Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1287: Cô Millicent đừng cười nhạo tôi."



 

 Từ Ngạo Tuyết hỏi: “Thế lực nào của người Mỹ, sao tôi lại không biết?”  

 

“Là tập đoàn tài chính Boston.” Hoàng Văn Lãng trả lời.  

 

Từ Ngạo Tuyết thoáng cái trở nên trầm ngâm, tế bào não trong đầu bắt đầu điên cuồng vận hành, tập đoàn tài chính Boston của Mỹ nhúng tay vào thế cục Nam Dương, bọn họ vào sân là đại diện cho thế lực phía chính phủ của Mỹ, còn nếu chỉ là vì lợi ích của tập đoàn tài chính… Trong đó có giao dịch gì, Trần gia có biết hay không?  

 

Dù sao, cô ta não ngắn, căn bản không biết đây đều là âm mưu mà Tề Đẳng Nhàn và Hoàng Văn Lãng hợp tác bịa ra.  

  Advertisement

Hoàng Văn Lãng nói: “Cho nên nếu Từ tổng muốn lấy dược phẩm thì đi tìm cậu ta nói chuyện đi. Dược phẩm Hương Sơn chúng tôi xuất khẩu về phía nam, hơn phân nửa đều phải qua tay cậu ta.”  

 

Từ Ngạo Tuyết lễ phép cười cười, sau đó nói: “Tôi đi tìm anh ta tâm sự vậy.”  

 

Sau khi nói xong lời này, Từ Ngạo Tuyết tránh xa Hoàng Văn Lãng, đi về phía Tề Đẳng Nhàn.  

  Advertisement

Đáy mắt Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua một màn này, không khỏi cười thầm: “Không nhịn nổi.”  

 

Giang Khuynh Nguyệt lại phát huy bản tính nói nhiều, nói liên miên với Tề Đẳng Nhàn, nói đủ loại chuyện sau mấy ngày mình gia nhập giới giải trí.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

 

Tề Đẳng Nhàn nghe tai này ra tai kia, thật sự có chút thắc mắc, tại sao đệ nhất mỹ nhân Ma Đô lại là một người nói nhiều như vậy, không phải nên cao ngạo lạnh lùng một chút sao?  

 

Từ Ngạo Tuyết đi tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, nói: “Tâm sự?”  

 

“Ồ, ngoại trừ mời khiêu vũ ra, những chuyện khác tôi nhất quyết từ chối!” Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu lên, mỉm cười nói.  

 

Trong mắt Từ Ngạo Tuyết hiện lên một tia tức giận, cười nói: “Được thôi, vậy chúng ta vừa nhảy vừa nói chuyện.”  

 

Tề Đẳng Nhàn lập tức đồng ý, nắm lấy tay Từ Ngạo Tuyết, cùng cô ta đi vào giữa sân.  

 

Giang Khuynh Nguyệt tức giận đến xanh mặt, tên khốn kiếp này, rốt cuộc có nghe mình nói hay không!  

 

Mọi người thấy một màn như vậy, đều không khỏi xôn xao, ai cũng không mời được nữ thần, lại bị một tên Nam Dương ẵm tay trên? Trò đùa gì vậy!  

 

Trong lúc nhất thời, vô số cảm xúc hâm mộ ghen tị tràn ngập toàn trường, làm cho người ta cảm thấy không khí tựa như trở nên ê ẩm.  

 

“Oa… Tiểu Như, có lầm không vậy, bạn trai của cậu cắm sừng cậu rồi, lại cùng cô Millicent khiêu vũ cơ đấy!” Bạn Hứa Ức Ngọc khoa trương nói.  

 

Hứa Ức Ngọc cũng trợn mắt há hốc mồm, chuyện này… vừa rồi cô còn nói Tề Đẳng Nhàn sẽ không có khả năng mời Từ Ngạo Tuyết cùng khiêu vũ, kết quả hai người này cứ thế mà nhảy với nhau?  

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: Nhồi máu cơ tim

 

Hứa Trường Ca cũng kinh ngạc, một lát sau, cười khổ lắc lắc đầu, xem ra, thằng nhóc này so với trong tưởng tượng của ông còn lợi hại và phức tạp hơn rất nhiều!  

 

Từ Ngạo Tuyết cười nói: “Thị trưởng Hoàng vừa mới nói với tôi, có vẻ như Lý tổng đã bao trọn con đường xuất khẩu thuốc kháng sinh của Hương Sơn vào phía nam, không nghĩ tới Lý tổng có năng lực lớn như vậy đấy!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đều là dựa vào người Mỹ kiếm chút tiền, cô Millicent đừng cười nhạo tôi.”  

 

Từ Ngạo Tuyết nói: “Anh đừng nói tiếng Hương Sơn với tôi, tôi nghe không hiểu.”  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không hiểu, gần đây học được đôi câu nên ở chỗ này nói lung tung…  

Một người dám nói, một người dám nghe.  

 

 

“Lý tổng, hiện tại tôi làm ăn buôn bán, nhu cầu cấp bách rất cần những dược phẩm kia, có thể nào giơ cao đánh khẽ, cho tôi một ít không?” Từ Ngạo Tuyết cười hỏi.  

 

 

Vừa rồi cô ta còn nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng con mắt khinh miệt, nhưng hiện tại lại tươi cười thân thiết, vẻ mặt ôn hòa.  

 

 

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn tùy ý, nhàn nhạt nói: “Cô cũng biết là tôi làm việc cho người Mỹ, tôi đâu dám tùy tiện đưa dược phẩm bọn họ muốn chiếm đưa cho người khác? Tập đoàn Trần thị ở Hương Sơn có một công ty trang sức muốn hợp tác, cũng đến nói với tôi như vậy, nói gì đi nữa, dược phẩm Hương Sơn đều giữ lại.”  

Tham Khảo Thêm:  Chương 46

 

 

Từ Ngạo Tuyết nói: “Đương nhiên tôi biết Lý tổng làm việc cho người Mỹ cũng không dễ dàng, nhưng mà người Mỹ cũng không dám trắng trợn duỗi tay quá dài, nếu không, Trần gia sao có thể ngồi yên không để ý tới chứ? Anh bí mật cho tôi một chút, tôi sẽ trả thù lao xứng đáng.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô Millicent đang kể chuyện cười sao, tôi làm việc với tập đoàn tài chính Boston, còn thiếu chút tiền ấy à?”  

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.