Ngọc Tiểu Long đi tới văn phòng của Tề Đẳng Nhàn, cô vừa bước vào, dường như cả căn phòng tràn ngập một luồng ánh sáng kỳ lạ.
Sau khi thấy Ngọc Tiểu Long, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, nói: “Công vụ của Ngọc tướng lĩnh vốn bận rộn, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ tôi dạo chơi thế này?”
Ngọc Tiểu Long không thèm để ý tới hắn, phát hiện Hướng Đông Tinh cũng đang ở đó liền lập tức quay đầu nói với Hướng Đông Tinh: “Hướng Đông Tinh, nếu như cô không muốn hại chết hắn thì nhanh chóng thu tay lại đi!”
Hướng Đông Tinh không đáp, cúi đầu nghịch móng tay của mình, giống như không hề nghe thấy Ngọc Tiểu Long nói gì.
Tề Đẳng Nhàn thấy Ngọc Tiểu Long không để ý tới mình, cũng nhún vai, lười biếng tựa vào ghế nhìn cô.
“Có nghe thấy tôi đang nói chuyện không?” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng hỏi.
“Có nghe.” Hướng Đông Tình nói: “Nhưng tôi không muốn trả lời cô, vì cô nói nghe nhàm chán quá.”
Sắc mặt Ngọc Tiểu Long trở nên lạnh đi, trên khuôn mặt tinh xảo hiện ra một chút thiếu kiên nhẫn.
Hướng Đông Tinh đứng dậy, lắc đầu: “Cô nói thu tay là thu tay sao? Cũng có phải là tập đoàn Hướng thị chúng tôi chủ động gây chuyện đâu.”
“Là tập đoàn Hổ Môn chèn ép chúng tôi, sau đó Từ Ngạo Tuyết muốn chuộc lợi từ đó, vậy nên chúng tôi mới nhúng tay vào.”
“Bao gồm cả mười tỷ Ngọc Tiểu Long cô đầu tư cho cô ta, cũng không thể nào có lợi nhuận đâu.”
“Ngay từ đầu các người đã coi thường tôi như vậy, bây giờ biết đánh không được mới chạy đến bảo tôi thu tay về?”
“Các người muốn như thế nào là thế ấy? Chuyện này làm sao có dễ dàng như vậy được!”
Có lẽ khí chất của Ngọc Tiểu Long hoàn toàn có thể áp chế đại đa số mọi người trên thế giới này, nhưng Hướng Đông Tinh không nằm trong danh sách đó, cô ta cũng là một người phụ nữ cao ngạo như nữ vương.
Ngọc Tiểu Long nghe xong những lời này của Hướng Đông Tinh, ánh mắt trở nên sắc bén: “Nếu Tề Đẳng Nhàn chết, cô cũng không sống được!”
Tề Đẳng Nhàn lên tiếng: “Thật ngại quá, tôi sẽ không chết đâu! Người ta thường nói tai họa ngàn năm như tôi làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được?”
Ngọc Tiểu Long quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Hiện tại tôi không có tâm tư nói giỡn với anh, tôi nói gì anh có nghe không?!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Lời của cô dựa vào cái gì mà bắt tôi nghe theo? Tôi là cấp dưới của cô, hay là chồng cô? Lời này của cô nghe có chút buồn cười.”
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Bây giờ chỉ cần mỗi người lui về sau một bước, tôi cam đoan sẽ không phát sinh ra chuyện mà tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy, nhưng nếu các người vẫn kiên quyết như vậy tôi cũng không dám chắc.”
“Ngọc tướng quân à, chúng tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, các người muốn chơi thế nào chúng tôi cũng quyết theo đến cùng.” Hướng Đông Tinh không hề chùn bước nói.
“Mười tỷ kia của Ngọc gia tôi ăn chắc rồi, đến Chúa Giê-xu cũng không giữ được.”
“Đương nhiên là tiền của cả liên minh thương nghiệp Từ thị tôi cũng sẽ ăn sạch sẽ.”
Ngọc Tiểu Long nghiêm túc nói: “Đây là tối hậu thư, cũng là cơ hội cuối cùng tôi cho cô, cô xác định không trân trọng nó?”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói: “Cô chèn ép tập đoàn Hướng Thị, sau đó chúng tôi đánh trả, các người đánh không lại liền chạy tới cửa uy hiếp, đây mà gọi là cơ hội gì cơ?”
Ngọc Tiểu Long gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy thì ba ngày sau gặp lại!”
Sau khi nói xong lời này, cô quay người rời đi không hề ngoảnh lại.
Ngọc Tiểu Long cũng rất rõ, Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh đã không cho họ đường lui, cuộc chiến này quả thật không thể tránh khỏi.
Kỳ thực sự kiêu ngạo của cô không đành lòng làm ra chuyện này, loại việc không thể giải quyết trên thương trường mà phải dùng loại phương thức khác khiến cô cảm thấy vô cùng mất mặt.
Thậm chí cô còn hy vọng Tề Đẳng Nhàn không tới tham dự bữa tiệc do Từ Ngạo Tuyết tổ chức vào ba ngày sau để cô không cần phải ra tay.
Người như Ngọc Tiểu Long tất nhiên có thể làm việc dựa theo ý mình, nhưng áp lực của mười tỷ quá lớn, hơn nữa, áp lực từ các thế lực khác cũng không nhỏ… Tự mình làm trái ý kiến với mọi người, ngay cả Ngọc gia cũng sẽ khó tránh khỏi phải chịu một ít tổn thất.
Thế cục này buộc cô không thể không tới tìm Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh để thương lượng chuyện lui một bước, đồng thời cũng buộc cô ba ngày sau phải tiến lên, thậm chí ra tay.
“Đúng là năm đó tôi đã xem thường anh, cũng tốt, để xem lần này anh có bất ngờ gì cho tôi không!” Ngọc Tiểu Long khẽ nắm chặt tay, thầm nghĩ.
Đợi đến khi Ngọc Tiểu Long đóng cửa rời đi, Hướng Đông Tinh mới nói: “Hình như cô ta không muốn đàm phán như vậy với chúng ta, hay đúng hơn là với anh.”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Đương nhiên, cô ta cao ngạo như vậy, tới lúc thật sự thua mới có thể chấp nhận là đã thua được. Ít nhất cũng không tới nỗi là người không bao giờ nhận thua.”
“Nhưng mà những thứ phía sau lại thúc giục cô ta, khiến cô ta phải làm điều mình không muốn.”
“Cho dù cô ta là Ngọc Tiểu Long cũng không thể giúp được chính mình.”
Hướng Đông Tinh mỉm cười nói: “Anh thật sự rất hiểu cô ta, cô ta có vẻ cũng rất hiểu anh. Từ lúc tiến vào cô ta chỉ nói chuyện với tôi chứ không nói gì với anh.”
Tề Đẳng Nhàn không muốn thừa nhận mình hiểu Ngọc Tiểu Long nhiều đến mức nào.
Nhưng hắn thừa nhận Ngọc Tiểu Long thật sự rất hiểu hắn ở một phương diện nào đó.
“Đến giờ cơm trưa rồi, Hướng tổng, cùng nhau đến căng tin ăn một bữa cơm đi.” Tề Đẳng Nhàn đứng dậy nói.
“Được thôi!” Hướng Đông Tinh đồng ý rất dứt khoát.
Hướng Đông Tinh quả không hổ là một người cuồng công việc, vào giờ cơm trưa cô ta triệu tập các giám đốc điều hành cấp cao của Tư Bản Thiên Lại ngồi thành một bàn, sau đó phân phó một số công việc.
Tề Đẳng Nhàn cũng rất thành thật ngồi ăn cơm trong yên lặng, những chuyện công việc này hắn không muốn tham dự chút nào.
Mọi người đều nghe thấy được điều gì đó từ giọng điệu của Hướng Đông Tinh – trận chiến quyết định cuối cùng đã đến.
“Sáng mai vẫn đến tập luyện với tôi như thường lệ.” Trước khi tan tầm, Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Dương Quan Quan đang do dự ở một bên, mỉm cười nói.
“Vâng, tôi biết rồi…” Dương Quan Quan vội vàng gật đầu đồng ý.
Dương Quan Quan sợ gần đây Tề Đẳng Nhàn bận rộn, không thể dạy võ công cho mình và Hoàng Sung.
Sáng sớm hôm sau, vẫn là năm giờ sáng, Tề Đẳng Nhàn mang theo hai người luyện công trên núi Vân Đỉnh.
Sau khi luyện công xong, hắn trở về phòng thay quân phục.
“Uầy, quân phục trông hấp dẫn nhỉ!” Lý Vân Uyển mặc áo ngủ rộng thùng thình, vừa mới ngủ dậy đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã chỉn chu quần áo chuẩn bị đi, không khỏi trêu chọc một câu.
“Mau lại đây để chị sờ nào.” Cô ta đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, tay bắt đầu giở trò.
Tề Đẳng Nhàn thiếu kiên nhẫn gạt tay cô ta ra, cười như không cười nói: “Đùa hay đấy, tôi chỉ sợ đến cuối cùng em không đùa được nữa.”
Lý Vân Uyển vui vẻ, chạm nhẹ vào vai Tề Đẳng Nhàn, dặn dò: “Gần đây mọi việc đều phải cẩn thận, càng đến thời khắc mấu chốt càng không thể buông lỏng cảnh giác.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy được nhiều người quan tâm như vậy, cả ngày không ngừng dặn dò hắn cẩn thận, nhưng mà đây cũng là một loại hạnh phúc mà trước đây hắn chưa từng được cảm nhận.
Sau khi rời khỏi Đế Đô, hai bố con hắn vẫn luôn ở trong trạng thái tự sinh tự diệt.
Ở trong nhà tù U Đô, bố hắn cũng chưa bao giờ chăm sóc hắn mà ngược lại còn tra tấn, muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Cũng may tính hắn tranh đua, không bị tra tấn chết mà còn trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn.
“Tôi đến sư đoàn 81, em đi làm đi, có chuyện thì liên lạc ngay cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn ôm Lý Vân Uyển hôn một cái, sau đó nói tạm biệt.
Rất nhanh Tề Đẳng Nhàn đã đến sư đoàn 81.
Tưởng Thiên Hà trực tiếp tìm tới hắn, thấp giọng nói: “Hôm nay chiến bộ bên kia phái người qua, nói là muốn kiểm tra trình độ đao nhọn của đại đội.”