“Tôi muốn khởi tố vụ án này, buộc tội Hoàng Kỳ Bân cố ý gây thương tích!”
Vào lúc này Tề Đẳng Nhàn mỉm cười: “Anh nói Long tổng nợ tiền của anh, hơn nữa còn có giấy nợ, vậy thì tốt rồi, cho người lấy giấy nợ ra đi! Nếu anh có thể lấy nó ra, tội lần này, chúng tôi sẽ nhận.”
Hoắc Đa nghe nói như vậy, ý muốn bóp chết Tề Đẳng Nhàn cũng có luôn rồi, tên mập mạp này sẽ làm ra chuyện xấu! Đối phương dám ầm ĩ như vậy, vậy nhất định là không sợ hãi gì cả, nếu không, Long Phi Vũ cũng là người có thân phận có địa vị, ai mà dám làm quá đáng đến như vậy? Anh ta cảm thấy, Tề Đẳng Nhàn đang thuần túy đẩy Hoàng Kỳ Bân vào trong hố lửa.
“Muốn giấy nợ phải không? Tuấn thiếu, cậu sai người về giấy nợ sao rồi? Sao vẫn chưa thấy đến!” Lục Quy Hải quay đầu nhìn về phía Trần Tuấn Nghị, lớn tiếng hỏi.
Sau đó, anh ta liên tục cười lạnh, nói: “Lúc trước, Long Phi Vũ ở trước mặt ta và Tuấn thiếu ký vào giấy nợ, đây cũng không phải là lời từ một phía của tôi!”
“Các người muốn trốn nợ? Không có cửa đâu!”
Trần Tuấn Nghị gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, lúc trước tôi cũng có ở đó, tôi có thể làm chứng!”
Sắc mặt Hoắc Đa càng ngày càng khó coi, chứng cứ ở trong tay đối phương rất xác thực, Hoàng Kỳ Bân tham dự vào việc này, còn đánh người, lúc này, sợ là muốn đưa cả Hoàng Văn Lãng lên ngọn lửa để nướng!
Những người của Lục phái, sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu, quá nửa sẽ đưa Hoàng Văn Lãng vào chỗ chết.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Nói nhiều vô ích, nhanh chóng đem giấy nợ đến thì mới là thật!”
Lục Quy Hải cười lạnh nói: “Tên mập mạp chết tiệt, mày làm chó liếm của Hoàng Kỳ Bân đúng không? Khi trở về ông đây sẽ dạy dỗ nó đến chết, rồi tiễn mày về Tây Thiên!”
Hoắc Đa sắc mặt cổ quái, anh ta biết “Lý Bán Nhàn”, tên mập mạp này có bản lĩnh rất lớn, vừa mới giải cứu Quý Giai từ trong tay của băng Diệp Nam, hơn nữa, lần trước cũng từng đánh qua với Quý Giai, cũng đã dạy dỗ Quý Giai và Tạ gia tiểu thư ở đế đô đến nỗi mặt mày xám xịt… Lục Quy Hải ở chỗ này nói muốn dạy dỗ hắn, nếu dùng thủ đoạn không sạch, thì đến lúc đó người bị dạy dỗ đến chết, sợ sẽ là chính anh ta?
Tề Đẳng Nhàn lại lười để ý tới Lục Quy Hải, tên này đã một chân bước vào hố của hắn rồi, chẳng là gì cả!
Người của Trần Tuấn Nghị rốt cục cũng đã đem giấy nợ đến.
Trần Tuấn Nghị sau khi nhận lấy giấy nợ, đã giao luôn cho Lục Quy Hải, nói: “Lục thiếu gia, giấy nợ đây.”
Lục Quy Hải cười lạnh hai tiếng, nói: “Cảnh sát Trưởng Hoắc, tôi có chứng cớ ở đây này, anh xem một chút không?!”
Sắc mặt Hoắc Đa khó coi mà gật gật đầu, nhận lấy giấy nợ từ trong tay Lục Quy Hải.
Theo bản năng mà đọc ra tiếng…
“Lục Quy Hải vay Long Phi Vũ hai tỷ, cam đoan trong vòng một tháng sẽ trả hết…”
“Bên nợ: Lục Quy Hải.”
“Bên cho vay: Long Phi Vũ?”
Hoắc Đa cau mày, nhìn có chút khó hiểu.
Lục Quy Hải sau khi nghe nói như vậy, đã giận tím mặt, giận dữ quát lớn: “Hoắc Đa, anh muốn bao che cho Hoàng Kỳ Bân thì thôi đi, vậy mà còn dùng thủ đoạn vụng về như vậy à? Tôi xem xem, chức Cảnh sát Trưởng này có tiếp tục làm được nữa hay không!”
Hoắc Đa lại khó chịu nói: “Lục thiếu gia tự mình nhìn xem đi, trên tờ giấy nợ viết rõ ràng, là cậu mượn hai tỷ từ chỗ Long tổng! Giấy trắng và mực đen, rõ rành rành!”
Sau khi nói xong lời này, anh ta trực tiếp đập giấy nợ vào mặt của Lục Quy Hải.
Lục Quy Hải vội vàng nắm lấy tờ giấy nợ rồi nhìn, đầu óc ong ong, mẹ nó, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mình trở thành bên nợ? Long Phi Vũ lại biến thành bên cho vay vậy?
Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn không khỏi nở theo một nụ cười.
Mạnh Huyền Thông là người ngoài cuộc, thoáng cái đã ý thức được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Trần Tuấn Nghị.