Những chiếc vảy đẫm máu đã được chính nàng bóc ra
*
Trong giấc mơ, dường như nàng đã trở về tuổi thơ.
Mẹ đi săn đã lâu không về, đói bụng và chưa thành thạo kỹ năng săn mồi, bị bộ tộc nhân ngư bỏ rơi trên hòn đảo hoang này. Nàng muốn bắt một con cá để ăn tối, nhưng móng tay chưa dài, nàng thò tay xuống nước để bắt, con cá trơn trượt, lủi qua lòng bàn tay nhưng nàng không bắt được.
Nàng giơ tay lên nhìn vào lòng bàn tay, thấy mười ngón tay sạch sẽ, không có màng nào giống như của tộc nhân ngư, có thể dùng để cản nước khi bơi. Chúng có chút giống khỉ, nhưng không có nhiều lông như khỉ.
Nàng bơi lên bờ sông, bơi đến một bãi cỏ, cố bắt một con chim biển, nhưng vừa đến gần, đã bị một đàn chim phát hiện, thậm chí còn phát ra những tiếng kêu chói tai để cảnh báo nàng không được đến gần. Nàng giận dữ lao về phía trước, làm gián đoạn đàn chim, sau khi lũ chim tản ra tứ phía, rồi tụ tập lại và dùng chiếc mỏ sắc nhọn mổ vào phần thân trên của nàng.
Thân trên của nàng không có lông, cũng không có vảy cứng như của tộc nhân ngư, nàng trần trụi, không có khả năng tự bảo vệ mình. Đuôi của nàng quá ngắn và nhỏ để có thể vỗ nhẹ như những nàng tiên cá của bộ tộc. Nàng bị mổ rất đau và chảy máu rất nhiều, tuyệt vọng ôm đầu chạy lung tung, hoảng sợ nhảy xuống biển.
Nàng đói bụng, tuyệt vọng lang thang trên biển, sau khi ngâm mình trong nước biển, vết thương trên người càng đau đớn hơn, con cá lớn trong biển ngửi thấy mùi máu của nàng, lập tức bơi tới, muốn nuốt chửng trong một ngụm. Nàng sợ quá nên trốn lên bờ, trốn vào rừng rậm.
Gấu đen và rắn trong rừng nhận thấy sự hiện diện của nàng, muốn ăn thịt nàng. Nàng chạy thật nhanh rồi lại chạy xuống nước, vung đuôi thật mạnh để thoát khỏi sự truy đuổi của thú rừng.
Lần này nước không còn vị mặn nữa, cá trong nước cũng nhỏ hơn cá ở biển.
Tốc độ của nàng trong nước nhanh hơn tốc độ bơi trong rừng, nước sông lạnh như băng, ngâm mình rất thoải mái.
Nàng nhổ một ít cỏ dại trên bờ biển và ăn chúng, cơ thể dường như bớt đau đớn hơn.
Nàng bơi mãi cho đến khi đến được một hang động tối tăm không có đường đi phía trước.
Nàng mệt, đói, run rẩy vì sợ hãi, ngủ sâu trong vũng nước trong hang, nghĩ về vòng tay của mẹ.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, giấc mơ đó đã đến nhiều năm sau đó. Nàng đã trưởng thành rất nhiều, chiếc đuôi phủ đầy vảy màu xanh nhạt, ngón tay đã mọc ra những móng tay sắc nhọn, nhưng phần thân trên vẫn chưa có lớp vảy dày đặc như bộ tộc nhân ngư.
Nàng đã học cách sử dụng tay và đuôi để bắt cá. Khi cơ thể lớn lên, nàng sẽ không còn bị các loài động vật khác nhau truy đuổi, ôm đầu chạy lung tung nữa. Ngày qua ngày, nàng đã học được cách chống trả, học cách săn bắn và học cách tranh giành lãnh thổ với các loài động vật trên hòn đảo này.
Sau đó, nàng bơi một quãng đường dài để tìm nhóm người cá ban đầu.
Bộ lạc vẫn không chấp nhận nàng.
Nàng khác họ ở phần thân trên không vảy, bàn tay của nàng giống tay của một con khỉ không có lông.
Nàng đi theo bộ tộc, nhìn họ cùng nhau săn mồi trên biển. Nàng cũng giúp săn cá, nhưng các nàng tiên cá trong bộ tộc lắc đầu với nàng, phát ra những âm thanh chói tai, vung đuôi tát vào nàng, muốn đuổi nàng đi.
Đó là lần đầu tiên nàng hiểu rằng lắc đầu có nghĩa là từ chối.
Nàng bơi đi bơi lại, vẫn bị họ dùng đuôi tát liên tục, không chịu nhận.
Sau đó, nàng bơi đi, không bao giờ ngoảnh nhìn lại nữa.
Nàng bơi về hòn đảo của mình, lấy đi trứng của những con chim biển đã mổ mình, bóp cổ những con rắn đã quấn lấy mình và chiến đấu với nhiều loài động vật khác nhau, dần chiếm lĩnh một lãnh thổ rộng lớn.
Nàng khác với bộ tộc nhân ngư, bộ tộc của nàng không cần nàng, và nàng cũng không cần bộ tộc đó.
*
Khi Vân Khê tỉnh lại, cô phát hiện Thương Nguyệt đang mở to mắt nhìn mình.
Cô dụi mắt hỏi Thương Nguyệt: “Cô không ngủ? Hay dậy sớm thế?”
Thương Nguyệt a a một tiếng, không nói gì, quấn đuôi quanh Vân Khê, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Vân Khê nhìn qua động sáng, trời còn chưa sáng.
Trời đang vào đầu hè, lúc này trời vẫn chưa sáng, chắc khoảng 3, 4 giờ sáng.
Vân Khê phải mất một thời gian dài để thích nghi với những ngày mình không thể nhìn thấy giờ, phút và giây.
Lúc đầu, cô sẽ thức dậy nhiều lần trong đêm, dần dà, cô có thể ngủ đến tận bình minh.
Làm việc lúc bình minh và nghỉ ngơi lúc hoàng hôn, tạo thành một chiếc đồng hồ sinh học đều đặn.
Gần đây cô lo lắng rất nhiều, bắt đầu thức giấc nhiều lần trong đêm.
Cô thức nhiều hơn và ngủ ít hơn, không biết là do áp lực tâm lý quá mức hay do mệt mỏi vì phải chạy nhảy nhiều ngày nên cô lại đổ bệnh.
Sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ cô đau ốm thường xuyên như năm nay.
Cô tự giễu cợt, nghĩ rằng mình có thể không sống được trăm năm ở kiếp này.
Cơ thể cô nóng bừng, khi bước xuống đất, cô cảm thấy đá mềm, choáng váng và buồn nôn.
Sống trong hang động ẩm ướt lạnh lẽo một lúc lâu, da thịt lại bắt đầu nổi mẩn đỏ. Vân Khê thức giấc, đứng dậy mạnh mẽ đến mức đầu choáng váng, ngực phập phồng, không thở được.
Cô đặt tay lên bức tường đá hơi khô, mất một lúc rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc cho hang động.
Cô dự định sẽ rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không cô không thể đảm bảo liệu mình có thể khỏe mạnh sống sót hay không.
Thực ra thì chẳng có gì đáng lấy đi cả——
Con dao đa chức năng mà cô mang về từ thế giới loài người, một chiếc đồng hồ và điện thoại di động bị hư hỏng, một chiếc chìa khóa, một số dụng cụ bằng đá, một chiếc đai kinh nguyệt, một số quần áo để thay và những chiếc vỏ sò mà Thương Nguyệt tặng cho cô.
Những chiếc vỏ sò đó đều có hoa văn đẹp mắt, cô dùng những chiếc lớn hơn làm vật đựng, Thương Nguyệt cũng không phản đối, những chiếc nhỏ hơn thì chất thành một đống trong một góc hang.
Vân Khê dự định sẽ tìm thời gian để khoan một lỗ trên một số vỏ sò mỏng và xâu chúng lại với nhau bằng một sợi dây để làm một chiếc vòng cổ ngọc trai làm đồ trang sức, tặng cho Thương Nguyệt.
Nhưng gần đây có vẻ như cô không có nhiều thời gian.
Có lẽ khi mùa đông đến, cô sẽ có nhiều thời gian.
Có thể cô sẽ phải trải qua mùa đông này một mình.
Cô và Thương Nguyệt sẽ cùng trải qua mùa đông trong từng hang động của riêng mình.
Vào mùa thu, khi làm món thịt xông khói và trái cây sấy khô, chắc chắn cô sẽ làm hai phần. Một cho cô và một cho Thương Nguyệt.
Bình thường cả hai có thể cùng nhau đi săn, mặc dù cô không giúp được gì nhiều, thỉnh thoảng cũng cần đến sự bảo vệ của Thương Nguyệt, nhưng có người giúp đỡ vẫn tốt hơn là chỉ một nàng tiên cá làm.
Khi Vân Khê lâm bệnh, Thương Nguyệt ra ngoài hái một ít hoa cỏ, trái cây dại rồi trở về.
Nàng biết sau khi Vân Khê nhìn thấy những thứ này sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Mỗi khi Vân Khê bệnh, cô không thích ăn thịt, mà thích ăn một ít trái rừng mới hái trên cây.
Quả rừng tháng bảy vốn đã rất ngọt, Vân Khê yếu ớt ngồi trên chiếu rơm, chậm rãi ăn từng miếng một.
Ăn xong, cô bảo Thương Nguyệt cõng mình và một số đồ vật dưới đất ra khỏi động.
Sau khi ra khỏi hang, Thương Nguyệt chủ động đốt lửa và lau khô cơ thể cho cô.
Hơn một năm qua, mỗi lần ra vào hang, cơ thể cô đều phải liên tục chuyển đổi giữa ẩm ướt và lạnh, nóng khô, thật sự không chịu nổi nữa.
Cô không phải là một sinh vật sống dưới nước.
Sau khi Vân Khê lau khô người, cô lấy một ít thảo dược hạ sốt, sau đó nằm trên tảng đá phơi nắng.
Đuôi Thương Nguyệt ngâm trong nước, nửa người lộ ra khỏi nước, hôn lên đôi môi khô khốc của cô.
Cô gần như mất nước vì phơi nắng, bề mặt và bên trong cơ thể cực kỳ nóng bức, Thương Nguyệt không ngừng dùng môi cấp nước cho cô, đồng thời dùng cơ thể lạnh lẽo của mình để làm mát cô.
Virus khó tồn tại trên bề mặt cơ thể và ngoài trời, Vân Khê đã cố gắng sử dụng tia cực tím tự nhiên để khử trùng bản thân.
Cô phơi nắng cho đến khi người nóng bừng, mồ hôi đầm đìa, miệng khô khốc rồi trốn vào một túp lều tranh nhỏ để nghỉ ngơi.
Trong vài ngày tiếp theo, Vân Khê không quay lại hang động mà ở trong một ngôi nhà tranh nhỏ bên ngoài hang động.
Thương Nguyệt ở bên cạnh cô.
Vào ban đêm, Vân Khê nghe thấy tiếng kêu của một con gấu trong rừng, nhờ Thương Nguyệt thắp một ngọn đuốc, thắp sáng trại.
Những con thú đó không dám đến gần.
Vân Khê nằm trên chiếu rơm, mím đôi môi khô khốc, nói với Thương Nguyệt: “Từ nay trở đi, khi gặp phải thú vật trên cạn không thể đánh bại, cô cứ tranh thủ thời gian đốt lửa…”
Có thể không phải tất cả các loài động vật đều sợ lửa, nhưng ít nhất hầu hết các loài động vật đều sợ ngọn lửa trần.
Thương Nguyệt nằm trên người Vân Khê, phát ra những tiếng a a trong cổ họng, nhưng lại không nói ra tiếng người.
Vân Khê ho khan vài tiếng, xoa xoa tóc nàng: “Gần đây hình như cô ít nói hơn…”
Giọng điệu rất yếu ớt.
Thương Nguyệt vẫn a a a a, không lên tiếng.
“Cô thật sự càng ngày càng khó hiểu…” Vân Khê thở dài, “Cô không muốn học nói tiếng người nữa sao?”
Thương Nguyệt a a một tiếng.
Vân Khê: “Không muốn nói thì thôi vậy. Cô có thể học ngôn ngữ của rất nhiều sinh vật, cô có thể nói bất cứ ngôn ngữ nào mình muốn nói…”
Đó là thiên phú ngôn ngữ của nàng tiên cá.
Thật là một sinh vật đáng yêu và kỳ diệu.
Vân Khê xoa xoa đầu Thương Nguyệt, bỗng dưng lại mỉm cười.
Cô nghĩ đến bản thân một năm trước, tràn ngập tâm lý sợ hãi với Thương Nguyệt. Một năm sau, cô lại thấy nàng tiên cá là sinh vật đáng yêu và kỳ diệu.
Vạn vật đều vô thường.
*
Lần này, Vân Khê phải ước chừng hai mươi ngày mới cảm thấy cơ thể tốt hơn rất nhiều.
Trong hai mươi ngày qua, cô không hề di chuyển về hang động.
Khi Thương Nguyệt muốn bế cô trở lại hang động, cô đã trùm đầu lại, nói với Thương Nguyệt rằng cô cảm thấy không khỏe, không thể chạm vào nước hay ở trong môi trường tối tăm và ẩm ướt, cô nên ra ngoài ở nơi khô ráo thoáng mát, phơi nắng nhiều một chút mới khỏe được.
Những gì cô nói đều là sự thật, không hề lừa dối.
Khi Thương Nguyệt nghe cô nói cảm thấy không khỏe, cần phải ở bên ngoài, nàng cũng sẽ không ép cô trở về hang động nữa.
Vân Khê nghĩ có lẽ Thương Nguyệt sẽ hiểu rằng cô không thích hợp để sống trong hang động vì lý do thể chất và cần phải chuyển đến một hang động trên núi để sống tự lập.
Ngày cơ thể khỏe hẳn, Vân Khê bơi trong nước, sau khi ra khỏi nước, cô lau nước trên mặt.
Nhịp tim và hô hấp của cô dường như bình thường, không cảm thấy khó chịu.
Sau khi khỏi bệnh, cô không thể vận động mạnh được nữa nên nghỉ ngơi thêm vài ngày, đến cuối tháng 7, cô bắt đầu chuyển đồ lên núi.
Trong chuyến thám hiểm trên đỉnh núi trước đó một tháng, Vân Khê đã chuẩn bị sẵn một ít củi và mồi để giữ lửa trong động. Cô đã sắp xếp lại hang động một chút, hiện tại chỉ cần mang một số đồ lên là được.
Vào tháng 8, cô dự định dựa vào việc hái lượm và săn bắn để kiếm sống, tháng 9 và tháng 10 bắt đầu tích trữ lương thực cho mùa đông, khi mùa đông đến cô sẽ chỉ sống ẩn dật.
Cô không thể xuống núi tìm Thương Nguyệt mỗi ngày, nhưng cô có thể gặp Thương Nguyệt cách một hoặc hai ngày.
Hoặc, cô có thể tạm thời sống trong doanh trại ở cửa hang vào mùa hè, sau đó về hang đá khi Thương Nguyệt sống trong hang vào mùa đông.
Khi mùa xuân đến, các nàng có thể cùng nhau đánh dấu lại lãnh thổ của mình.
Trong đầu Vân Khê tưởng tượng ra rất nhiều kế hoạch, nhưng khi cô mở miệng nói: “Tôi quyết định từ nay về sau sẽ sống ở trong hang động này.” Lúc này, Thương Nguyệt mới hiểu, rõ ràng là sửng sốt, sau đó đuôi của nàng dần mất kiên nhẫn, bực bội vỗ vỗ trên mặt đất.
Sau đó, Vân Khê giải thích: “Cô đừng giận, nghe tôi nói đã. Hang động đó quá ẩm ướt. Tôi khác với cô. Cơ thể tôi sẽ không thể chịu đựng được nếu sống ở đó lâu. Thương Nguyệt—— “
Cô chưa kịp nói xong đã thấy Thương Nguyệt tức giận với mình.
Con ngươi màu xanh nhạt như thủy tinh chuyển từ tròn như con người sang thẳng đứng như con vật, đôi mắt đầy nguy hiểm và đe dọa, vảy cá ở đuôi mở ra, dựng đứng, giận dữ đập xuống đất.
Sự tức giận của một sinh vật lớn hơn cơ thể mình luôn có thể khơi dậy nỗi sợ hãi bản năng của cơ thể.
Vân Khê không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận của Thương Nguyệt, giọng nói run rẩy, cố nén sợ hãi, ép mình giải thích: “Tôi, tôi, tôi không phản bội…”
“Cô, đã muốn rời đi từ lâu rồi?”
Trong tầng tầng sợ hãi, Vân Khê nghe được Thương Nguyệt hỏi.
Vân Khê gật đầu: “Đúng vậy, ngay từ đầu tôi cũng không có ý định ở lại nơi đó. Nhưng đó là vì chúng ta không giống nhau. Cô có thể thích nghi với môi trường ẩm ướt, cô có khả năng săn mồi mạnh mẽ, còn tôi—”
Vân Khê còn chưa kịp giải thích xong, Thương Nguyệt đã tức giận vỗ đuôi.
Khi nghe đi nghe lại từ “không giống nhau”, nàng gần như ngã gục, cái đuôi đập loạn xạ trên mặt đất.
Cát và sỏi lập tức bay đến cửa hang, đuôi của nàng ngẫu nhiên đập mạnh, đánh rơi sỏi bên cạnh hang, trong tiềm thức vẫn lo lắng mình sẽ vô tình làm tổn thương Vân Khê, nên lập tức đẩy Vân Khê vào trong hang.
Vân Khê bị một lực mạnh đẩy vào trong hang, loạng choạng, gần như mất thăng bằng.
Cô trốn vào trong hang, ngồi xổm trên mặt đất, cơ thể run rẩy không ngừng, cảm giác tội lỗi và áy náy bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi tột độ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Thương Nguyệt tức giận như vậy vì sự rời đi của mình…
Tại sao lại gây ra nhiều sự tức giận như vậy?
Cô không thể hiểu được.
Cô nghĩ rằng Thương Nguyệt có thể sẽ buồn bã, khó chịu hoặc tức giận, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Thương Nguyệt sẽ tức giận như vậy.
Tại sao vậy?
Bên ngoài hang động truyền đến tiếng đuôi đập cuồng loạn trên mặt đất, cùng với tiếng kêu chói tai, tức giận và đau đớn của Thương Nguyệt.
Vân Khê bịt chặt lỗ tai, không ngừng lẩm bẩm tên Thương Nguyệt.
Đừng giận, đừng giận, đừng giận… Tôi không hề vứt bỏ ngôi nhà đó, tôi thực sự không thể thích nghi được ở đó…Đừng giận, đừng giận, tôi sẽ không đi nữa…
Cô lặp đi lặp lại những lời này trong đầu, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Nhà? Nơi nào mới là nhà của cô?
Nhà của cô ở thế giới loài người của thế kỷ 21. Cô là một con người, một người đến từ thế giới loài người.
Cô không phải là một con vật, không phải là một con vật sống trong hang động, cũng không phải là bạn đời của một con vật nào đó.
Cô là một con người, cô là một người sống sờ sờ, hang động không phải là nhà của cô.
Nàng tiên cá bên ngoài hang động là một sinh vật vô danh.
Sinh vật đó không phải là con người, cho dù tính tình của nàng có giống con người thì nàng cũng không phải là con người. Nàng sẽ giống như một con thú hoang, giận dữ muốn xé nát những con người yếu đuối.
Không, không, không phải vậy!
Vân Khê thầm bảo vệ hành vi của Thương Nguyệt: Thương Nguyệt tức giận nhất định có lý do, nhất định là do nàng quá để ý đến cô, cho nên mới tức giận như vậy, nàng vẫn luôn coi cô là bạn đời thân thiết, có lẽ do cảm thấy bị bạn đời bỏ rơi, cho nên mới tức giận như vậy…
Nàng giống như một con thú giận dữ, gầm lên đau đớn, tức giận trước sự kích động.
Đúng vậy, phản ứng kích động hẳn là phản ứng kích động của động vật, bản thân không thể kiểm soát được.
Giống như thời kỳ động dục của nàng vậy.
Vân Khê nhanh chóng tìm ra nguyên nhân có vẻ hợp lý cho sự tức giận của Thương Nguyệt, cô ngồi trên mặt đất, lưng áp vào hang đá, tay chân lạnh buốt, cố gắng bình tĩnh lại.
Cô phát hiện cơ thể mình quá căng thẳng, cô ra lệnh cho mình thả lỏng, nhưng dù thế nào cũng không thể thả lỏng.
Một nỗi sợ hãi theo bản năng và sinh lý xâm chiếm cô.
Nhìn xem, giống như Thương Nguyệt vậy, cô sẽ có phản ứng căng thẳng và mất kiểm soát.
Vân Khê tiếp tục thấp giọng gọi tên Thương Nguyệt, nước mắt không tự chủ chảy ra: “Thương Nguyệt, Thương Nguyệt, Thương Nguyệt…”
Nàng là một nàng tiên cá có tên, nàng không phải là dã thú. Họ tên của nàng là do cô đặt.
Lúc đầu, Vân Khê mong đợi nàng sẽ ở bên cạnh mình như một con người, mặc quần áo như con người và học nói tiếng người.
Nàng thực sự đang ngày càng trở nên giống con người hơn.
Nhưng đây hoàn toàn không phải là thế giới của con người. Ở đây, con người và nàng tiên cá đều là động vật và không ai có thể thoát khỏi bản năng động vật của mình…
Vân Khê ở trong hang động, dè dặt tránh né, suy nghĩ kỹ.
Bên ngoài hang động, đuôi của Thương Nguyệt xuất hiện nhiều vết thương chồng chất, máu xanh rỉ ra, rơi đầy trên mặt đất.
Cửa hang lộn xộn, hai mắt ướt đẫm, nhưng không cảm thấy một chút đau đớn nào. Nàng giơ chiếc đuôi đầy máu lên, quét đi những tảng đá vụn trước cửa hang, để Vân Khê không bị vấp ngã rồi trầy xước khi bước ra.
Sau đó, nàng không ngoảnh đầu lại nữa, quay người đi xuống núi.
Nàng vội vã đi, nước mắt trào ra, sợ mình sẽ lại tức giận không kiềm chế được và làm tổn thương con người trong hang.
Vân Khê nghe thấy tiếng động trước hang biến mất, cơ thể cứng đờ không đứng dậy được, dùng tay chân bò ra khỏi động.
Cô nhìn thấy sỏi bị cuốn đi trên mặt đất và hàng loạt vết máu do Thương Nguyệt để lại, rồi đau đớn quỳ xuống đất, im lặng khóc.
*
Thương Nguyệt ẩn mình ở chỗ nước sâu, ôm đuôi, nghĩ đến bản thân trước kia, bơi trở lại đám người đã bỏ rơi mình, muốn kết bạn nhưng bị bọn họ dùng đuôi đuổi ra ngoài.
Nàng trông rất giống các nàng tiên cá trong bộ tộc, nhưng không giống hoàn toàn nên bị họ ghét bỏ và sợ hãi nên bị bỏ rơi trên hòn đảo này.
Nàng nhặt được một người bạn đang chết đuối dưới biển, tuy người bạn này không có chiếc đuôi to đẹp và yếu đuối nhưng nàng rất thích vẻ ngoài của cô, trông cô rất giống nàng.
Khi đã đến tuổi tìm hiểu, nàng đã phải vất vả rất nhiều để tìm được một chiếc ốc xà cừ đẹp. Cô nhận lấy, xem như đã chấp nhận lời tán tỉnh của nàng. Cô còn sẽ ôm nàng an ủi khi nàng sợ, sẽ nấu cho nàng rất nhiều món ăn ngon, còn đưa nàng đi chơi khắp nơi.
Nàng nghĩ cuối cùng mình đã được chấp nhận, thích và không còn bị xa lánh nữa.
Nàng nghĩ rằng từ giờ trở đi, người kia sẽ có thể đi cùng mình mãi mãi.
Nhưng giờ đây, người đó không còn muốn nàng nữa…
Bởi vì cả hai không giống nhau sao?
Nàng không có vảy ở phần trên cơ thể, trong khi nàng tiên cá có vảy.
Nàng có một chiếc đuôi ở phần thân dưới, con người lại không có đuôi.
Nàng khác với tộc nhân ngư nên không được tộc nhân ngư chấp nhận. Nàng cũng khác với con người nên hiện tại con người không cần nàng nữa sao?
Nàng ôm chiếc đuôi đầy vết thương của mình, nhìn nó rồi dùng tay và miệng xé vảy trên đuôi ra.
Những vảy máu bị nàng lột ra, những hạt máu từ vết thương rỉ ra, hòa tan theo nước hồ.
Nàng ôm đuôi, dùng toàn bộ sức lực xé bỏ lớp vảy, có vài lần đau đớn dừng lại, cuối cùng cũng nhẫn tâm cắn thật mạnh.
Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh… máu trong nước ngày càng nhiều…
Nàng không muốn làm tiên cá nữa, nàng muốn trở thành một con người giống như Vân Khê.
Sau khi rút vảy ở đuôi ra, liệu nàng có thể mọc chân như người không? Con người có thể chấp nhận nàng không?
*
Trên đỉnh núi, Vân Khê lau nước mắt trên mặt, nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế cảm giác muốn khóc, đứng dậy, lảo đảo đi về phía chân núi.
Bất kể Thương Nguyệt còn tức giận hay không, cô cũng phải giải thích lý do của mình cho Thương Nguyệt.
Cô không muốn làm tổn thương Thương Nguyệt…
Con đường núi trước mặt hơi rung chuyển, lắc lư trái phải, sỏi cũng lắc lư theo.
Cô tưởng vừa rồi là phản ứng căng thẳng của mình nên bước đi loạng choạng, nhưng sau vài giây, cô nhận ra những ngọn núi gần đó đang rung chuyển, kèm theo những tiếng động ầm ầm lớn và tiếng đá, cây cối đổ sập.
Cơ thể lắc lư trái phải, Vân Khê đứng không vững, vừa đứng dậy lại ngã xuống.
Là động đất sao?
Cô chưa từng trải qua động đất nên không biết trận động đất đó có được coi là động đất hay không.
Cô ngây người nằm trên mặt đất, đợi khoảng một phút thì ngọn núi ngừng rung chuyển.
Vân Khê đứng lên, nhìn phía dưới rừng rậm, nghiến răng nghiến lợi lao xuống.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Huhuhuhuhuhu.
– –
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều