Giữa Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Người

Chương 7: Mời Hoa Thần



Yêu tinh cao cấp đều có thể vào chùa, không chỉ Bạch Linh, còn có một tuyết yêu cùng một con hồ ly 5 đuôi.

Bạch Linh có thể loại bỏ, về phần hai người kia, Hồng Ngưng cũng cho rằng khả năng không lớn, đầu tiên, Trịnh Khả vào chùa mới bị gϊếŧ, có thể thấy yêu quái kia hẳn là ở trong chùa, hơn nữa Trỉnh Khả từng tới Thiên hoà tự nhiều lần, mãi đến hôm nay mới vì đổi đồ mang chữ “Phật” mới gặp chuyện không may, chứng minh yêu quái kia không thể hiện thân hại người ban ngày, hơn nữa e ngại phật pháp, tu vi không cao, Hạ Lan Tuyết cùng Lục Cửu có thể tuỳ ý đi lại trong chùa, căn bản gϊếŧ người không cần điều kiện.

Hồng Ngưng nằm trên giường suy nghĩ một lúc lâu, quyết định gọi Bạch Linh đi ra hồ nước xem lại.

Bạch Linh đã đứng ở ngoài cửa.

Hồng Ngưng kinh ngạc: “Ngươi ở đây làm gì?”

Bạch Linh không đáp.

Hắn lo lắng Lục Cửu sẽ đến gây chuyện?

Hồng Ngưng nhanh chóng hiểu được nguyên do, trong lòng ấm áp: “Chúng ta lại đi hồ nước xem một chút đi.”

Mới vừa đi ra cửa viện, đã thấy một người chờ ở bên ngoài, Bạch Linh làm như không thấy, cứ thế đi lên phía trước.

“Bạch Linh!” Hạ Lan Tuyết ngăn hắn lại.

“Tránh.”

“Sư huynh, ta ở bên kia, có việc sẽ gọi ngươi.” Hồng Ngưng thức thời kiếm cớ thoát thân, không đợi Bạch Linh nói gì, nhanh chóng bước đi, tuy rằng như vậy thật có lỗi với hắn, nhưng nàng thật sự không muốn chọc cũng không thể chọc vào cái phiền toái này, Hạ Lan Tuyết quá mức điên cuồng, chuyện gì đều có thể làm được, huống chi vấn đề giữa bọn họ không nên đi chộn rộn (xen vào, nhốn nháo, lộn xộn), để Bạch Linh tự mình giải quyết là tốt nhất.

“Tránh.” Nổi nóng.

“Ngươi thích nàng có phải không?”

“Nàng là sư muội ta, ngươi đừng cố tình gây sự.”

Nghe được lời giải thích, thanh âm của Hạ Lan Tuyết quả nhiên mềm lại: “Ngươi đừng tức giận, ta chỉ là ……”

Hồng Ngưng lại khẽ thở ra, bước đi nhanh hơn, Bạch Linh là hiểu quan hệ gay gắt này, nếu thật sự để nàng hiểu lầm, nói không chừng mình cũng sẽ có kết cục như Tiểu Kha vậy.

Vòng qua góc tường, phía trước chính là hồ nước.

Thình lình, dưới chân bị cái gì đó vướng vào, Hồng Ngưng suýt nữa thì ngã sấp xuống, cúi đầu xem, đúng là một cái bóng trắng nằm trên mặt đất, nàng lập tức lui về sau, tránh nhìn cặp mắt kia, đồng thời định há mồm kêu cứu.

“Ôm ta đi.” Thanh âm mệt mỏi,.

Nghe ra không phải là Lục Cửu, Hồng Ngưng thở ra một hơi thật dài: “Ngươi là ai?”

Dáng vẻ người trên đất….., trông không giống người thường, một đôi lỗ tai kỳ lạ mọc trên đầu hắn, hai con mắt híp một nửa, loé ra hồng quang quỷ dị.

Là một con thỏ tinh?

Hồng Ngưng lại trấn định rất nhiều, yêu tinh kia còn chưa hoàn toàn bỏ đi hình dạng gốc, pháp lực sẽ không mạnh, chẳng lẽ……

Gần đây là hắn tác quái?

Thỏ tinh đối với phản ứng của nàng không hài lòng: “Này, ngốc?”

Hồng Ngưng thở dài: “Ngươi muốn ôm đi đâu?”

Thấy nàng không sợ hãi, không khỏi ngoài ý muốn của thỏ tinh kia, chần chờ một lát, đưa tay chỉ xuống hồ nước bên kia: “Ta ở ngoài chùa, ngươi ôm ta qua bên kia trước.”

“Được.” Hồng Ngưng cúi người làm bộ ôm hắn, cũng ngầm cầm lấy một lá bùa, niệm chú.

Thỏ tinh hoàn toàn không phòng bị, phát hiện bị chế, kinh hãi: “Ngươi làm gì!”

Yêu khí không nặng, hẳn là không có ý muốn hại người, Hồng Ngưng có phần hoài nghi, rút kiếm nhỏ bên hông ra chỉ vào hắn, cười lạnh: “Ngươi không phải hại người sao? Nếu không nói thật, liền gọi thiên lôi tới đánh cho ngươi về nguyên hình!”

Nghe đến đánh về nguyên hình, thỏ tinh nôn nóng cầu xin tha thứ: “Ta cũng không có hại ai.”

Hồng Ngưng nói: “Trịnh Khả chết như thế nào?”

Thỏ Tinh nói: “Trịnh Khả là ai?”

Hồng Ngưng nói: “Chùa này là hắn bỏ tiền xây, sao ngươi lại không biết?”

Thỏ tinh biện bạch: “Ngày thường ta ít khi đi ra, đâu biết chuyện của bọn họ.”

Trông nó không có vẻ giống nói dối, Hồng Ngưng thất vọng, không cam lòng: “Ngươi ở gần đây, không thấy trong chùa xảy ra chuyện gì kỳ quái sao? Trong chùa này có yêu quái khác không?”

Thỏ Tinh dường như nhớ ra cái gì đó: “Ngươi nói người chết? Đúng, có người chết.”

Hồng Ngưng mừng thầm: “Nói.”

Thỏ tinh nói: “Việc này chỉ có ta biết, nói cho ngươi, ngươi phải thả ta.”

Hồng Ngưng không chút do dự đáp ứng.

Thỏ Tinh mới nói: “Một người đã chết trong hồ nước.”

Hồng Ngưng nói: “Là Trịnh Khả mấy hôm trước đi, ai hại hắn?”

Thỏ Tinh nói: “Cái gì mà mấy hôm trước, là mười năm trước.”

Hồng Ngưng kinh ngạc: “Mười năm trước?”

Thỏ tinh khôi phục dáng vẻ mệt mỏi: “Mười năm trước nơi này là một cái chùa nhỏ, chỉ có mấy gian phòng, một đêm nọ ta tới hóng gió, thấy một hoà thượng cùng một người mặc áo xanh (lá cây)ngồi nói chuyện, người nọ muốn xem cái bình thuỷ tinh Long cung gì gì đó, hoà thượng đưa ra, người nọ luôn miệng khen ngợi nó vô giá, sau đó thừa dịp hoà thượng không chú ý mà gϊếŧ hắn, dùng dây xích sắt trói lại cho rơi xuống đáy hồ, cầm bảo bình đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 71: Đừng Khóc

Vì lòng tham mà gϊếŧ người, chả trách Trịnh Khả không cho rửa sạch cái hồ nước kia!

Hồng Ngưng hít một hơi lạnh, hoà thượng này vô cớ bị hại, đến nay xác chết không thấy mặt trời, nhất định khó mà vào được luân hồi: “Hoà thượng kia là ai?”

Thỏ Tinh lắc đầu: “Cái này không biết.”

Mười năm trước trong chùa vô duyên vô cớ có người mất tích, hỏi thăm cũng không khó, Hồng Ngưng lại răn đe hai câu liền thả hắn, xoay người đi về…..

“Mười năm trước tiểu tăng còn chưa vào chùa đây,” trên lầu các nhỏ, tiểu hoà thượng vừa sửa sang lại kinh thư vừa nói, “Đừng nói tiểu tăng, trụ trì cũng là sau này mới đến, mấy năm nay người trong chùa cũng chưa từng thiếu một ai.”

Hồng Ngưng kỳ quái: “Theo ngươi nói, mười năm trước trong chùa này vốn không có người ở?”

Tiểu hoà thượng đặt kinh thư xuống, giải thích: “Năm đó nơi đây cực kỳ hoang vắng đơn sơ, chỉ có một vị Hải Minh sư phụ trông coi, đâu phải như ngày nay, sau đó Hải Minh sư phụ đi vân du (du lịch khắp nơi), đem chùa giao cho Trịnh thí chủ, Trịnh thí chủ rất là thủ tín (giữ lời hứa), bỏ vốn sửa chùa lại từ đầu, mới có Thiên Hoà Tự bây giờ.”

Hồng Ngưng cả kinh trong lòng, miệng lại cười: “Thảo nào Trịnh công tử lại giúp đỡ Thiên Hoà Tự, thì ra là nhớ kỹ giao tình với Hải Minh sư phụ.”

Tiểu hoà thượng nói: “Hai người bọn họ vốn là bạn tốt.”

Hồng Ngưng hỏi: “Hải Minh sư phụ có trở lại hay không?” Tiểu hoà thượng lắc đầu.

Vậy là đúng rồi!

Hồng Ngưng nói: “Trong chùa các ngươi mấy năm trước có xảy ra việc gì kỳ lạ không? Tỷ như hồ nước kia?”

Tiểu hoà thượng nghĩ nghĩ: “Không biết có tính là việc lạ lùng không, hoa sen ở cái hồ nước kia nở muộn hơn nơi khác, lại tàn sớm, vì tiểu tăng cảm thấy thú vị, lén ghi ngày lại, bất kể là trước kia nở rộ đẹp thế nào, đều tàn hết vào ngày mười sáu tháng sáu.”

Hồng Ngưng kinh ngạc, như có suy nghĩ.

Tiểu hoà thượng nói: “Đêm hè năm trước, có vị sư huynh còn nói ở hồ nước nhìn thấy một con yêu quái mắt đỏ tai dài, hắn sợ tới mức bị bệnh mấy ngày.”

Con thỏ chạy đến hóng mát, hù luôn hoà thượng, Hồng Ngưng cười thầm, sợ hắn sinh nghi, cố ý dời đề tài: “Hai ngày nay không cho người khác vào dâng hương?”

Tiểu hoà thượng ủ rũ: “Thật không dám diấu diếm, Trịnh thí chủ gặp chuyện không may ở tệ tự, lại chậm chạp không bắt được hung thủ, ngay cả Tri phủ đại nhân không truy cứu, sau này Đào tri huyện nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nay gọi người canh giữ bên ngoài, sợ chúng ta chạy.”

Cẩu quan! Hồng Ngưng thầm mắng, cố trấn an hắn hai câu, hỏi những chuyện khác mới vội vàng rời đi, vừa mới đi tới hành lang, chợt nghe vài tên nha dịch vây quanh một chỗ nói chuyện: “Cái phòng Trịnh Khả chết kia có quỷ, mấy ngày này các huynh đệ nên tránh xa một chút!”

“Thật hay giả?”

“Doạ các ngươi làm cái gì! Tối hôm qua ta cùng Triệu Tam đi qua, nghe được bên trong có tiếng nữ nhân, hai người chúng ta cả gan đẩy cửa đi vào, lại không thấy cái gì cả!”

Mọi người đều hút vào một ngụm khí lạnh.

“Họ Hải kia không biết bao lâu mới đi, vài cái mạng của huynh đệ chúng ta đều treo lên rồi, xui xẻo!”

…….

Tại sao có nữ nhân lại vào được? Hồng Ngưng kinh ngạc, trở về phòng liền đem việc này nói cho Bạch Linh biết.

Bạch Linh nói: “Không phải Hải Minh, trong chùa cũng không có oán khí.”

Quỷ cùng yêu khác nhau, sau khi hồn phách không nơi nương tựa, không chỗ ẩn náu, chỉ có thể dạo chơi ở các thi thể gần đó, bởi vậy khó thoát khỏi sự tróc nã của Hắc Bạch vô thường, trừ phi oán khí của nó ngất trời, không vào được quỷ môn, chính vì như thế, những đạo sĩ mới có thể dễ dàng tìm được chúng nó, nay hồ nước không có oán khí, vậy cũng chỉ có một khả năng – Hải Minh đã về Địa phủ.

Hồng Ngưng nói: “Có lẽ Hải Minh sư phụ đã nghĩ thông suốt, nhưng nay hài cốt của hắn chìm ở dưới đáy ao không thấy được mặt trời, cho dù đi Địa phủ, chỉ sợ cũng không thể nhanh chóng vào luân hồi.”

Nàng lẩm bẩm: “Nếu không phải hắn, vậy thì có thể là yêu nữ kia làm, nàng cũng có thù với Trịnh Khả.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bạch Linh nói: “Ta muốn trở về xem một chút.”

Hồng Ngưng hoàn hồn, khó hiểu: “Sao vậy?”

Bạch Linh trầm mặc một lúc lâu, trong giọng nói lộ ra chút bất an: “Hạ Lan Tuyết xưa nay làm việc luôn xúc động, bất kể hậu quả, hôm qua có nói nhảm với ta một ít.”

Cá tính Hạ Lan Tuyết cực đoan, rất dễ dàng trút giận sang người khác, vì buộc hắn trở về mà xuống tay với những người khác cũng không phải không có khả năng, tuy Văn Tín đạo hạnh cao thâm, nhưng nữ nhân này chuyện gì đều có thể làm ra được, tính hung ác này không phải Văn Tín có thể sánh được, khoảng cách quá xa, Truyền âm phù đã sớm mất đi hiệu lực, Hồng Ngưng cũng có chút lo lắng, gật đầu: “Không bằng chúng ta đều trở về đi.”

“Mang theo ngươi quá chậm, yêu hồ đã đi rồi, ta về nói một tiếng với sư phụ, mai lại tới tìm ngươi,” Bạch Linh nói xong, kéo tay nàng qua, lấy một cái vòng tay thuỷ tinh trong suốt đeo vào cổ tay nàng, “Có việc gấp thì gọi ta.”

Cái đồ này trước đây Hồng Ngưng đã dùng không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn từng vì tò mò mà lấy nó ra làm thí nghiệm, mỗi lần Bạch Linh đều đúng lúc chạy tới, nhưng mà kể từ khi biết nó là cái đồ gì, nàng liền không chịu dùng, nay thấy hắn lại lấy ra, không khỏi thở dài, miễn cường cười: “Ta cũng không phải là tiểu hài tử, nếu để nội đan (yêu hay tiên nào cũng có 1 viên ngọc giữ tất cả phép thuật trong người) rời cơ thể, tinh thần sẽ rất đau đớn mà cũng rất nguy hiểm.”

Bạch Linh hừ nhẹ, đẩy nàng ra, ra cửa liền biến mất…

Sắc trời hoàng hôn, bên cạnh hồ nước bày biện một cái hương án, trên trải vải bố màu vàng, bố trí những ngọn nến, lư hương cùng lệnh bài, cùng rất nhiều giấy ba màu viết thành bùa.

Lần đầu làm việc này một mình, Hồng Ngưng cũng không chắc, mặc dù Hải Minh sư phụ không liên quan đến vụ án này, nhưng hắn vô tội mà chết, hài cốt chìm ở đáy ao không thấy ánh mặt trời, chỉ có chân tướng phơi bày rồi mới có thể an tâm nhập luân hồi, nay mấu chốt ở chỗ, nếu nói thẳng ra trong hồ nước có thi thể, chỉ sợ không có ai tin, Đào tri huyện vốn muốn gây rắc rối, hơn nữa việc này mà lòi ra cũng sẽ liên luỵ đến hắn, bởi vì trong nhà hắn cất chứa cái bình thuỷ tinh Trịnh Khả đưa, đây là tin tức hạ nhân lộ ra.

Muốn Hải Công tin tưởng, trước hết phải làm cho hắn tin rằng trên đời này có quỷ yêu.

Lần này hết sức đặc biệt, sư phụ cũng chưa từng mời qua, càng khỏi nói Hồng Ngưng ngay cả khẩu quyết bình thường cũng không nhớ được đầy đủ, nàng đành phải tự mình suy nghĩ hành động, đầu tiên là cung kính dập đầu, tập trung tinh thần niệm chú, say đó cầm kiếm khơi lá bùa ba màu mang lên đốt trên ngọn nến, lặng yên nói: “Đệ tử Hồng Ngưng, cẩn trọng bái thượng Hoa thần toạ hạ, Thần Quân có biết, lệnh bài lên……”Tuy lời nói chẳng ra cái gì cả, nhưng ý tứ cũng rõ ràng, nàng mặc niệm xong, liền khẩn trương nhìn chằm chằm 3 tấm lệnh bài kia, nhìn không chuyển mắt.

Không động tĩnh.

Hồng Ngưng không cam lòng, tiếp tục niệm chú đốt bùa, lập lại ba bốn lần, vẫn không thấy hiệu quả, nàng đành phải thời dài, tính bỏ qua, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên có một trận gió lạnh thổi tới, trong gió mang theo một mùi hương lạ lùng, giấy bay bốn phía.

“Đang làm gì vậy?” Thanh âm quen thuộc.

Biết năng lực có thể giao lưu với thần tiên đã coi là khó, sao có thể mời được chân thân giá lâm, phản ứng đầu tiên của Hồng Ngưng chính là làm ra sơ suất, đang kinh hoảng, nay thấy hắn lại khẽ thở ra, mừng thầm: “Mời Hoa thần.”

Cẩm Tú chậm rãi đi tới.

Hồng Ngưng vốn định gọi là đại ca, lại cảm thấy không ổn, người ta có khi là tiền bối hơn mấy trăm tuổi, vì thế đã gọi trực tiếp hỏi: “Ngươi tới nơi này làm gì vậy?” Vẫn là bảo vệ ta?

Cẩm Tú chưa trả lời, chỉ nhìn lá bùa trên hương án, lại cười nói: “Như vậy là không mời được.”

Hồng Ngưng đỏ mặt lên: “Ta liền thử lại.”

Cẩm Tú nhẹ giọng: “Vừa không muốn tu tiên, cũng không thích pháp thuật, sau này một mình làm sao mà sống sót trên trần thế này?”

Trong lời nói hoàn toàn không có nửa điểm trào phúng, bên trong mơ hồ lộ ra một tia lo lắng, Hồng Ngưng nghe mà ngẩn ngơ, trấn định lại nói giỡn: “Để sư phụ sư huynh bọn họ nuôi, ta không thể trường sinh, nhất định sẽ chết trước bọn họ, nếu không làm được, liền sớm luân hồi, sớm đầu thai quên đi.”

Cẩm Tú trầm mặc một lát, thở dài: “Cho dù xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ rõ đó đều là ý trời, kiếp số đã định.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 315: C315: Ninh loạn thấy vậy

Lời nói huyền diệu, Hồng Ngưng nghe mà không hiểu.

Cẩm Tú nói: “Mời hoa thần làm gì vậy?”

Hồng Ngưng hoàn hồn, đem chuyện đã xảy ra đều nói hết cho hắn biết, cuối cùng nói: “Ta nghi ngờ hoa sen trong hồ này đang tác quái.”

Cẩm Tú xoay người xem hồ nước: “Vì sao lại nói như vậy?”

Trong tiềm thức muốn tín nhiệm người này, Hồng Ngưng không có ý định giấu diếm: “Việc đã xảy ra cách đây mười năm, xung quanh không có oán khí, hồn phách Hải Minh sư phụ không có khả năng còn ở đây, tối hôm qua bọn họ nghe được tiếng nữ nhân trong phòng kia, càng chứng minh không phải Hải Minh sư phụ rồi, tình hình nở hoa xưa nay đều do hoa thần hoa tiên nắm giữ, hoa sen nơi này lại nở một cách kỳ lạ, hàng năm trước 16 tháng sáu đều héo tàn, e rằng không phải vì liên quan đến khí hậu đi, trừ bỏ hoa sen yêu, yêu quái khác làm sao có thể khống chế được mùa hoa?”

Cẩm Tú nói: “Tất cả đều có định số, Trịnh Khả khi còn sống làm quá nhiều việc ác, cho nên gặp quả báo.”

Hồng Ngưng nói: “Nhưng khó có thể nói tương lai nàng lại không đi hại người khác, hơn nữa nàng có thể có thù với Trịnh Khả…., nên đi ra nói cho rõ, tránh liên luỵ tới hoà thượng trong chùa, người chết là thân thích của Đào tri huyện, Đào tri huyện sẽ trút giận sang bọn họ, nếu nàng khư khư cố chấp, liên luỵ người vô tội, ta chỉ có thể ép nàng hiện hình, đến lúc đó tu vi bị huỷ hết, cũng không trách ta được.”

Cẩm Tú nhíu mày: “Hoa và cây cối trăm tuổi, đến lúc liền giáng thiên lôi, tránh được mới có thể thành yêu, lại phải tu 300 năm mới trải qua tiểu kiếp, năm trăm năm đại kiếp, hai ngàn năm độ kiếp thành công, mới có thể thành tiểu tiên.”

Hồng Ngưng nói: “Chính là vì nó tu hành không dễ, sự tình không rõ, ta cũng không muốn làm nàng chịu oan uổng, nói không chừng là do yêu quái khác làm, cho nên muốn tìm nàng hỏi một chút, mời hoa thần mời thay.”

Cẩm Tú gật đầu: “Ngươi làm rất đúng.”

Hồng Ngưng nhìn hắn một lúc lâu, nói thẳng: “Ngươi cũng giống nàng?”

Cẩm Tú quả nhiên mỉm cười, không có phủ nhận.

Ỷ vào tính hắn tốt, Hồng Ngưng cười nói: “Kỳ thật ta sớm đã muốn hỏi, nếu không muốn nói, coi như ta chưa có hỏi qua.”

Cẩm Tú nói: “Muốn ta giúp ngươi?”

Hồng Ngưng thừa nhận: “Ngươi có thể gặp Hoa thần?”

“Có thể, việc này kỳ thật không cần người ngoài nhúng tay vào,” Cẩm Tú nhìn nước hồ, “Không phải là nàng không muốn đi ra, chỉ là tu vi còn thấp, ban ngày không thể hiện thân, trong chùa có phật pháp, huống chi mệnh quan triều đình đang ở đây, lại có nha dịch quan phủ, sát khí quá nặng, giờ Tý (11 -1h sáng) đêm nay, ngươi bảo bọn hắn cởi bỏ vũ khí, bỏ quan bào, đến chờ cạnh hồ, nàng sẽ đi ra.”

Hoà thượng có chuỗi hạt làm bùa hộ mệnh mang theo bên người thì thôi, hoá ra nàng còn sợ cả nha dịch đeo đao, chả trách những người đó nghe được có tiếng nói đẩy cửa đi vào, nàng bỏ chạy mất, xem ra nàng cũng muốn nói rõ sự tình, Hồng Ngưng thả tâm, thử hỏi: “Ngươi không phải Hoa yêu bình thường, có phải là …. Hoa tiên?”

Cẩm Tú cười không đáp.

Hồng Ngưng nhớ tới một chuyện: “Ngươi có biết Trung Thiên Vương không?”

Cẩm Tú hỏi: “Sao vậy?”

Hồng Ngưng đem chuyện chuông tiên ở Ác Long Đàm ngày trước kể lại một lần: “Hắn nói bái Trung Thiên Vương.”

Cẩm Tú lắc đầu: “Hắn vốn là tiên quan ở Nam Thiên Môn, thích ngủ, ngàn năm trước từng một lần làm sai, may mắn Đế Quân tha thứ, không nghĩ được hắn vẫn không sửa thói quen này, mới có hôm nay, cũng là kiếp số đã định.”

Hồng Ngưng lẩm bẩm: “Mà hắn nói đã gặp ta rồi, còn nói ta cùng Trung Thiên Vương đã thấy hắn rồi.”

Cẩm Tú không nói.

Hồng Ngưng theo dõi hắn: “Ngươi là cái gì? Hồng sơn trà? Trà hoa tiên?”

Cẩm Tú nở nụ cười.

Hồng Ngưng nhíu mày: “Ngay bây giờ hiện nguyên hình cho ta xem đi.”

Cẩm Tú nói: “Khiến Hoa yêu hiện nguyên hình, thật vô lễ.”

Hồng Ngưng cười nói: “Ta là nha đầu sơn dã (núi hoang), vốn không hiểu lễ nghĩa gì, ngươi không sợ ta tức giận làm phép thu phục ngươi?”

“Táo bạo vô lễ, tính tình này cũng chỉ có thể xứng đôi Hồng sơn trà,” Cẩm Tú mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như nước, “Sắc trời không còn sớm, mau đi làm việc đi, tối ta lại đến.” Xoay người đi vài bước, biến mất.

Xứng với Hồng sơn trà? Hồng Ngưng đỏ mặt, trong không khí xung quanh còn thoang thoảng mùi hương, nàng chợt thấy hoảng hốt, vội vàng xoay người đi đến chỗ ở của Hải Công.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.