Tuyệt Thế Cường Long

Chương 887: “Đồ lòng lang dạ sói!”



 

 “Đường tiên sinh đã cho các người một cơ hội, vậy mà các người lại không thèm nhận lấy, các người còn trách được ai nữa cơ chứ?”  

 

“Chỉ là một đám phế vật vô dụng mà dám lên giọng đôi co với ông đây!”  

 

Đường Văn Trác đứng ở một bên nở nụ cười tươi rói và đắc ý, nhà họ Văn hiện giờ đã không còn Văn Dũng Phu thì thậm chí đến cả con cọp giấy cũng không bằng, huống chi bây giờ cả Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc cũng đều mắc kẹt trong trạng thái “tàn phế”, bọn họ căn bản không thể tạo ra một chút sức uy hiếp nào đối với ông ta.  

 

“Chẳng phải ngày hôm qua tôi vừa giúp các cô đòi lại sáu trăm triệu hay sao? Cứ trả cho ông ta là được chứ gì, chứ đừng để con chó điên này sủa lung tung làm lỗ tai tôi không được yên bình nữa.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với Tần Đường Ngọc.  

 

Nghe được câu nói này, Đường Văn Trác không nhịn được mà phá lên cười. Chủ tịch ngân hàng Ngô đứng bên cạnh anh ta cũng sững sờ một lúc rồi bật cười theo.  

 

“Này cậu nhóc trẻ tuổi, ba hoa bốc phét không phải chuyện dễ dàng như vậy đâu!” Rõ ràng là Đường Văn Trác không hề đặt Tề Đẳng Nhàn vào trong mắt, anh ta tiếp tục nói: “Nếu như cậu có thể lấy ra sáu trăm triệu để giúp nhà họ Văn giải quyết tình hình khó khăn hiện giờ, thì con mẹ nó chứ ông đây sẽ vừa quỳ vừa lết ra khỏi nơi này cho cậu xem!”  

 

“Ồ? Nếu ông đã nói thì nhớ phải giữ lời đấy, lát nữa nếu như tôi không được thấy cảnh ông vừa quỳ vừa lết ra ngoài thì tôi sẽ đánh gãy hai cái chân chó của ông.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng cái tên này cũng quá can đảm rồi, hắn chỉ hơi sững sờ một chút rồi lại quay đầu về phía ông ta mà cười híp mắt rồi nói.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 97: C97: Đây mới là giá tiền chân chính

 

Lúc này Văn phu nhân đã cầm lấy chiếc điện thoại của mình, bà vừa bấm số vừa thản nhiên nói với Đường Văn Trác: “Đường Văn Trác, từ nay về sau chúng ta không nên qua lại với nhau nữa, kể từ giờ cậu cũng đừng có tự xưng là anh em của người chồng đã chết của tôi! Người chồng đã chết của tôi không dám kết nghĩa anh em gì với cậu đâu!”  

 

“Kế toán Lý, hãy trả hết số nợ ba trăm triệu của nhà họ Văn chúng tôi nợ ngân hàng Ma Đô đi.”  

 

“Đúng vậy, trả hết sạch số nợ đó ngay bây giờ.”

 

“Họ nói cứ như thể có chuyện như vậy xảy ra thật vậy!”  

 

Chủ tịch ngân hàng Ngô và Đường Văn Trác quay sang nhìn nhau, cả hai đều lắc đầu cười.  

 

Thế nhưng ngay sau đó tiếng chuông điện thoại di động của chủ tịch ngân hàng Ngô vang lên, ông ta cầm lên bắt máy, sắc mặt lập tức biến đổi.  

 

Cấp dưới nói cho ông ta biết, ban nãy nhà họ Văn vừa mới gửi ba trăm triệu vào trong tài khoản ngân hàng của bọn họ và trả hết một lượt số tiền còn nợ kia!  

 

“Chủ tịch ngân hàng Ngô à, ông có thể đi được rồi đấy, sau này nhà họ Văn của chúng tôi cũng sẽ không chào đón ông đâu.” Văn phu nhân nhìn về phía chủ tịch ngân hàng Ngô, nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh và kiên định.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 87

 

Đường Văn Trác không nhịn được mà cũng quay đầu lại nhìn về phía chủ tịch ngân hàng Ngô, trầm giọng hỏi: “Bọn họ thực sự đã trả lại tiền rồi sao?!”  

 

Chủ tịch ngân hàng Ngô gian nan gật gật đầu rồi nói thêm: “Đường tiên sinh, ban nãy nhà họ Văn đã gửi ba trăm triệu vào trong tài khoản ngân hàng, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã thực sự trả hết sạch số tiền mà Văn Dũng Phu tiên sinh vẫn còn nợ chúng tôi.”  

 

Trong đầu Đường Văn Trác kêu ong ong một tiếng, anh ta vô cùng choáng váng, tại sao cái nhà họ Văn này lại đột nhiên hô biến ra được ba trăm triệu để trả hết sạch số tiền nợ?!  

 

Cả hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc không hẹn nhau mà cùng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt cảm tạ, nếu như không nhờ có hắn đã giúp đỡ bọn họ lấy lại sáu trăm triệu từ chỗ của Triệu Mạn Nhi ngày hôm qua thì chỉ sợ ngày hôm nay tất cả mọi người đều phải dắt tay nhau ra đường quốc lộ mà ngủ hết!  

 

“Các người lấy tiền ở đâu ra?!” Đường Văn Trác hỏi với gương mặt ngạc nhiên không thể tin được vào mắt mình, trong giọng điệu của anh ta còn có vẻ vô cùng tức giận.  

 

Vốn dĩ Đường Văn Trác muốn dùng một chiêu này để ép Văn phu nhân nghe theo những gì mình nói, ai mà ngờ được là người ta đã sớm lặng lẽ gom đủ tiền để trả cho khoản nợ khổng lồ đó, cuối cùng điền vào chỗ trống chỉ trong một nốt nhạc.  

 

Vậy mà Đường Văn Trác còn nhảy lên nhảy xuống trước mắt bọn họ một phen, hiện tại hồi tưởng lại thì anh ta chỉ cảm thấy bản thân quả thực giống y như một tên hề, quá sức là mất mặt!  

Tham Khảo Thêm:  Chương 106: Tự Cho Là Thông Minh

Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói: “Chẳng phải tôi đã bảo anh từ trước rồi sao? Tôi đã giúp nhà họ Văn đòi về sáu trăm triệu tiền nợ từ ngày hôm qua, anh nghe không hiểu tiếng người hay là bị điếc tai vậy? Bây giờ thì nên đến lượt anh thực hiện lời hứa rồi đấy nhỉ?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ không muốn dính líu đến chuyện này, nhưng cái tên Đường Văn Trác không biết trời cao đất dày lại muốn gây sự với hắn, vậy thì ngại quá, hắn phải lên tiếng thôi.  

 

 

Sắc mặt của Đường Văn Trác trở nên cực kỳ xấu xí, anh ta quay đầu nhìn về phía Văn phu nhân, cười lạnh nói: “Chị tưởng trả được hết tiền rồi thì sẽ không sao hả? Cơ thể của chị không còn chịu đựng được bao lâu nữa đâu, chỉ cần chị chết đi rồi thì tôi sẽ thâu tóm tất cả bọn họ chỉ trong vòng một nốt nhạc!”  

 

 

Sắc mặt của Văn phu nhân thoắt cái bỗng lạnh lùng hẳn đi, bà mắng anh ta: “Đồ lòng lang dạ sói!”  

 

 

Đường Văn Trác chỉ cười nhạt chứ không đáp lời bà.  

 

 

Văn phu nhân lại quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn: “Vậy thì đành phải làm phiền Tề tiên sinh bảo vệ nhà họ Văn chúng tôi rồi, tôi sẽ ra lệnh cho toàn bộ những cấp dưới cũ của người chồng đã chết của tôi dốc toàn bộ sức lực để ủng hộ cho tiên sinh, chỉ xin tiên sinh đừng quên đi tình cảm giữa chúng ta sau khi tôi đã chết.”  

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.