Sau khi những quả lựu đạn này lăn xuống gầm xe, thì chúng liền phát nổ, phát nỗ vừa rồi đã làm vỡ nát các phương tiện ven đường, thậm chí có loại còn khiến cả chiếc xe bay lên không trung…
Clark không khỏi cau mày, nhưng anh ta không quan tâm đến nó, vì anh ta đang nhất quyết muốn giết chết Từ Ngạo Tuyết!
Lúc này Từ Ngạo Tuyết và Dương Quan Quan vừa từ trên không trung mà đáp xuống.
Khi Clark chuẩn bị hành động, thì Tề Đẳng Nhàn đã đuổi kịp anh ta, từ cú đâm chéo vừa rồi, nhưng, hắn vẫn muộn nửa nhịp!
Nửa cú đánh này cũng đủ để Clark hành động!
Nhưng ngay khi Clark chuẩn bị nắm bắt sự chênh lệch thời gian nửa phát, thì anh ta liền cảm thấy sởn gai ốc, đột nhiên anh ta dừng lại ở tư thế “khỉ ngồi xổm” và nửa cúi xuống!
“Bùm!”
Vừa ngồi xổm xuống, bức tường xi măng bên cạnh đã bị nổ tung một cái lỗ!
Điều này khiến Clark toàn thân rùng mình, anh ta tập trung tầm nhìn ngoại vi lên nóc tòa nhà bên kia đường, tiếng súng phát ra từ đó, đó là khẩu súng bắn tỉa vật liệu, Barrett-M82A1!
Anh ta liền dừng lại để tránh phát bắn tỉa, nhưng Tề Đẳng Nhàn đã đến nơi, hắn liền giơ chân lên và đá thẳng vào đầu của Clark!
Clark liền giơ hai tay lên, vượt qua chúng và tiến về phía trước để chống cự. Theo lực của cú đá, Clark bật người lên và lùi lại cách xa bảy hoặc tám mét!
Trong khi những người khác đang bật dậy, thì tiếng súng bắn tỉa ở tòa nhà đối diện lại vang lên một lần nữa!
Clark đang ở trên không trung, theo lẽ mà nói căn bản là không thể né tránh, tuy nhiên, anh ta đã giữ vững cơ thể và ngã xuống, tránh được bước tiến của tay bắn tỉa, nhưng viên đạn đã găm vào lưng của anh ta.
“Là ai? Sao lại có thể hiểu được chuyển động của tôi, sớm đã mai phục để đợi đánh úp tôi, hơn nữa còn giết rất nhiều người của tôi bằng lựu đạn!” Clark liền cau mày.
Lúc này, anh ta mới biết mình phải từ bỏ ý định giết Từ Ngạo Tuyết, anh ta đi với bước chân như bay, như thể có lò xo ở dưới chân của anh ta vậy.
Tề Đẳng Nhàn liền cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để truy sát người da trắng, nhưng nếu truy đuổi anh ta, thì Từ Ngạo Tuyết và Dương Quan Quan rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, dựa vào nâng lực của hai người bọn họ, có lẽ họ sẽ không thể trốn thoát được.
“Đi nào!”
Một chiếc xe thương mại đột nhiên dừng lại bên đường, cửa mở ra, những người trong xe liền hét lên.
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn không nhận ra lực lượng đột nhiên đến giúp đỡ là ai, nhưng vì đối phương đang giúp đỡ nên rõ ràng họ sẽ không có ác ý, hắn liền lập tức đưa Dương Quan Quan và Tề Ngạo Tuyết lên xe.
Sau khi ba người lên xe, chiếc xe thương mại lập tức nhấn ga phóng nhanh ra khỏi hiện trường.
Chân trước vừa rời đi, thì chân sau đã đại lượng sát thủ lập tức đuổi tới, tuy nhiên, lúc này, bọn họ chỉ có thể ở phía sau rất xa.
Trên chiếc xe thương mại này chỉ có tài xế và người vừa mở cửa.
Tề Đẳng Nhàn liền nhìn chung quanh, và hắn phát hiện là bản thân không quen biết cả hai, cho nên hắn liền hỏi: “Các người từ đâu đến? Làm lại xuất hiện ở đây, hơn nữa, còn giúp đỡ chúng tôi một tay?”
Người đàn ông liền nói: “Tề tiên sinh, chúng tôi là Vĩnh Dạ Quân. Chúng tôi đến đây để giúp ngài giải quyết khó khăn theo lệnh của quân vương!”
“Hả? Sở Vô Đạo không phải đã chết rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu mày.
“Là tân nhiệm quân vương.” Người đàn ông trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói.
Tề Đẳng Nhàn sau khi nghe điều này hơi ngạc nhiên, hắn liền cau mày: “Tân nhiệm quân vương là thủ lĩnh mới của Vĩnh Dạ Quân sao? Xuất thân của anh ta là gì? Chúng tôi có biết nhau không?”
Người đàn ông liền mỉm cười và nói: “Tề tiên sinh sẽ sớm gặp được vị tân nhiệm quân vương của chúng tôi thôi!”
Sau khi Sở Vô Đạo và Tề Đẳng Nhàn cùng nhau hành động, cuộc sống của những người này không hề dễ dàng, bởi vì bọn họ phải đối mặt với sự bao vây và đàn áp của chính quyền, cho nên họ đã chọn cách tan thành từng mảnh để có thể ẩn náu, hơn nữa còn tránh bị thanh lý.