Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1007: “Đúng là lợi hại thật đấy!



 Nhà họ Tiết chính là một trong ba gia tộc lớn nhất của Ma Đô đấy, bọn họ chính là rắn bản địa hàng thật giá thật ở thành phố này, vậy mà một người đến từ bên ngoài như Tề Đẳng Nhàn lại có thể chèn ép con rắn bản địa kia đến mức hắn ta không thể ngẩng đầu lên được.  

 

 

“Anh có còn muốn khoe mẽ trước mặt tôi nữa hay không đây?” Tề Đẳng Nhàn híp mắt cười cười, sau đó hắn ngồi xổm xuống trước mặt Tiết Quý và nhẹ giọng hỏi hắn ta.  

 

“Cái thằng họ Tề kia, nếu mà mày dám động đến tao thêm một lần nữa thì… Nhà họ Tiết bọn tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” Tiết Quý giận dữ rống lên thật to.  

 

Tề Đẳng Nhàn bèn lập tức lấy điện thoại ra rồi bấm số điện thoại của Tiết Chân ngay trước mặt hắn ta, sau đó hắn cười tủm tỉm: “Tiết tiên sinh à, cháu trai của ông là Tiết Quý có một chút xích mích với tôi, vậy nên tôi lỡ tay đánh cho anh ta tàn phế mất rồi. Chuyện này không sao chứ?”  

  Advertisement

Tiết Quý không nhịn được mà tỏ ra sửng sốt, không phải hắn ta mới là người nên bắt đầu cuộc điện thoại này hay sao?  

 

Tại sao cái con người này lại không đi theo con đường bình thường cơ chứ?  

 

Lẽ ra con đường bình thường phải là hắn ta kéo một đám người đến chỗ này, sau đó bị Tề Đẳng Nhàn làm cho bẽ mặt, cuối cùng hắn ta mới là người sẽ gọi điện thoại cho bác cả để xin ông ta đến đây xử lý Tề Đẳng Nhàn, vậy mới đúng chứ…  

  Advertisement

“Tề tiên sinh à, xin hỏi chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?” Tiết Chân thấp giọng hỏi hắn ở đầu bên kia của điện thoại.  

 

“Tôi và bạn gái của tôi đang cùng nhau dùng bữa thì anh ta tìm đến gây sự với tôi, anh ta nói là anh ta muốn cướp bạn gái của tôi, sau đó tôi gọi người đến đánh cho anh ta một trận! Nếu như nhà họ Tiết có lời nào muốn nói với tôi thì cứ nói thẳng ra từ bây giờ đi nhé, chúng ta nên tranh thủ thời gian để giải quyết mâu thuẫn càng sớm càng tốt.” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng hết sức lạnh nhạt.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 75: Chương 75

 

Từ trước đến nay thái độ của Tiết Chân đối với Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn là vô cùng khép nép khiêm tốn, thậm chí ông ta còn chủ động tới thăm và mang theo quà cáp ngay cả khi Dương Quan Quan đang phải nằm viện.  

 

Chính bản thân Tề Đẳng Nhàn cũng không hiểu nổi lý do tại sao mà nhà họ Tiết lại thể hiện thái độ như thế này với mình, vì vậy nên lần này hắn mới đánh cho Tiết Quý một trận thê thảm như vậy, hắn cũng muốn nhân cơ hội này để thử thăm dò mục đích thực sự của nhà họ Tiết xem sao.  

 

Tiết Chân cười lạnh rồi nói: “Nếu như thằng ranh con đó thực sự không hiểu chuyện đến mức ấy thì Tề tiên sinh cứ đánh nó thoải mái đi! Thằng ranh con đó suốt ngày gây chuyện khắp nơi, tôi còn đang muốn nhờ Tề tiên sinh giúp tôi dạy dỗ lại nó ấy chứ.”  

 

Tề Đẳng Nhàn đang mở loa ngoài, vì thế nên Tiết Quý cũng nghe được toàn bộ những câu đối thoại vừa rồi giữa hắn và Tiết Chân.  

 

Sau khi nghe được những lời mà Tiết Chân vừa mới nói, Tiết Quý không nhịn được mà trợn to hai mắt, giật mình nói: “Bác cả ơi, bác không thể làm như vậy được… Từ khi nào mà nhà họ Tiết chúng ta lại có thể để cho một người ngoài tùy ý trèo lên đầu chúng ta ngồi đái ỉa như vậy chứ?”  

 

Tiết Chân đáp lại bằng giọng lạnh lùng: “Thì ra từ nãy đến giờ mày đã nghe hết rồi đấy à? Cũng đúng lúc lắm… Mày nghe rõ đây, mau chân thành xin lỗi Tề tiên sinh đi, mày cứ liệu làm gì thì làm để mà nhận được sự tha thứ của cậu ấy, nếu không thì tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà họ Tề ngay bây giờ đấy!”  

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 78: Nhập ma 3

 

Tiết Quý tức giận đến nỗi suýt chút nữa thì hộc máu ra ngoài, người bị đánh cho một trận là hắn ta, người đang phải chịu thua thiệt cũng chính là hắn ta, vậy mà cuối cùng hắn ta lại còn phải nói lời xin lỗi với Tề Đẳng Nhàn sao?!  

 

“Tề tiên sinh à, tôi xin phép cúp máy trước đây, nếu như thằng ranh con đó vẫn còn không chịu nghe lời thì cậu cứ tùy ý xử lý nó như thế nào cũng được.” Tiết Chân lại đổi sang nói bằng giọng cung kính và khách sáo.  

 

Các đệ tử Long Môn đứng ở một bên cũng đã nghe được cuộc đối thoại này, bọn họ thấy ngay cả người đứng đầu nhà họ Tiết mà cũng phải tỏ ra khiêm tốn và khách sáo với Tề Đẳng Nhàn như vậy thì ai ai cũng đều ngẩng cao đầu và ưỡn ngực ra, có cảm giác như bản thân đã quyết định đi theo một vị đại ca vô cùng tài giỏi!  

 

Sau này bọn họ không cần lo lắng về chuyện bị người khác bắt nạt nữa!  

 

Giang Khuynh Nguyệt cũng cảm thấy chấn động cực kỳ, có thể đánh cho người đến từ nhà họ Tiết một trận thê thảm như vậy ở trên mảnh đất Ma Đô này, lại có thể khiến cho Tiết Chân phải hạ giọng nói chuyện bằng giọng điệu khép nép như thế kia, những gì mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới làm ra quả thực là điều mà người khác không thể nào tưởng tượng được.  

 

“Thời thế bây giờ thay đổi rồi sao? Nhà họ Tiết, một trong ba gia tộc lớn nhất ở Ma Đô, bây giờ đã biến thành gà đất chó sành rồi à?” Một suy nghĩ vô cùng hoang đường thoáng lướt qua trong lòng Giang Khuynh Nguyệt.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 104: Vé máy may

 

Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại rồi cúi xuống nhìn Tiết Quý và nói: “Anh đã nghe rõ những gì mà bác cả của anh vừa mới nói chưa? Anh thử nói xem tôi nên làm thịt anh hay là nên xử lý anh theo cách thức nào đây nhỉ?”  

 

Cả người Tiết Quý run lên như cầy sấy, nếu như Tiết Chân thực sự muốn mặc kệ hắn ta thì hắn ta cũng chẳng còn vốn liếng đâu để mà kiêu ngạo nữa.  

 

Hắn ta bèn nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, sau đó quỳ bộp một tiếng xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn mà nói: “Tôi không còn gì để nói nữa rồi, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, tôi là một thằng ngu si dốt nát đần độn, từ nay về sau tôi không dám làm thế nữa!”  

Giang Khuynh Nguyệt trợn to cả hai mắt lên, Tiết Quý vốn là loại người kiêu ngạo không ai bằng, vậy mà hắn ta cũng phải quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn để dập đầu xin lỗi!  

 

 

“Đúng là lợi hại thật đấy!” Giang Khuynh Nguyệt không nhịn được mà thầm cảm thán một câu như vậy trong lòng.  

 

 

Tiết Quý cúi gằm mặt xuống, khắp người lạnh lẽo tới mức run rẩy.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ vào đầu hắn ta rồi nói: “Sau này đừng có mà thò mặt ra trêu vào tôi nữa đấy nhé, nghe rõ chưa hả? Ngày hôm nay tôi sẽ cho phép anh giữ lại một cái mạng! Nếu không phải tôi vẫn còn nể mặt bác cả của anh thì giờ này tôi đã ném anh xuống biển để làm mồi cho cá mập rồi.”  

 

 

“Nghe rõ rồi ạ!” Tiết Quý gật đầu lia lịa, có vẻ vô cùng sợ hãi.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không còn hứng thú đâu mà giày vò Tiết Quý thêm nữa, hắn vung tay lên rồi nói: “Cút đi.”  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.