Sở dĩ Đồ Phu có thể nhanh chóng vùng lên sau khi trở về tiếp nhận quân đội và đánh đây đánh kia chính là bởi vì có Tề Đẳng Nhàn ủng hộ anh ta và mua cho anh ta những trang bị tiên tiến của Tuyết quốc từ chỗ những ông trùm của Tuyết quốc.
Những tên quan chức quân sư dế nhũi này có được vài cái máy bay trực thăng bình thường đã là ghê gớm lắm rồi, thế nhưng máy bay trực thăng vũ trang ở dưới trướng Đồ Phu thì lại có những hơn năm mươi chiếc, số lượng xe bọc thép thì lại càng khủng khiếp hơn nữa.
Tuyết quốc là một quốc gia quân sự lớn, hơn nữa công nghiệp nặng còn đang dư thừa công suất, những thứ đồ mà những ông trùm đó lấy ra từ kho vũ khí của mình về cơ bản đều là những thứ có hỏa lực kinh người.
“Đồ Phu? Cậu đang nói về Xion có đúng không?”
“Hừ…”
“Cả đời này Mạo Khôn tôi bao giờ thấy sợ cậu ta! Nếu như cậu ta muốn tiến đánh đồi Ngư thì tôi sẽ đánh gãy hết răng trong miệng của cậu ta.”
“Huống chi, cậu cảm thấy bản thân mình là cái thá gì mà có thể xúi giục Xion đến đây để đánh Mạo Khôn tôi?”
“Một kẻ hung bạo như cậu ta mà lại nghe theo những lời nhảm nhí của một tên vớ vẩn đến từ Hoa Quốc như cậu sao?”
“Ha ha ha ha, thật là buồn cười mà!”
Sau khi nghe thấy tên của Đồ Phu, Mạo Khôn sững sờ một lúc rồi điên cuồng cười phá lên và hoàn toàn không tin vào lời nói của Tề Đẳng Nhàn.
Dù sao thì Đồ Phu cũng là người được ví như một lãnh chúa địa phương, Tề Đẳng Nhàn chỉ đơn giản là một người Hoa mà thôi, sao có thể bắt Đồ Phu tấn công bất cứ ai mà hắn muốn được cơ chứ?
Tiêu Tinh cũng cất giọng chế giễu: “Cái tên Đồ Phu đó là một kẻ ngang ngược với dã tâm vô cùng lớn, chỉ dựa vào một thằng nhóc miệng hôi sữa mẹ như cậu mà cũng muốn xúi giục Đồ Phu tiến đánh đồi Ngư sao? Có phải cậu đã xem trọng bản thân mình quá rồi không?”
Mạo Khôn chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Tề Đẳng Nhàn và nói: “Thả ông Tiêu ra, sau đó quỳ gối ôm đầu và khoanh tay chịu trói! Nếu như vậy thì tôi có thể nhẹ tay với cậu, chí ít thì tôi sẽ tha mạng cho cậu và để cậu cút về Hoa Quốc.”
“Có điều…”
“Cậu phách lối như thế, chân tay của cậu có lẽ sẽ không giữ được nữa rồi.”
Khi nói ra những lời này, giọng điệu của Mạo Khôn vô cùng kiêu ngạo, giống như thể ông ta đã bố thí cho Tề Đẳng Nhàn sự thương hại lớn nhất rồi vậy.
Hình như ở trong toàn bộ Tam Giác Độc hầu như chưa từng xảy ra chuyện có ai đó đơn thương độc mã xông vào nơi đóng quân của một tên quan chức quân sư như Tề Đẳng Nhàn.
Cho dù có thì có lẽ cỏ trên mộ người đó cũng có thể cắt về nhà để trải ra đất rồi…
“Nếu như đã nói đến nước này rồi thì tôi cũng không cần phải che giấu với ông làm gì nữa.” Trong tay Tề Đẳng Nhàn xuất hiện một bộ đàm rất nhỏ: “Ra tay đi.”
Đám đông đang có mặt ở đó đều không khỏi sững sờ.
Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn truyền đến từ phòng tuyến bên ngoài thành trại, đó là một quả tên lửa đạn đạo!
Một tiếng nổ lớn qua đi, ngay sau đó là mấy tiếng piu piu piu xé trời vang lên, hàng loạt tên lửa đạn đạo không biết từ đâu bay tới, oanh tạc phòng tuyến bên ngoài thành trại như thể che trời rợp đất.
Những tên lính của Mạo Khôn bị bất ngờ và không kịp trở tay nên đã ngay lập tức bị tên lửa bắn cho người ngã ngựa đổ và chết thảm tại chỗ.
“Có địch!!!”
Có ai đó lớn tiếng gào thét lên, một đám binh lính vội vàng trốn vào phía sau boong ke.
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, trang bị dưới trướng Mạo Khôn còn không đủ cho Đồ Phu nhét kẽ răng nữa.
“Cả đời này của Xion tôi chưa bao giờ được đánh một trận nào sung túc như vậy đấy!”