Tình Yêu Thôn Quê

Chương 80



Ngày đó đến tận khi tan học Lâm Đông Đông vẫn không đợi được Tưởng Hải Dương đến.
Buổi trưa Lâm Đông Đông chờ Tưởng Hải Dương đến đưa cơm cho cậu, nhưng chờ mãi đến tận khi tiết đầu học đầu tiên của buổi chiều bắt đầu rồi mà Tưởng Hải Dương vẫn không thấy đâu.
Lâm Đông Đông cảm giác bất an, Tưởng Hải Dương đã hứa với cậu sẽ không đi tìm Bàng Địch rồi mà.
Có lẽ có chuyện gì đó đột xuất, không chừng là giáo viên gọi hắn đi làm việc, Lâm Đông Đông tự dặn mình đừng suy nghĩ lung tung.
Cậu đi tới đi lui trong phòng, vất vả mới chờ đến tan học buổi chiều, tới giờ cơm tối.
Nhưng Tưởng Hải Dương vẫn không xuất hiện.
Lâm Đông Đông nhìn đồng hồ trên tường, sắp vào tiết tự học buổi tối rồi, Tưởng Hải Dương sao còn chưa tới.

truyện tiên hiệp hay
Cậu luống cuống mặc áo khoác đồng phục vào, chuẩn bị đến trường học xem sao.
Tưởng Hải Dương nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, bằng không Tưởng Hải Dương thương cậu như vậy, sao có thể không đến gặp cậu được!
Lâm Đông Đông càng nghĩ càng hoảng sợ, xách theo cánh tay đang treo chạy về trường.

Cậu chỉ có thể nhìn qua một khe nhỏ, vội vàng chạy, mấy lần suýt chút nữa bị ngã sấp xuống đường.
Lúc đến cửa trường học, đúng lúc bắt gặp bọn Tống Lập Quần đang tụ tập trên đường nhỏ nói chuyện.
“Lâm Đông Đông, sao cậu trở lại rồi?” Tống Lập Quần nhìn về phía cổng trường là người đầu tiên thấy cậu, “Tôi đang định đến tìm cậu đây.”
Những người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Lâm Đông Đông đều kinh ngạc không thôi.

Lâm Đông Đông không còn tâm trạng nói chuyện, sốt ruột hỏi: “Cậu nhìn thấy anh tôi không?”
Bọn Tống Lập Quần với Vương Siêu hai mặt nhìn nhau, nhất thời không một ai lên tiếng.
Trái tim Lâm Đông Đông đánh thịch một cái, “Nói đi, có chuyện gì?”
Cuối cùng vẫn là Tống Lập Quần mở lời trước, “Anh của cậu, xảy ra chuyện rồi.”
Lâm Đông Đông nghe bọn Tống Lập Quần kể lại những chuyện xảy ra lúc sáng này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Sáng nay Tưởng Hải Dương mang theo một cây gậy gỗ, một mình đi thẳng lên lớp 12 khối 12 tìm Bàng Địch.
Bình thường tiết tự học buổi sáng không có chuyện gì, giáo viên cũng không có ở trong lớp, Bàng Địch cũng ít khi đến lớp sớm, hắn là người thành phố, hay ở nhà ngủ nướng, tiết đầu tiên có mặt ở lớp là tốt lắm rồi.
Nhưng hôm nay cũng thật khéo, Bàng Địch dậy sớm còn đến lớp đúng giờ, tâm trạng rất tốt, mua một đống đồ ăn vặt cho đám chân chó ngồi trong lớp vừa ăn vừa cười.
Sau đó là một trận hỗn loạn, bọn Tống Lập Quần không có mặt ở đó, thế nhưng nghe mấy người khối 12 kể lại, nói Tưởng Hải Dương giống như phát điên, nắm chặt cây gậy gỗ tàn nhẫn mà đánh.
Lúc mới bắt đầu, đám đàn em của Bàng Địch vẫn cố gắng xông lên đánh Tưởng Hải Dương, thế nhưng Tưởng Hải Dương chỉ cần một gậy đã hạ gục bọn họ.
Có câu nói ngang tàng sợ tàn nhẫn, tàn nhẫn sợ kẻ không muốn sống.
Tưởng Hải Dương lửa giận ngút trời, dáng vẻ kia dường như muốn liều mạng với Bàng Địch.
Bàng Địch bị Tưởng Hải Dương cầm gậy đuổi đánh phải chạy trốn khắp nơi, gã mở cửa chạy ra ngoài.
Những người còn lại đều bị hành động của Tưởng Hải Dương dọa sợ ngây người, lúc đó không một ai dám tiến lên, dù sao trên đất vẫn còn hai tên nằm bò chưa đứng dậy được đấy!
Tưởng Hải Dương cầm gậy đuổi theo Bàng Đich, trên hành làng có nhiều người dò đầu ra xem trò vui.
Bàng Địch thấy Tưởng Hải Dương như muốn giết gã, đám đàn em cũng không có ở bên, chỉ biết liều mạng chạy trốn.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương nhanh hơn gã nhiều, chạy mấy bước đã đạp gã một cái, Bàng Địch bị đạp ngã nhào đến bên cửa sổ.
Tưởng Hải Dương vung gậy đánh xuống, Bàng Địch gào khóc thảm thiết ôm tay che đầu, trốn trái trốn phải.
Trời nóng nực, cửa sổ trên hành lang đều được mở, bệ cửa sổ cũng không quá cao, nhiều nam sinh có thể dễ dàng nhảy lên ngồi trên đó.
Bàng Địch trốn bên cửa sổ, đưa lưng về phía bên ngoài, thân trên ngả ra bên ngoài, hai tay bảo vệ đầu, giơ chân muốn đá Tưởng Hải Dương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 206

Nhưng chính vì động tác này, nửa người trên của Bàng Địch hoàn toàn thò ra khỏi cửa sổ, trọng tâm ở phía dưới mất thăng bằng, gã trực tiếp bị rơi thẳng từ cửa sổ xuống!
Những người vây xem thét lên kinh hãi, nhìn thấy bóng dáng có người ngã chúc đầu xuống dưới, nhưng đây đang là lầu bốn.
Lúc nãy có một tên đàn em của Bàng Địch chạy đi tìm giáo viên, bây giờ các thầy ở ban Chính trị – Giáo dục với giáo viên chủ nhiệm đã chạy tới.
Những nam sinh lớn gan ngó ra ngoài cửa sổ nhìn một chút, trên mặt đất là một vũng máu lớn, Bàng Địch nằm ở giữa không nhúc nhích, không biết còn thở hay không.
Tưởng Hải Dương cầm cây gậy đứng ở bên cửa sổ, nhìn Bàng Địch cũng không động đậy.
Việc này không thể coi là đánh nhau ẩu đả bình thường nữa, nói không chừng có thể dẫn đến án mạng chết người!
Các thầy giáo gọi xe cứu thương, đồng thời cùng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Sau đó Tưởng Hải Dương cùng với những người có liên quan bị cảnh sát dẫn đi, nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại.
Cảnh sát đến trường học thu thập chứng cứ, hiệu trưởng cùng các giáo viên lần lượt bị thẩm vấn.
Giáo viên từ bệnh viện trở về có nói tình trạng của Bàng Địch rất nguy kịch, não bị tổn thương khó mà nói trước được, vẫn đang hôn mê không tỉnh.
Nghe nói đến chiều ba mẹ Tưởng Hải Dương cũng đã đến, trực tiếp đi tới cục cảnh sát.
Buổi chiều cảnh sát lại tới điều tra nguyên nhân Tưởng Hải Dương với Bàng Địch ẩu đả, cả hai trước sau xung đột với nhau tổng cộng 3 lần.
Các bạn học cung cấp manh mối, nguyên nhân ban đầu là bắt nguồn từ một nữ sinh lớp 9 khối 11 tên Liễu Ninh, Bàng Địch theo đuổi Liễu Ninh, Liễu Ninh theo đuổi Tưởng Hải Dương.

Sau đó một tên đàn em của Bàng Địch khai, ngày hôm qua Bàng Địch dẫn theo mấy tên đàn em đánh em trai của Tưởng Hải Dương, ngày hôm nay Tưởng Hải Dương tới trả thù.
Nói đến đây Tống Lập Quần thở dài, “Tôi đoán cậu cũng không tránh được, cảnh sát sẽ tìm cậu để lấy điều tra, tôi đang định đến nói với cậu một tiếng.”
Trong lòng Lâm Đông Đông đã sớm loạn thành một đoàn, hận không thể đập đầu chết đi!
Cậu đúng là bị người ta đánh cho ngu người rồi, vậy mà có thể tin Tưởng Hải Dương sẽ không đi tìm Bàng Địch!
Tính tình Tưởng Hải Dương thế nào chưa cần nói, nhưng chỉ với chuyện Tưởng Hải Dương thương cậu như vậy, làm sao có chuyện hắn sẽ bỏ quan cho Bàng Địch!
Lâm Đông Đông đánh mạnh vào đầu mình, nước mắt không kìm được tuôn trào.
Đáng lẽ sáng nay cậu phải về trường cùng Tưởng Hải Dương! Cậu phải cẩn thận trông chừng Tưởng Hải Dương! Đầu óc cậu rốt cuộc bị hư chỗ nào chứ!
Bọn Tống Lập Quần vội vàng kéo Lâm Đông Đông, luôn miệng khuyên, chuyện này vẫn chưa có kết luận gì, nói không chừng Bàng Địch sẽ không sao, đừng lo quá.
Lâm Đông Đông chắc chắn không quay lại nhà nghỉ nữa, đến tiết tự học buổi tối bị gọi vào văn phòng Chính trị – Giáo dục thẩm vấn.
Các giáo viên nhìn thấy Lâm Đông Đông bị đánh thành như vậy đều rất phẫn nộ, ngày thường Lâm Đông Đông ngoan ngoãn, thành tích cũng coi như cao, là một đứa trẻ tốt.
Giáo viên trong trường sau khi tìm hiểu mọi chuyện đều về phe Tưởng Hải Dương, dù sao việc xấu của Bàng Địch đầy ra đó, đều biết rõ gã là dạng gì.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 3 dẫn Lâm Đông Đông đến bệnh viện làm giám định thương tật, sau đó Lâm Đông Đông bị dẫn đến cục cảnh sát.
Ba Tưởng mẹ Tưởng bị tại họa đột nhiên xuất hiện đập cho choáng váng, bên bệnh viên nói tình hình của Bàng Địch không được lạc quan, nói trắng ra là rất có thể sẽ trở thành người thực vật.
Tưởng Hải Dương từ nhỏ đã không để bọn họ phải nhọc lòng, mặt nào cũng tốt, người trong thôn ai cũng khen, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của bọn họ.
Vậy mà không ngờ Tưởng Hải Dương vừa gây chuyện lại chính là chuyện lớn như thế này!
Cha mẹ Bàng Địch vẫn luôn ở bệnh viện trông con trai, mẹ Bàng khóc lóc nỉ non, cha Bàng nói chuyện với cảnh sát cùng phía trường học, muốn đòi lại công bằng cho con trai mình.
Nói chung tình cảnh vô cùng hỗn loạn, tình trạng của Bàng Địch không được lạc quan, còn Tưởng Hải Dương bị tạm giam trong cục.
Mẹ Tưởng lúc nhìn thấy Lâm Đông Đông đã bật khóc.
Một đứa trẻ tốt lại bị đánh thành như vậy, cô đau lòng, đồng thời cũng hiểu tại sao con trai lại bốc đồng như vậy.
Tưởng Hải Dương trọng tình trọng nghĩa, dù là bạn bè bình thường bị bắt nạt cũng sẽ ra tay giúp đỡ, nói chi là Lâm Đông Đông!
Hắn đối xử với Lâm Đông Đông hệt như em trai ruột, thấy Lâm Đông Đông bị đánh thành như vậy, sao có thể không ra mặt?
BA Tưởng hỏi thăm vết thương của Lâm Đông Đông, an ủi mẹ Tưởng thở dài bất lực.
Tưởng Hải Dương bị giam giữ, Lâm Đông Đông không được gặp hắn, sau khi phối hợp trả lời những câu hỏi của phía cảnh sát xong thì quay về trường học.
Những ngày sau đó Lâm Đông Đông đều ăn ngủ không yên, ba mẹ Tưởng Hải Dương thuê một căn nhà trọ gần cục cảnh sát, Lâm Đông Đông tan học sẽ đến thăn bọn họ, tìm hiểu tiến triển của vụ án.
Mẹ Tưởng lo lắng vô cùng, cha mẹ Bàng Địch chết sống không muốn giải quyết riêng, muốn khởi kiện Tưởng Hải Dương.
Ba Tưởng cũng thuê luật sư tư nhân, việc này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như cha mẹ Bàng Địch không chịu nhả miệng mà cứ cắn chặt, Bàng Địch thật sự trở thành người thực vật, vậy Tưởng Hải Dương có thể sẽ bị kết án trên dưới 10 năm tù.
Hơn nữa Tưởng Hải Dương mặc dù là học sinh nhưng đã tròn 18 tuổi từ lâu, là người trưởng thành, là người có năng lực dân sự, chịu trách nhiệm hình sự.
Những ngày qua Lâm Đông Đông hối hận muốn chết, vô số lần nghĩ đến buổi sáng Tưởng Hải Dương rời đi từ nhà nghỉ đó, nếu như cậu đi cùng Tưởng Hải Dương về trường, thì có lẽ mọi chuyện sẽ không phải là dáng vẻ như bây giờ.
Lâm Đông Đông liên tục nói với mẹ Tưởng mọi chuyện đều do mình, nếu cậu trông chừng Tưởng Hải Dương thì Tưởng Hải Dương sẽ không thành ra như vậy.
Mấy ngày nay mẹ Tưởng tiều tụy đi rất nhiều, cô than thở nói không trách cháu, hai đứa đều là nhưng đứa trẻ tốt.
Lâm Đông Đông ăn không ngon ngủ không ngon, vết thương không khôi phục tốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 107

Vết thương trên mặt vất vả lắm mới tiêu sưng lại có hơi bị nhiễm trùng.
Mẹ Tưởng tranh thủ dẫn Lâm Đông Đông đến bệnh viện khám lại, dặn cậu phải nhớ chú ý vết thương.

Cha mẹ Bàng Địch khởi tố Tưởng Hải Dương tội cố ý giết người dẫn đến thương tích nặng, ba mẹ Tưởng Hải Dương cũng mời luật sư biện hộ.
Bàng Địch vẫn không tỉnh, giám định bước đầu cho thấy, não tổn thương nghiêm trọng, trung tâm thức tỉnh bị rối loạn, có thể sẽ hôn mê rất lâu.
Giám định thương thế của Lâm Đông Đông là chứng cứ quan trọng chứng minh người bị hại Bàng Địch là người có lỗi trước.
Giáo viên trong trường cùng làm chứng cho Tưởng Hải Dương, chỉ ra Bàng Địch từng nhiều lần gây chuyện, bị cáo Tưởng Hải Dương chỉ là bất đắc dĩ phản kháng.
Còn cả rất nhiều bạn học có mặt ở hiện trường chứng minh Bàng Địch là tự rơi từ trên cửa sổ xuống, không phải bị Tưởng Hải Dương đẩy.
Ba mẹ Tưởng Hải Dương hiểu rõ từ đầu đến cuối câu chuyện, cũng biết Bàng Địch ở trường giống như ác bá, ngày hôm nay bị như vậy cũng là ác giả ác báo, ai bảo gã chọc phải Tưởng Hải Dương.
Nhưng oán giận trong lòng là một chuyện, dù sao Bàng Địch còn đang trong bệnh viện, có thể sẽ thành người thực vật.

Tham Khảo Thêm:  Chương 285: C285: Vương hầu mười ba tuổi

Đều làm cha làm mẹ, ba Tưởng mẹ Tưởng suy bụng ta ra bụng người cũng thông cảm.
Ba mẹ Tưởng nhiều lần xách theo đồ đến bệnh viện thăm Bàng Địch nhưng đều bị đuổi ra ngoài.
Cha mẹ Bàng Địch hoàn toàn không chịu nói chuyện, chỉ để lại một câu, chờ con trai nhà các người ngồi tù đi!
Một tháng sau tòa án ra phán quyết Tưởng Hải Dương cố ý hại người dẫn đến thương thích nghiêm trọng, tình tiết ác liệt, phạt 12 năm 6 tháng tù giam.
Mẹ Tưởng suýt chút nữa ngất xỉu trên tòa án, Tưởng Hải Dương năm nay mới 19 tuổi, nếu phải ngồi tù 12 năm vậy thì đời này còn hy vọng gì nữa!
Ba Tưởng mẹ Tưởng lập tức chống án, cũng hạ mình đến bệnh viện cầu xin cha mẹ Bàng Địch, đứa trẻ còn nhỏ có thể giơ cao đánh khẽ được không, muốn bồi thường bao nhiêu cũng được.
Thế nhưng mẹ Bàng đau khổ nói, con trai các người ngồi tù các người đau lòng, còn con trai tôi còn không biết bao giờ mới tỉnh dậy đây!
Những người xem chuyện đều thở dài, haiz, cha mẹ nào không thương con!
Luật sư bào chưa cho Tưởng Hải Dương lần nữa nói rõ, người bị hại Bàng Địch là tự rơi xuống khiến bản thân bị thương nghiêm trọng, cũng không phải là bị cáo Tưởng Hải Dương đẩy.

Hơn nữa các giáo viên với bạn học làm chứng, căn cứ Luật hình sự quy định, bị cáo Tưởng Hải Dương không phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn cố ý gây thương tích nghiêm trọng, không thuộc về tình tiết ác liệt.
Ở bên kia Bàng Địch đã hôn mê suốt 7 tuần, công năng của vỏ não bị tổn thương nghiêm trọng, đánh mất ý thức hoạt động, chỉ tồn tại chức năng co bóp của tim cùng với chức nănh hô hấp, tiến vào trạng thái người thực vật.
Luật sự nhà họ Bàng cắn chết buộc Tưởng Hải Dương tội cố ý giết người, trên người người bị hại Bàng Địch có rất nhiều vết thương bị gậy đánh, cánh tay phải với vai trái bị đòn nghiêm trọng dẫn đến nứt xương, vì bị bị cáo Tưởng Hải Dương cầm gậy đánh đuổi về phía cửa sổ nên bị hại mới rơi từ cửa sổ xuống.

Mà chuyện này xảy ra vào sáng sớm, bị cáo Tưởng Hải Dương cầm hung khí chủ động trả thù là sự thật.

Luật sự hai bên giằng co, biện đến biện đi.
Trung tuần tháng 7, toà án ra phán quyết cuối cùng.
Tưởng Hải Dương phạm tội cố ý gây thương tích, phán 9 năm 6 tháng tù giam..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.