Chap mới đang được dịch tiếp. Vui lòng chờ đợi thêm.
Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để hỏi đáp tâm sự về truyện nhé ! Lịch up Chương mới:
Trong lúc chờ chương mới bạn có thể đọc thể loại t
“…” Văn Tư Thuận không biết nói gì, cô gái này sao lại có bộ não bé như vậy chứ, chẳng lẽ là do ngực quá lớn sao?
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày trầm tư, nói: “Nếu đã như vậy thì cô lên tỉ thí một trận với hắn ta đi.”
Có hắn ở đây, ít nhất có thể đảm bảo Dương Quan Quan sẽ không bị thương quá nặng.
Đến lúc đó chỉ cần tình hình có gì bất thường thì hắn sẽ trực tiếp ra tay, cùng lắm thì mất mặt… Dù sao nhị đương gia mặt dày đã quen, sao có thể sợ chút mất mặt?
Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn cho phép thì mừng rỡ, nói: “Được được, tôi sẽ cố gắng chiến đấu hết sức, đánh cho tên này phải chạy về nhà khóc với mẹ!”
Tề Mặc thản nhiên nói: “Đừng nghĩ nhiều, cứ đánh đi.”
Dương Quan Quan gật đầu, sải bước lao vào sân, sau đó cơ thể bắt đầu chuyển động.
“Anh Tề…” Văn Tư thuận mấp máy môi, có vẻ vẫn còn muốn khuyên gì đó.
“Không sao, cứ để cô ấy đi đi. Chim non không dang rộng cánh thì làm sao có thể bay cao?” Tề Đẳng Nhàn nói: “Luyện công phu là vì bảo vệ quốc gia. Trận chiến này không chỉ liên quan đến thể diện của nhà họ Văn các người mà còn liên quan đến thể diện của võ thuật Hoa Quốc!”
Văn Tư Thuận thở dài nhắc nhở: “Yamamoto Huyền Dã rất hiếu chiến. Tôi đã quan sát hết ba trận chiến của hắn ta. Trong ba đối thủ, hai người đã bị ngón tay đâm thủng huyệt thái dương mà chết, người còn lại thì bị đánh nát tim… Nếu như lát nữa cô Dương gặp nguy hiểm, anh không muốn xảy ra chuyện không may thì nên dừng lại và nhận thua càng sớm càng tốt.”
Tề Đẳng Nhàn khẽ mỉm cười.
Liễu Tông Nham Toái không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại để một người phụ nữ ra đánh nhau, nhíu mày, nhìn kỹ lại phát hiện bước chân Dương Quan Quan rất vững chắc, động tác lại nhanh nhẹn.
“Cô gái này có công phu!” Thượng Tuyền Tinh Vũ nheo mắt nghiêm túc nói.
“Tề Đẳng Nhàn không giống người có thể dạy ra được đồ đệ thế này.” Liễu Tông Nham Toái nhíu mày nói, không thể tin được Dương Quan Quan lại là đồ đệ của Tề Đẳng Nhàn.
Hai người trong sân đấu đang đứng đối diện nhau.
Yamamoto Huyền Dã nói: “Cô rất xinh đẹp, tôi đánh giá cao sự can đảm của cô, nhưng cô có chắc là muốn đấu với tôi không? Tôi chưa bao giờ nương tay, cho dù đối thủ là phụ nữ. Nếu cô bị tôi đánh chết thì thật đáng tiếc.”
Dương Quan Quan thản nhiên nói: “Đừng nói nhảm nữa!”
Yamamoto Huyền Dã lại như không nghe thấy tiếp tục nói: “Cho nên, sau khi cô thua, phục vụ tôi vài ngày, tôi có thể tha mạng cho cô, thế nào?”
“Tôi sẽ bóp nát hai quả trứng của anh!” Dương Quan Quan mỉm cười vươn một tay ra, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại, giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.
Sắc mặt của Yamamoto Huyền Dã trầm xuống, anh ta hừ một tiếng, đột nhiên chắp tay nói: “Đệ tử Nham Toái Lưu nước Kiệt Bành, Yamamoto Huyền Dã, xin được chỉ giáo!”
Dương Quan Quan cũng khép chân, giơ tay ôm quyền, lạnh lùng nói: “Hình Ý quyền Dương Quan Quan, sư phụ Tề Đẳng Nhàn, xin được chỉ giáo!”
Tề Đẳng Nhàn thong thả nhìn Dương Quan Quan, trong mắt có chút vui mừng, không ngờ đồ nhát gan mà hắn dạy dỗ lại có thể trưởng thành đến mức khiến người ta kinh ngạc như vậy!
“Đánh chết hắn ta đi.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, mặc dù công lực của Dương Quan Quan không bằng Yamamoto Huyền Dã, nhưng hắn vẫn rất tự tin về khí lực hiện tại của Dương Quan Quan.
Suy cho cùng thì Dương Quan Quan được rèn luyện trong môi trường áp lực cao, đối thủ hàng ngày của cô ta đều là những kẻ hung hãn có công lực mạnh gấp mấy lần cô ta, thậm chí là mấy chục lần.
Sau khi Yamamoto Huyền Dã tuyên bố môn phái của mình, hai chân anh ta tách ra, một tay như thanh đao đặt trên ngực.
Anh ta cao khoảng một mét bảy mươi lăm, mũi khoằm, lông mày kiếm, đôi mắt long lanh, dáng người cân đối, là một thiếu niên tuấn tú rạng ngời.
Dương Quan Quan cao một mét sáu mươi tám, để tóc ngắn mạnh mẽ, mặc bộ đồ thể thao màu đen, gương mặt xinh đẹp, chưa kể dáng người lại tuyệt mỹ, mà nghiêm nghị.
Trong trận chiến này, chưa nói tới sức mạnh, chỉ cần nhìn nhan sắc đã khiến người ta cảm thấy bổ mắt.
“A!”