trung tâm thương mại đã bị bố chuyển nhượng cho Tề Đẳng Nhàn rồi, cậu ta còn có thể nói được gì nữa?  

             “Vị chủ tiệm này, vừa rồi không phải anh rất lợi hại sao? Còn muốn mở thêm chi nhánh nữa mà?”  

             “Vậy thì thật sự ngại quá, bắt đầu từ ngày hôm nay, cửa hàng này của anh không được mở ở đây nữa, lập tức cút ra khỏi khu trung tâm thương mại của tôi”  

             “Ngoài ra, một vài chủ tiệm khác vừa gây náo loạn, làm phiền các vị bước ra đây, nói những gì mà bản thân vừa nói một lần nữa”.  

             Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn chủ tiệm túi xách Chanel, sau đó lại quét mắt nhìn đám đông đông. Chậm rãi nói  

             Một vài chủ tiệm vừa rồi náo loạn sau khi nghe xong câu đó đều không dám mở miệng, hiện tại Tề Đẳng Nhàn mới là chủ của khu trung tâm thương mại này, nếu bọn họ còn dám lải nhải, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.  

             Chủ tiệm túi xách Chanel khóc không ra nước mắt, nếu để mất cửa hàng ở trung tâm thương mại này, chắc chắn sẽ gây tổn thất rất lớn cho anh ta.  

             Trung tâm thương mại Phi Mã là nơi tập trung rất nhiều cửa hàng sang trọng , là nơi đốt tiền lớn nhất ở Trung Hải, nếu như ra khỏi đây, có lẽ sẽ không còn ai vào cửa hàng Liên Môn nữa.  

             “Tôi sai rồi, Tề tổng, tôi thực sự biết sai rồi, chiếc túi kia tôi tặng cho cô gái ấy”. Chủ cửa tiệm vội vàng xin lỗi, cố gắng nhận được sự tha thứ.  

             “Không cần đâu, anh lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ở trong khu trung tâm này thêm một lần nào nữa”. Tề Đẳng Nhàn không khách khí mà nói thẳng.  

             Dương Quan Quan nghe đến đây, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hả giận, rõ ràng cô ta là nhìn trúng chiếc túi đó trước, nhưng chủ cửa tiệm lại đi nịnh hót Dương Phỉ Phỉ và Vương Đông.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 93: 93: Đồ Lừa Đảo

             Tề Đẳng Nhàn lại liếc nhìn Dương Phỉ Phỉ nói: “Muốn làm hùm làm hổ thì cút về Thượng Hải của cô, đừng làm bộ làm tịch ở Trung Hải”.  

             “Từ bây giờ trở đi, toàn bộ khu trung tâm thương mại Phi Mã, không được phép bán bất cứ sản phẩm nào cho cô ta, nếu bán, bản thân cũng tự giác dọn đồ rồi cút xéo khỏi đây”.  

             “Dù chỉ là một cốc thức uống, cũng không bán cho cô ta”.  

             Dương Phỉ Phỉ nghe đến sắc mặt một bên xanh một bên hồng, cô ta đường đường là người của Dương gia ở Ma Đô, nào đã từng chịu sự sỉ nhục như thế này?  

             Vương Đông mở miệng, nhưng chẳng thể nói được câu nào, cậu ta còn thể nói gì nữa? Bây giờ câu ta đã không còn là vị sếp trẻ tuổi của khu trung tâm thương mại Phi Mã nữa rồi.  

             Thư ký Lỗ vẫn luôn ở một bên lặng lẽ quan sát.  

             Khả năng cao là Vương Đông và Dương Phỉ Phỉ đã đắc tội với Tề Đẳng Nhàn rồi, sau đó Tề Đẳng Nhàn mới tìm Vương Vạn Kim để mua khu trung tâm thương mại này.  

             “Rốt cuộc người trẻ tuổi này có lai lịch như thế nào? Lại có thể khiến Vương tiên sinh coi trọng như thế? Chỉ một cuộc điện thoại, lại khiến Vương tiên sinh bằng lòng chuyển nhượng khu trung tâm thương mại cho cậu ta”. Trong lòng thư ký Lỗ cũng  không khỏi hiếu kì.  

             Dương Phỉ Phỉ cắn chặt răng hung dữ nói: “Tề Đẳng Nhàn phải không? Cậu đợi đó cho tôi”.  

             “Còn mày, đồ con hoang Dương Quan Quan, mày đừng tưởng thoát khỏi sự trừng phạt của tao hai lần, thì liền cảm thấy ngang hàng với tao”.  

             “Tao nói cho mày biết, chỉ cần mày không từ bỏ quyền thừa kế, thì mày cũng chẳng sống được bao lâu đâu”.  

             Tề Đẳng Nhàn cười giễu cợt, nói: “Cô còn ở đây giả vờ cái gì? “.  

             “Cho cô hai phút, nhanh chóng cút ra khỏi đây”.  

             Khu trung tâm thương mại của tôi, không hoan nghênh loại người ngốc nghếch như cô”.  

             “Trong vòng hai phút, nếu như cô vẫn còn ở đây, tôi sẽ để bảo vệ trực tiếp lôi cô ra ngoài”.  

             Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ lập tức tái nhợt, vừa nãy Tề Đẳng Nhàn mới bắn chết một con ngựa quý giống Đại Uyển của cô ta, cô ta hiểu rất rõ người đàn ông này không phải chỉ nói suông, mà thật sự làm được.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: 11: Người Trong Cuộc Hồ Đồ

             “Được, cậu nhớ kĩ cho tôi”.Dương Phỉ Phỉ hung hăng liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.  

             “Nghênh đón cô bất cứ lúc nào”Tề Đẳng Nhàn cười nhẹ giơ tay theo kiểu đón tiếp.  

             Dương Phỉ Phỉ xoay người rời đi, Vương Đông vội vàng đuổi theo, nói: ” cô Dương, đợi đã…”.  

             Dương Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng,đáp: “Vương Đông cậu chẳng qua cũng chỉ đến thế, còn cái gì mà con của tỷ phú giàu nhất Trung Hải, chỉ có chút khả năng đó thôi sao? Đúng là một tên bỏ đi”.  

             Vương Đông bị Dương Phỉ Phỉ mắng đến mặt mày đỏ gay lên vì xấu hổ,nhưng cậu ta cũng chẳng thể dám phản bác.  

             Địa vị của Dương gia ở Ma Đô, không phải là thứ mà tỷ phú giàu nhất Trung Hải có thể so bì được.  

             Thượng Hải là một thành phố tài chính, Dương gia có thể thống trị một phương, đủ hiểu lớn mạnh cỡ nào.  

             Tề Đẳng Nhàn đợi sau khi Dương Phỉ Phỉ  rời đi, lạnh nhạt nói: “Các người còn túm tụm ở đây làm gì ? Đợi tôi tìm từng người một truy cứu trách nhiệm sao?”  

             Đám đông đang vây quanh bắt đầu giải tán, thật sự sợ bị hắn truy cứu trách nhiệm.  

             Tề Đẳng Nhàn tùy ý ném một tấm chi phiếu, lạnh nhạt nói với chủ tiệm túi xách Chanel: “Tôi muốn chiếc túi này, giới hạn cho cậu trong ngày hôm nay, dọn đồ cuốn xéo khỏi đây, nếu không, đừng trách tôi vô tình.  

             Chủ tiệm vẻ mặt bi thương, khóc lóc nói: “Tề tổng,tôi thực sự biết sai rồi, tôi tặng miễn phí chiếc túi này cho cô gái kia…”  

             Tề Đẳng Nhàn ngoảnh mặt làm ngơ, xoay người bước ra khỏi cửa tiệm.  

             Dương Quan Quan sững sờ một lúc, rồi cũng theo hắn ra ngoài.  

             “Khu trung tâm thương mại này tôi không cần nữa, bảo lão Vương chuyển nhượng sang cũng chỉ là để trút giận mà thôi”Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói với thư ký Lỗ.  

             “Hửm…” thư ký Lỗ không khỏi sững sờ, một khu trung tâm thương mại trị giá hàng tỷ, Tề Đẳng Nhàn lại trực tiếp nói không cần?  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.