Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 110: Chương 110:



Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
 
Nàng vặn khăn tay đứng nơi đó, người mặc áo khoác ngoài dệt lụa hoa xanh biếc làm nổi bật lên sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Ban đầu ở Khôn Ninh cung Hoàng đế nói nhẹ nhàng bâng quơ, tới lúc này lại dồn hết sức lực, nàng mới biết được hắn đang cố ý khiến nàng yên lòng. Chuyện của a mã nàng, nếu bàn về mức độ nghiệm trọng cũng không thua kém khi Tiết Thượng Chương còn sống.
Làm sao bây giờ? Anh Minh hoàn toàn không có chủ trương, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm gạch vàng trước điện. Mặt gạch kia đã trải qua muôn vàn mài dũa, phản chiếu ra dáng vẻ ưu thương mơ hồ. Nàng khép đôi mắt chua xót lại, lúc đầu bởi vì thật sự không yên lòng nên nàng mới lặng lẽ theo tới Dưỡng Tâm điện. Vào cửa nghe thấy trong Tây noãn các đang thao thao bất tuyệt liệt kê tội trạng của a mã nàng, nàng nghiêng người tiến vào Đông noãn các, cách một tấm rèm, thấp thỏm lưu ý động tĩnh phía Tây.
Nhưng càng nghe nàng càng sợ hãi, trái tim muốn rớt ra ngoài lồng ngực. Tuy nàng biết đúng là trước kia Nạp công gia làm chuyện trái pháp luật nhưng chưa từng nghĩ sẽ nghiêm trọng tới mức này. Nếu không phải mình được Hoàng đế ưu ái, một tội trong đó thôi cũng đủ để ông ấy bị thiên đao vạn quả? Nàng rất sợ hãi, tựa như trở về ngày trước hôm tiến cung, một lần nữa sinh ra ảo giác như đi trên băng mỏng. Nàng không dám cất bước, không dám đi về phía hắn, thậm chí nàng tự thấy xấu hổ, cảm thấy không có mặt mũi nào đối diện với hắn.
Hoàng đế thấy nàng không nói lời nào, ánh mắt cũng né tránh, âm thầm có chút sợ hãi. Hắn đi về phía nàng, vươn tay nói: “Hoàng hậu, sao nàng lại tới đây?”
Nàng a một tiếng, do dự một chút rồi mới đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn: “Ta thấy sáng nay ngài ăn ít, định xem ngài tan triều chưa để sai bọn họ chuẩn bị mấy món ăn…” Thật ra trong lòng Anh Minh biết mình đã bắt đầu e dè hắn, không có gan nói thẳng như lúc trước, như vậy thật không tốt. Nàng dừng lại một chút, cuối cùng vẫn thành thật nói: “Ta tới nghe xem hôm nay có dâng tấu về a mã ta hay không. Vừa rồi ta nghe lén một lúc… Hình như là chuyện xấu đúng không?”
Hoàng đế hơi chau mày: “Nàng không nên nghe.”
Nàng cúi đầu nói vâng: “Ta sai rồi.”
Nhưng hắn làm sao nỡ trách móc nặng nề nàng, Hoàng đế vuốt ve mu bàn tay trắng nõn của nàng, thấp giọng nói: “Không phải trẫm trách nàng, chỉ là cảm thấy nàng nghe được không có ích gì, ngược lại khiến bản thân lo lắng. Chuyện triều chính trẫm sẽ tự xử lý thỏa đáng, nàng không cần để ý.”
Anh Minh nước mắt lưng tròng, hiện giờ nghe được lời hứa hẹn như vậy của hắn, trong lòng bỗng chua xót không nói nên lời. Hắn không phải người thích nói lời hay, hắn có khí phách Đế vương nói là làm. Nhưng chuyện này muốn làm được thật không dễ dàng, có đôi khi cứu người còn khó hơn giết người. Đám quần thần đó cắn chặt chứng cứ không buông, hắn là Hoàng đế, sao có thể công khai thiên vị?
Nàng cười có chút miễn cưỡng: “Con người đều ích kỷ, đao không chém vào cổ mình thì còn có thể nói mấy câu dễ nghe. Giống như nhà Tiết Công gia lúc trước, ta cảm thấy ta có thể thông cảm cho ngài, nên dọn sạch triều chính, sau này không bị người ta kiềm chế. Nhưng lúc này chuyện xảy ra với chính nhà mình… Ta không thể chấp nhận nổi, ngài nói có phải ta rất dối trá không?”
Hắn nói không phải: “Đây vốn là lẽ thường của con người, người khác chết, gia tốc diệt vong, cùng lắm là trong lòng khó chịu một trận, có ai đau thương khắc cốt ghi tâm? Nhưng nhà mình thì khác, đó là máu mủ ruột thịt, trên đời không có người con nào sẵn lòng trơ mắt nhìn cha chết không cứu. Trẫm vừa nghĩ tới muốn lấy Tiết gia làm gương, a mã ngươi không đến mức đó..”

“Vậy cũng đủ để rơi đầu rồi.” Nàng buồn bã nói: “Lúc trước nghe các ngài nói chuyện bên trong, lòng ta như bị đao cứa, ta muốn giúp a mã thoát tội nhưng lại không thể làm ngài khó xử. Gả vào nhà Đế vương có điểm này không tốt, lỡ như có điều sơ xuất sẽ thành con rể giết cha vợ. Nếu thật sự có ngày này, ta chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với liệt tổ liệt tông!”
Nàng luôn lạc quan, hôm nay nói như vậy bởi vì nàng đã nhìn rõ thế cục. Thật ra Hoàng đế còn rất nhiều cha vợ, người nào cũng mong muốn Nạp Công gia rơi đài. Cứ như vậy liên lụy Hoàng hậu, hậu cung có thể chấn chỉnh lớn một lần, ngoại trừ một nhà Hoàng hậu, đối với người khác đều không có chỗ xấu.
Làm sao Hoàng đế không biết băn khoăn của nàng, nhưng hiện tại có đảm bảo với nàng cũng không thể hoàn toàn ngăn nàng miên man suy nghĩ. Hắn không có cách, đành vắt óc tìm mưu kế khuyên nàng: “Lúc này lo lắng cũng vô dụng. Chứng cứ phạm tội phải thẩm tra mất một vài ngày. Gần đây hình như a mã nàng đã sửa tính nết trước kia, sửa cầu lót đường, ai ủi vợ con binh lính chết trận, làm không ít chuyện tốt, chắc là sau lưng có cao nhân chỉ điểm. Thật sự tới thời điểm cùng đường bí lối, đó chính là cách hay để giữ mạng, có thể âm thầm tập hợp nhóm cô nhi quả phụ đó lại, người bị thẩm vấn ở đâu thì tới đó xin tha tội đi. Đến lúc đó tự khắc có người báo lên với trẫm, trẫm cũng có lý do thoái thác để đặc xá hắn.”
Anh Minh nghe hắn phân tích xong, dường như thoáng thấy an ổn hơn, nghĩ thầm lúc trước phòng ngừa chu đáo quả thật không phải vô dụng, thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng.
Để làm dịu không khí, Hoàng đế biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Cao nhân ra chủ ý này là ai?”
Nàng cười: “Vạn tuế gia cũng quá coi thường người, loại chuyện này cần gì cao nhân chỉ điểm, a mã ta tự biết con gái làm Hoàng hậu, không thể kéo chân con gái, tất nhiên muốn giúp đỡ.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng: “Tề Anh Minh, nàng lại lừa gạt trẫm.”
Nàng bất mãn: “Vũ Văn Ý, ngài có thành kiến với nhà mẹ đẻ của ta.”
Nàng có hứng thú đấu võ mồm với hắn, trong lòng hắn căng như dây đàn đã thả lỏng. Dáng vẻ vừa rồi của nàng làm hắn sợ, ngón tay giấu trong tay áo toát đầy mồ hôi, lúc này hắn xòe năm ngón tay ra, lặng lẽ xoa xoa sau lưng.
Bất luận thế nào tạm thời lừa gạt qua là được rồi. Hắn xoay người dắt nàng ra phòng ngoài, nói sang chuyện khác: “Trẫm thấy dạo này tinh thần nàng không được tốt, sáng nay Chu Hưng Tổ tới bắt mạch bình an nói thế nào?”
Nàng vào phòng ngủ liền muốn tìm giường, lười nhác nằm xuống, tự mình đắp chăn gấm, nói: “Hắn nói có chút suy nhược, chắc là do trời lạnh, không cần nóng vội, dùng thêm ít linh chi là được.”
Hắn gật đầu: “Lát nữa lại sai Tiểu Phú tới Như Ý quán, năm ngoái trẫm cất đi hai cây linh chi lớn bằng cái cối, cắt ra mấy miếng cũng đủ cho nàng dùng.”
Linh chi lớn bằng cái cối? Anh Minh cười rộ lên, có một nam nhân thích thu thập đồ vật cổ quái cũng rất tốt, hắn là một người từ lớn là quả pháo đến nhỏ là hộp diêm đều thích thu nhặt. Ngươi muốn cái gì, tới chỗ hắn hỏi một chút, không chừng đều có.
“Linh chi lớn như vậy, không biết phải bồi đắp bao năm mới trưởng thành, dược tính khó lường, ta sợ không có phúc phần ăn nó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 105

Hắn ngồi ở mép giường nói: “Lượng dùng cẩn thận một chút là được, mọi thứ có giới hạn, chỉ cần không quá nhiều thì không có vấn đề gì đâu.”
Nàng ừ một tiếng rồi im lặng, sau một lúc lâu không nói.
Hoàng đế nghiêng đầu đánh giá nàng: “Làm sao vậy? Suy nghĩ gì đó?”
Anh Minh nói: “Ta ghi thù rồi. Vừa rồi a mã Quý phi chèn ép a mã ta, tám phần là hắn muốn lật đổ ta để khuê nữ hắn có ngày ngóc đầu.”
Hoàng đế cảm thấy không có gì, từ xưa đến nay đều là như thế, cho dù tiền triều và hậu cung gần nhau trong gang tấc mà cách xa biển trời, nhưng cũng có một mối liên hệ cực kỳ chặt chẽ, cùng vinh cùng hại. Người này mang thù mà nói thẳng thừng ra vậy lại khiến hắn yên tâm.
“Sau đó thì sao? Nàng có tính toán gì?”
Mặt Anh Minh tỏ vẻ không vui, cắn góc chăn cho hả giận, vụng về nói: “Chẳng qua lúc này ngài không lật thẻ bài Quý phi, lòng ta hổ thẹn với nàng ta, nếu không ta muốn sửa trị chết nàng ta. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta cũng không thao túng được quyết định của a mã nàng ta. Tiền triều vẫn thường đấu đá, Sùng Thiện làm vậy không đơn thuần là mưu tính cho tiền đồ của khuê nữ, quan trọng hơn là tiền đồ của chính hắn. Không phải lúc này hắn đã lên làm người đứng đầu Quân Cơ xử sao?”
Trước kia thường nói hậu cung không được tham gia vào chính sự, thật ra chỉ là khẩu hiệu thôi, phu thê ân ái, chuyện gì không thể bàn luận? Hoàng đế cân nhắc, nói: “Chờ chuyện này qua đi, trẫm còn muốn chỉnh đốn Quân Cơ xử. Để Sùng Thiện đứng đầu không thích hợp, nàng không nói trong lòng trẫm cũng hiểu rõ.”
Cho nên muốn làm chuyện xấu phải lôi kéo hắn cùng làm, hai vợ chồng cùng bàn bạc, đây mới là cách lâu dài.
Anh Minh dương mắt nhìn hắn, xoa ngực: “Mấy ngày nay ta không được bình thường, đôi khi tim đập giống như không phải tim của chính mình, đập thình thịch thình thịch, đập nhanh đến mức cả người không có sức lực, cũng không biết bị làm sao.”
Hoàng đế hợp tình hợp lý lấy tay sờ: “Đừng nói là Văn Nhị sắp ra đời.”
Anh Minh đỏ mặt: “Nào có nhanh như vậy, đại hôn mới hai tháng.”
“Đó là đang trên đường tới.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tiếng nói vừa dứt lại nghe thấy Đức Lộc ở trong điện truyền lời: “Chủ tử, Sát Cáp Nhĩ tổng quản dâng tấu vào kinh.”
Hoàng đế đáp một tiếng, dém góc chăn cho nàng, nói: “Trẫm ra phía trước làm việc, nàng nghỉ ngơi cho tốt, một lát nữa trẫm tới dùng bữa với nàng.”
Anh Minh gật đầu: “Ngài đi đi.” Chính mình quay lưng, nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân của hắn xa dần, vướng bận chuyện nhà trong lòng nàng vẫn không buông xuống được. Nàng gọi Tùng Cách vào, thấp giọng nói: “Nghĩ cách phái người ra ngoài tìm Nhị gia hỏi thăm tình hình trong nhà.”
Tùng Cách dạ một tiếng: “Nô tỳ đi làm ngay. Chủ tử chớ bận lòng, thân mình mới quan trọng.”
Nàng xua tay, nhìn Tùng Cách đi ra ngoài rồi mới nằm lại gối.
Nhìn căn phòng này, một thời gian rồi không tới đây, khắp nơi đều là hương vị của hắn. Trước đây nói Thể Thuận đường phía đông sau Dưỡng Tâm điện là chỗ ở cho Hoàng hậu, chẳng qua là lý thuyết thế thôi. Bây giờ nàng tới nơi này, nào còn tới Thể Thuận đường, hai người ân ái, cả đêm đều không nỡ tách nhau ra. Hắn lại không chút thèm muốn diễm phúc 3000 giai lệ, dường như chỉ cần một mình nàng là đủ. Nhưng nàng vẫn bất an, hoa đẹp cũng tàn, nếu chuyện nhà mình làm hắn buồn phiền, hắn có thể tiêu hao bao nhiêu kiên nhẫn với nàng? Không có thánh sủng thì phải làm sao bây giờ? Hắn chán ghét thì nên làm gì? Nàng trằn trọc nằm trên gối, cảm giác hoảng hốt này càng thêm mãnh liệt. Nàng bất đắc dĩ nhìn chằm chằm đỉnh màn, cười khổ, Tề Anh Minh, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Nhưng lăn qua lộn lại một hồi lại phát hiện một thu hoạch ngoài ý muốn, phía dưới gối có cái gì đó cộm lên, nàng sờ soạng thăm dò, phát hiện một cái tráp[1] tử đàn nạm vàng ở dưới ván giường.
[1] Cái tráp: hộp đựng trang sức bằng gỗ có nắp đậy. 
Đàn ông còn dùng hộp trang sức? Anh Minh ngồi xếp bằng đặt nó trước mặt, nhìn chằm chằm, vài lần muốn mở ra nhưng lại có chút không dám xuống tay, sợ rằng lỡ bên trong là đồ vật của vị tần nào thì phải làm sao?
Nhưng một hộp lớn như vậy giấu ở chỗ này, không mở ra nhìn một cái lại không cam lòng. Nàng do dự thật lâu, rốt cuộc nắm lấy chiếc khóa nhỏ kia, rút ra một cây trâm trên đầu, bắt đầu hết sức chuyên chú mở khóa. Có vẻ loại khóa nhỏ này không quá tinh vi như khóa lớn, chỉ cần tìm đúng điểm mấu chốt, nhẹ nhàng đâm… Cạch một tiếng, quả nhiên mở ra.
Nàng giật mình, vừa hồi hộp lại hưng phấn, nín thở mở nắp. Ban đầu nàng rất sửng sốt, mũi mơ hồ chua xót, ngập ngừng nói câu: “Cái tên bá vương ngốc này!”
Đồ vật bên trong nàng đều quen mắt. Ngày đó sinh thần hắn, nàng tùy ý đưa hắn vòng tay Già Nam; khuyên tai, túi thơm kia nàng không biết mất từ khi nào; còn có mặt nàng kia vì muốn trêu đùa hắn nên cực khổ điêu khắc mất  mấy ngày mấy đêm… Thì ra hắn đều cất đi.
Nàng khụt khịt mũi, trong lòng cân nhắc, rốt cuộc hắn bắt đầu vụng trộm thích nàng từ khi nào? Có phải từ lần đó ở Củng Hoa thành, hắn đã quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng?
Nhưng bá vương ngốc này làm việc cũng thật không đáng tin, khuyên tai túi thơm thì còn được, sao còn cả một đôi vớ? Nàng nhận ra vớ này, bên trên thêu vịt trời, nàng thuần thục họa tiết và hoa văn này nhất, gần như là tác phẩm thêu tiêu biểu của nàng. Cho nên đôi vớ này là hắn cất giấu sao? Hay là bên cạnh nàng có gian tế, vụng trộm lấy đồ đưa cho hắn? Đáng tiếc loại chuyện này không tiện chứng thực, nàng vừa tức vừa buồn cười, chống đầu hồi lâu, cuối cùng khóa tráp lại trả về chỗ cũ.
Mỗi người đều có một bí mật nhỏ, để cho hắn giữ, tuyệt đối không nên vạch trần hắn. Lúc này trong lòng nàng đã bình ổn lại, nàng nghĩ tình cảm của bọn họ vượt qua được khảo nghiệm, xài tâm tư luôn mạnh hơn động tay chân.

Phủ Trực Nghĩa công bị vây kín như thùng sắt, mỗi ngày người ra vào đều phải trải qua kiểm tra kỹ càng. Hai tháng trước trong phủ sinh ra một vị Hoàng hậu, không khí vui mừng đó còn chưa tan hết, lúc này Quốc trượng đã thành cá chậu chim lồng [2]. Người sống trên đời, chìm nổi bất định, cuộc sống lên xuống, thật là rất có mùi vị!
[2] Cá chậu chim lồng: Câu thành ngữ ám chỉ cảnh sống bó buộc, tù túng, mất tự do.
Đối với biến cố này, xem ra Nạp Công gia rất thông suốt, hắn đứng dưới hành lang phì phèo hút thuốc. Ngược lại là phúc tấn có chút đứng ngồi không yên, đi qua đi lại, liếc hắn một cái rồi nặng nề thở dài.
“Ngài không nghĩ cách à? Trên tay chúng ta chưa chắc không có ai, bọn Sùng Thiện dùng sức, chúng ta không thể đứng nhìn. Huynh đệ ta ở Hộ bộ, lúc đó động tay động chân vào sổ sách một chút cũng không phải không thể. Lúc này vụ án do A Lâm Bảo chỉ huy điều tra, đại thiếu phu nhân nhà hắn lại là cháu gái cả của ta.”
Nạp Công gia nghĩ thầm nữ nhân gặp chuyện lớn liền hoảng sợ, lăn lộn trên quan trường hai mươi năm, ai không có huynh đệ cùng sống chết? Ngày thường hắn rất chú trọng nuôi dưỡng nhân mạch, đối thủ một mất một còn không ít, nhưng lúc này đơn độc một mình ấy hả, đó là tuyệt đối không thể nào. Nhưng hắn vẫn lắc đầu: “Lúc này động không bằng tĩnh, ngươi muốn đi giao lưu tìm đường sống, vừa vặn chui vào lưới của người ta. Ta làm những chuyện đó có thể giấu được một tội, không giấu được tội thứ hai, càng hành động, càng che đậy càng khó coi như mèo giấu cứt. Dù sao cứ vậy đi, ta sống đến ngần này tuổi, phúc cũng hưởng đủ rồi, dù ngày mai bị chém đầu trước cửa chợ, ta cũng không oan ức.”
Tuy phúc tấn bực bội nhưng không thể không thừa nhận hắn nói đúng. Một người cả đời làm sai một chuyện thì còn có cách cứu chữa, hắn ấy à, toàn thân không một chỗ trong sạch, còn lôi thôi gì nữa. Chỉ là có một chuyện khiến bà không buông xuống được: “Trong nhà xảy ra sơ suất này, thật làm nương nương khó xử.”
“Cho nên lúc này không thể hành động, càng động trong cung càng khó xử.” Nạp Công gia suy nghĩ, lại hỏi trắc phúc tấn: “Tiền phân phát đi chưa? Mạng sống của những người nghèo Bát Kỳ đó đều dựa vào việc này.”
Trắc phúc tấn gật đầu: “Nhưng có một chuyện ta phải thành thật nói với ngài, ta không tuân theo lệnh ngài, ngài bảo ta chỉ để ý Kỳ chúng ta nhưng thật ra cả Hổ Bí doanh ta cũng quản. Không đơn thuần chỉ là quản, ta còn cấp nhiều tiền hơn, đút cho đám Hổ Bí doanh kia ăn thật no. Hiện tại chúng ta bị giam cầm, nguồn cung mỗi tháng bị chặt đứt, chờ xem, mấy ngày nữa đám người đó sẽ tới tận nhà chúng ta làm loạn cho xem.”
Nạp Công gia giật mình, một lúc lâu sau khua tẩu thuốc rồi nói: “Làm rất tốt.”
Có người chính là con sói mắt trắng cho ăn bao nhiêu cũng không đủ như thế đó. Hôm nay ngươi cho hắn một miếng thịt, ngày mai hắn còn muốn cả cái đầu heo, Hổ Bí doanh chính là sự tồn tại thần kỳ như vậy. Những người đó vốn là hậu huệ của người Phi Giáp. Sau khi triều đình hợp nhất, bởi vì bọn họ quá dũng mãnh nên không Kỳ chủ nào muốn thu nhận, vì vậy Hổ Bí doanh nằm ngoài vòng pháp luật, bà ngoại không thương cữu cữu không yêu. Không ai quản, mỗi tháng chỉ có thể nhận hai đấu gạo của triều đình, người trong trại nghèo rớt mồng tơi. Khó khăn lắm mới có người lo ăn uống, mới quản được hai tháng lại ngừng, đám người đó sẽ không tha cho ngươi.
Phúc tấn rất vui mừng: “Cũng nhờ nương nương thông minh, xem ra ý nương nương là để đám người kia tới làm loạn, càng loạn càng tốt. Trước mắt nhà chúng ta bị vây kín, có loạn cũng có thị vệ bên ngoài ngăn chặn cho chúng ta. Nhưng truyền tới tai triều đình lại là một công trạng lớn, về sau tính sổ cũng có một việc lấy công chuộc tội.”
Nạp Côn gia sờ ria mép: “Cũng không phải…”
Nhưng hai vị phúc tấn đều hung hăng nhìn hắn: “Gia, hôm qua Hậu Phác trở về, nó nghe được lời đồn đại bên ngoài rằng ngài tham ô không ít, thế bạc đâu? Tổng cộng trong nhà cũng không được mấy đồng, ngài xây kho bạc ở đâu? Hay đổ vào kỹ viện hết rồi?”
Nạp Công gia thật chột dạ, nuốt nước miếng một cái: “Lời đồn vớ vẩn thôi…”
Nói còn chưa dứt lời, phúc tấn gào to: “Lúc này rồi còn giả vờ trong sạch cho ai xem?”
Nạp Công gia không có cách nào, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta thú nhận tội, kết giao bằng hữu phải bỏ tiền, nghe hí khúc nuôi ca kỹ cũng phải tiêu tiền. Không riêng ta nuôi, ta còn cho tiền bằng hữu nuôi, gốc gác của bọn họ ta đều biết, ta dính vào chuyện này, bọn họ tuyệt đối không dám bỏ đá xuống giếng. A Lâm Bảo kia… hai nam ca kỹ hắn yêu thích đều do ta nuôi dưỡng, các ngươi cứ yên tâm đi, vụ án Lĩnh Nam do hắn tra, chắc chắn không có vấn đề gì…” Thấy phúc tấn và trắc phúc tấn nhìn hắn giống như nhìn cái bô, Nạp Công gia chỉ đành cúi đầu sám hối: “Chuyện này qua đi, ta sẽ cải tà quy chính, không tới kỹ viện, ta đi làm thợ mộc, vậy được chưa?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 322: Chương 322

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.