“Giáo Hoàng đã quyết tôi không từ chối được, cũng may là tâm địa của ông ta không quá đen tối…”
Tề Đẳng Nhàn nhìn vào số dư trong ngân hàng Trần Thị của mình thì thở dài, cảm thấy tốc độ hoàn thành được mục tiêu nhỏ của mình vẫn hơi chậm.
Lý Vân Uyển lắc đầu, nói: “Cũng hết cách, ai bảo anh ngông cuồng như vậy, ngay cả người của gia tộc Rothschild cũng dám động vào?”
Tề Đẳng Nhàn tức giận đáp: “Đó là bố tôi ra tay, không phải tôi! Ông ấy đấm bay một cái đầu, tôi đến trả tiền, những sáu tỷ đô la Mỹ, ông trời của tôi ơi…”
“Sáu tỷ đô la Mỹ này, có thể đi bao nhiêu lần…”
“Chà, từng ấy có thể đi Ý nhập pháo được bao nhiêu lần rồi!”
Hắn vốn định nói có thể ghé qua các câu lạc bộ nước ngoài thoả thích, nhưng lời nói đến bên miệng đã đột ngột được sửa lại, tuy có hơi không tự nhiên.
Mà khi hắn nói những lời nói này cũng khá phù hợp với tính cách của hắn, chỉ khiến cho Lý Vân Uyển cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Hóa ra là chú Tề ra tay? Em mới chỉ nghe qua con gạt bố, không nghĩ tới còn có bố gạt con…” Lý Vân Uyển nghe thì không khỏi nở nụ cười, nhưng khi cười xong vẫn cảm thấy đau lòng.
Tiêu nhiều tiền như vậy vẫn không có cách, mà tội danh khủng bố đó Tề Đẳng Nhàn cũng không thể cõng được.
Nếu hắn không có vướng bận giống như Hồng Thiên Đô, cho dù ngang ngược cũng chẳng có vấn đề gì, vì với tài nghệ kia, chẳng ai có thể bắt được hắn.
Nhưng hắn lại có dính dáng đến nhiều người như vậy, không thể nào dắt theo một đống người như vậy để trốn được?
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông ấy ở tiệc nhà người ta động tay chém giết lung tung, thoải mái ra tay, xong việc lại vứt nồi cho tôi cõng! Ông già có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng quá!”
Lý Vân Uyển nói: “Cha nợ con trả, hết cách!”
“Phải nhanh chóng lấy tiền, tuy rằng Ngỗng đầu to và Lão Nho đều không dùng ngay nhưng dù gì đó cũng là khoản tín dụng.” Tề Đẳng Nhàn đau đầu nói “Hơn nữa, tôi vào Thánh Giáo này, chỉ sợ chức vụ kia không dễ làm. Đến lúc đó, người ta nói tôi làm bại hoại thanh danh Thánh Giáo thì sao?”
Lý Vân Uyển nhìn hắn chật vật không biết phải làm thế nào, nhanh chóng đưa tay ôm lấy hắn an ủi: “Không sao đâu, mọi người cùng nhau cố gắng kiếm tiền là có thể trả lại mà! Nếu không được thì anh thử hỏi chỗ Hướng tổng, dù sao tài sản bây giờ của cô ấy phần lớn là một tay anh kiếm được.”
Tề Đẳng Nhàn nhéo cằm mình, lẩm bẩm nói: “Có nên bắt cóc Vương Kiếm Thành không? Có khi được giá hơn Quý Khải…”
Lý Vân Uyển trợn mắt há mồm.
Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng lắc đầu: “Không được, sắp cử hành lễ rồi, không có nhiều thời gian như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, tay hắn vô thức đặt ở nơi mình quen thuộc nhất.
A cái này không có chữ cái, cũng rất đẹp, phối màu hồng đen làm cho người ta có cảm giác rất quyến rũ!
“Lễ lần này, Giáo hoàng muốn đề bạt một người ngoài làm Tổng giám mục khu vực phía Nam, phỏng chừng sẽ khiến rất nhiều người bất mãn. Anh cũng đừng quá lơ là, vẫn phải chút đề phòng!” Lý Vân Uyển nói.
“Đã ném ra tận sáu tỷ đô rồi, Thánh chủ hạ phàm còn muốn nở nụ cười nữa là? Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này ông ta còn không thể sắp xếp được, nhất định phải bắt hắn nhả tiền ra mới được!” Tề Đẳng Nhàn bất bình nói.
Lý Vân Uyển nói: “Anh bớt nói mấy câu tục tĩu lại, nếu bị những tín đồ kia nghe được, cho dù có Giáo hoàng chống đỡ đằng sau, anh cũng không lên đài được.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Thì đương nhiên rồi…”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy các đường nét trên chiếc siêu xe phối màu đỏ đen này rất mượt mà và hoàn hảo, đường cong thân xe vô cùng hoàn mỹ, nếu tăng chút thì quá béo, giảm một chút thì hơi gầy.
Lý Vân Uyển đang nói chuyện phiếm với Tề Đẳng, sắc mặt dần dần đỏ lên, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, sự quyến rũ trong mắt hóa thành nước thu, dường như có thể tràn ra ngoài bất kì lúc nào.