“Đồ khốn nạn, nếu như hôm nay mày không để lại cánh tay này cho ông đây thì ông đây sẽ lấy cái mạng chó của mày!” Tên trẻ tuổi quát lên với giọng giận dữ, trong mắt toát ra lửa giận giống như thể đang chuẩn bị đốt cháy cả bó hoa hồng ở trong tay vậy.
Người đẹp bên cạnh Tề Đẳng Nhàn nói: “Lương Kiêu, anh đừng có mà quá đáng, tôi tìm bạn trai thì liên quan quái gì đến anh chứ?!”
Tên trẻ tuổi tên là Lương Kiêu nở nụ cười ác độc và nói: “Hứa Ức Ngọc, cô không chấp nhận sự theo đuổi của tôi thì cũng không đến nỗi phải tìm một tên đàn ông rác rưởi đến để làm tôi ghê tởm chứ?”
Sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức tối sầm lại, con mẹ nó, cô gái này chỉ lấy mình ra làm lá chắn thôi sao? Sau đó thì cái tên ngốc tên là Lương Kiêu này không đủ IQ nên đã hiểu lầm rồi à?
“Thằng nhãi con, chắc là mày không biết Lương Kiêu tao là ai có đúng không? Ngay cả con ghệ của thiếu chủ Hòa Liên Thắng tao đây mà mày cũng dám cướp à?” Lương Kiêu lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn đang định tát cho cái thằng nhãi không đủ IQ này một cái thì lại liếc thấy có vài bóng người đang trà trộn trong đám du khách, ai nấy đều có ánh mắt sắc bén và đang nhìn qua nhìn lại, trong tay đang cầm điện thoại, như thể đang so sánh điều gì đó vậy.
Advertisement
“Trông khí chất này có vẻ giống với người của Cục An ninh Quốc gia nhỉ. Hở? Chẳng lẽ hành tung của mình bị bại lộ rồi sao?”
“Không đúng, sao có thể bại lộ được!”
“Có lẽ là Dương Quan Quan và Hoàng Sung đều đang ở Hương Sơn nên bọn họ mới bố trí ở Hương Sơn nghiêm ngặt hơn một chút.”
Tề Đẳng Nhàn nheo mắt một cái rồi nhanh chóng rời mắt đi, đồng thời, hắn cũng tạm thời nhịn xuống suy nghĩ muốn tát cho Lương Kiêu một cái.
Hứa Ức Ngọc lại kéo tay Tề Đẳng Nhàn đi ra ngoài và nói: “Tình yêu à, chúng ta đi thôi, đừng có để ý đến anh ta làm gì! Em dẫn anh về nhà gặp bố mẹ em để quyết định chuyện kết hôn.”
“Con mẹ mày, thằng khốn nạn, mày đợi đó cho tao!” Lương Kiêu thẳng tay ném bó hoa hồng vào trong thùng rác rồi hổn hển quát lên.
Tề Đẳng Nhàn nói với Hứa Ức Ngọc ở bên cạnh với vẻ có chút không vui: “Chị gái à, cô làm như thế hình như có chút không phải rồi đấy nhỉ? Chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau một lần ở trên máy bay thôi, ngay cả chào hỏi cũng chưa có mà cô đã kéo tôi ra để làm lá chắn à?”
Đang trong lúc nói chuyện thì có hai người của Cục An ninh Quốc gia đã đi đến trước mặt hai người họ.
“Hai vị, xin lỗi, xin phép cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ tùy thân một chút.”
Hứa Ức Ngọc cau mày nói: “Anh cảnh sát, có nhầm lẫn gì không đấy, trông tôi có giống tội phạm không chứ?”
Mặc dù nói thế nhưng cô vẫn móc giấy tờ tùy thân của mình ra để cho hai người của Cục An ninh Quốc gia xem.
Tề Đẳng Nhàn cũng móc giấy tờ tùy thân ra với tốc độ chậm như rùa bò.
“Phía trên có nói rồi, mục tiêu rất có thể sẽ ngụy trang thành người có thân hình khá là mập mạp, vậy nên phải đặc biệt chú ý. Anh kiểm tra hai người này, tôi đi qua bên kia…” Một người trong số họ khẽ giọng thì thầm.
Thính lực của Tề Đẳng Nhàn lại có thể nghe được rất rõ ràng, hắn khẽ nhướn mày, vừa đưa giấy tờ tùy thân của mình ra vừa nói: “Woa, tình hình an ninh trật tự của Hương Sơn các anh thật là nghiêm ngặt quá đi!”
Người của Cục An ninh Quốc gia cười cười, sau khi kiểm tra giấy tờ tùy thân của Hứa Ức Ngọc, anh ta lại nhìn giấy tờ tùy thân của Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Đến từ Nam Dương à?”
“Đúng vậy!” Tề Đẳng Nhàn gật đầu với vẻ thành thật.
Người đó khẽ gật đầu và nói: “Đi đi.”
Tề Đẳng Nhàn và Hứa Ức Ngọc vừa mới đi được vài bước thì người đó đã ấn vào tai nghe và khẽ giọng nói: “Vừa mới kiểm tra được một người đến từ Nam Dương tên là Lý Bán Nhàn, người này có chút đáng nghi… Cơ mà bạn gái của anh ta thì lại là người Hương Sơn chính gốc.”
“Ồ… Nếu như đã là người Nam Dương thì cứ đi theo xem sao đã, mục tiêu có quan hệ rất chặt chẽ với phía Nam Dương, cần phải kiểm tra cẩn thận.”
“Đã hiểu.”