” Ông chủ, lấy hai xiên bạch tuộc nướng.
Bốn xiên trứng nướng.
Ê, đừng keo kiệt như vậy, cho thêm chút nước sốt cay coi.”
Hoà Thuận đang ngồi trong một quán ăn hải sản ở Thiên Châu thành, một tay cầm xiên trứng cá, một tay cầm bạch tuộc nướng.
Hải sản ở đây phải nói thực sự rất ngon, chiếc bàn trước mặt Hoà Thuận và Tiểu Hắc đã chất đầy vỏ sò tươi cùng xương cá các loại.
Từ lúc tới đây hai người sống rất thoải mái, hàng ngày chỉ đi khắp nơi ăn đủ các loại hải sản, sau đó chơi đùa trên bãi biển rồi nằm phơi nắng, muộn phiền hàng ngày tự nhiên bay lên chín tầng mây.
“Cô nương, chuẩn bị xong rồi đây.” Ông chủ đặt đồ nướng lên đ ĩa, Hoà Thuận đang ăn đầy miệng chỉ có thể gật đầu nhận đ ĩa từ tay ông chủ.
Đột nhiên lúc này mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến Hoà Thuận giật cả mình.
“Động đất!” Hoà Thuận vội vàng tóm lấy chiếc bàn nhưng vô ích, nàng nhìn về phía cửa định lao ra ngoài, nhưng vừa lao ra thì chấn động liền ngưng.
Hòa Thuận ngẩn người.
Chỉ thấy người trên đường chạy loạn bỗng nhiên dừng lại, sau đó liền nghe một giọng hô lớn: ” Cầu Biển xuất hiện rồi, truyền tống trận dẫn tới cung điện dưới đất chuẩn bị mở ra!”
Sau đó, vô số người hướng bờ biển chạy đi, muốn nhìn xem Cầu Biển trong truyền thuyết là như thế nào.
Thấy mọi người chạy về phía bờ biển, Hoà Thuận cũng muốn đi thử nhưng nghĩ đến đồ ăn còn chưa trả tiền, nàng tính quay lại trả trước.
Nhưng khi quay lại, nàng đã thấy ông chủ cửa hàng mặc tạp dề dính đầy dầu đang chen trong đám đông cũng tò mò chạy về phía bờ biển, bỏ cả cửa tiệm chỉ để xem náo nhiệt.
Hoà Thuận bất đắc dĩ cười cười, thích xem náo nhiệt đúng là ở đâu cũng có.
Nghĩ vậy nên nàng qua đó xem trước, lát về trả tiền sau cũng được.
Bờ biển lúc này sớm đã đầy ắp người, bởi vì nơi này không thể ngự khí phi hành cho nên các tu sĩ cũng chỉ có thể chen chúc tại các nơi hướng xuống biển nhìn xung quanh.
Hoà Thuận bị người địa phương quen thuộc địa hình ép chen vào một mảng sân nhỏ.
Nàng ở trong đám đông đứng, Tiểu Hắc thì rất tiện lợi đứng trên đầu nàng.
Mặc dù chen gần chết nhưng vẫn thấy rất rõ ràng có một chiếc Cầu Biển từ dưới nước mọc lên.
Trên bãi biển nơi Hoà Thuận chơi hàng ngày, có một cây cầu rộng hơn hai trượng.
Cây cầu dẫn từ biển vào Độn Lôn thành xa xôi.
Hình như còn có một vòng tròn sáng màu vàng khổng lồ xuất hiện trong đống đổ nát của thành Độn Lộn, tất nhiên nàng không thể nhìn rõ từ xa nhưng vẫn thấy được rất nhiều thứ đang bay xung quanh vòng tròn ấy.
Cây cầu này đã ngủ trong bùn biển suốt hai trăm năm, nó đã mất đi hình dáng ban đầu từ lâu.
Giờ đây nó chứa đầy phù sa dưới đáy biển và nhiều loại san hô khác, có thể thấy được cả vỏ sò ký sinh trên đá ở mặt cầu.
Ngoài những thứ này ra, còn có nhiều loại rong biển, tảo bẹ ở khắp mọi nơi.
Thậm chí còn có vài con tôm cá chưa kịp thoát thân đang tung tăng vùng vẫy trên cầu, một số con con may mắn rơi xuống biển tìm lại được tự do.
Nhìn thấy Cầu Biển đột nhiên xuất hiện, một số tu sĩ Trúc Cơ thiếu kiên nhẫn muốn nhanh chóng tìm kho báu trong cung điện ngầm không nhịn được mà đi lên.
Nhưng họ vừa giẫm chân lên, bùn và rong đã ngập sâu đến đầu gối họ, khi rút ra thì chân bê bết bùn khiến đám đông người xem phải bật cười thích thú.
“Tên không biết lễ phép này, lui xuống cho ta.” Ngay lúc vị tu sĩ chân lấm tay bùn bị tiếng cười của mọi người làm cho khó chịu, một giọng nữ ngọt ngào không biết từ đâu truyền đến.
Đúng lúc này, nước biển hai bên cầu đột nhiên vỡ ra, hai con rắn biển màu trắng khổng lồ từ trong biển trồi lên, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm mấy người trên cầu.
Mấy tu sĩ kia không để ý tới thể diện, nhanh chóng nhảy khỏi cầu, trốn vào trong đám người.
“Mọi người đừng nóng vội, chờ tỷ muội của ta xử lí mặt cầu xong, mọi người nộp phí qua cầu cũng không muộn.”
Hai nữ ma đầu này vừa xuất hiện, bách tính Ma Tộc trong Thiên Châu thành đều trở nên yên tĩnh, không ai dám nói năng bừa bãi, bầu không khí xung quanh yên lặng đến mức phiền muộn, điều này cũng khiến các tu sĩ trầm mặc theo.
Thấy tiếng ồn ào trước đó không còn nữa, Thủy Trân Minh đứng bên trái nhẹ nhàng nói: “Theo quy định cũ, mỗi người hai ngàn linh thạch hạ phẩm.”
Sau đó chỉ thấy hơn 20 người đột nhiên nhảy ra khỏi biển nhanh chóng lấy ra các vật dụng khác nhau từ túi trữ vật.
Một khắc sau, xuất hiện một khung lớn chắc chắn đã được xây dựng bên cạnh Cầu Biển.
Nhìn thấy tất cả đã chuẩn bị xong, Thủy Trân Minh đứng bên phải giơ ra một chiếc lọ nhỏ bằng vàng phát ra ánh sáng đủ màu, chiếc lọ rơi xuống biến thành một hũ bảo vật cao bằng hai người.
Thân nó bằng vàng, mỗi bên có một đôi tai ngọc, trên thân hũ khảm các loại bảo vật quý hiếm, dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Thấy hũ bảo vật ở đầu cầu được dựng lên, Thuỷ Trân Minh lấy ra một cây thước.
Chất liệu nó ấm áp giống như ngọc bích, phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt khiến Hoà Thuận ở xa thầm thở dài, quả là một pháp khí cực phẩm.
Chỉ thấy Thủy Trân Minh cầm cây thước trong tay, miệng niệm chú ngữ, không ngừng truyền linh lực vào cây thước.
Sau khi linh lực được truyền vào, nàng ta ném nó về phía Cầu Biển bẩn thỉu.
Cây thước hóa thành một tia sáng xanh nhạt rơi xuống đầu cầu, sau đó xuất hiện một tia sáng xanh nằm ngang, ánh sáng cao hơn mười thước.
Ánh sáng bay dọc theo cầu hướng về phía Độn Lôn thành, bất cứ nơi nào ánh sáng xanh đi qua, phù sa, đá, rong biển, cá, động vật có vỏ trên cầu đều biến mất, Cầu Biển sạch sẽ hiện ra hình dạng nguyên bản ngay lập tức.
Đó là một phiến cầu đá trắng bằng phẳng có khắc hoa văn kỳ lạ.
Cây cầu không có tay vịn, sóng biển thỉnh thoảng nổi lên làm ướt mặt cầu.
Nếu nó không vừa từ đáy biển trồi lên thì không ai có thể nhìn thấy nó, đây chính là cây cầu biển thần bí duy nhất có thể dẫn đến Độn Lôn thành.
“Cầu Biển đã được thanh lọc, các ngươi có thể trực tiếp đến thành Độn Lôn sau khi trả phí.
Cây cầu này và truyền tống trận tồn tại mười ngày, xin vui lòng sắp xếp thời gian hợp lý.
Chị em chúng ta sẽ không đợi các ngươi ở đây, chúng ta đi trước một bước.” Thuỷ Trân Minh đứng trên đầu con rắn, làm động tác mời tất cả các tu sĩ trên bờ, sau đó quay lại cùng Thuỷ San Minh lái con rắn đến Độn Lôn thành.
Cầu Biển đột nhiên xuất hiện, ngoại trừ hai tỷ muội Thủy Trân Minh, phần lớn tu sĩ khác đều không có chuẩn bị gì.
Nhìn thấy cảnh này, các tu sĩ trên bờ nhanh chóng gửi bùa truyền âm cho bạn đồng hành của mình, nhất thời bùa truyền âm bay tứ tung cả lên.
“Ow!” Có tiếng thú gầm lên từ đầu cầu.
Một tu sĩ Nguyên Anh cưỡi một con sư tử vàng đi lên, theo sau là một chục đệ tử cưỡi các loại sủng thú khác nhau.
Chỉ thấy thấy hắn ta ném một túi trữ vật vào hũ bảo vật khổng lồ, túi trữ vật rơi vào trong.
Sau đó, hắn ta dẫn đầu một nhóm người vênh váo đi về phía Độn Lôn.
Thấy hắn dẫn đầu, rất nhiều tu sĩ không cần chờ người đã giao ra linh thạch, cũng cưỡi thú chạy đi.
Họ sợ rằng nếu tới muộn kho báu tốt sẽ bị lấy mất.
Hòa Thuận nhìn một hồi liền rời đi.
Nhìn đám tu sĩ đi trên cầu như vậy cũng không có gì đẹp mắt, hơn nữa bản thân cũng phải đi chuẩn bị một chút.
Nàng đi tới một nhà bán linh dược, ló đầu nhìn vào bên.
Hoàn hảo thấy còn có người mới đi vào.
Ông lão trong tiệm thấy có khách liền tươi cười chào đón: “Cô nương muốn mua gì? Không phải ta chém gió, nhưng chỗ này của ta cái gì cũng có, bảo đảm ngươi sẽ hài lòng.”
Hoà Thuận nhìn vào kệ hàng phía sau, thấy kệ hàng thực sự chất đầy các loại chai lọ với nhiều hình dạng khác nhau, liền hỏi thẳng: “Ngươi có loại Tích Cốc Đan nào?”
“Cô nương tìm đúng chỗ rồi đấy.” Ông lão nhanh chóng lấy xuống ba lọ ngọc có hình dạng khác nhau trên giá, sau đó giới thiệu lần lượt.
“Lọ này, một viên có thể dùng mười ngày.
Lọ tiếp theo, một viên dùng trong 1 tháng.
Còn lọ kia, hàng thượng phẩm đấy, một viên dùng tận 1 năm.”
Hoà Thuận thấy có vẻ không ai uống dạng một viên một ngày, vậy nên tò mò hỏi: “Ông chủ, ngươi có loại uống một viên trong ngày không?”
Ông chủ vươn tay từ trên giá lấy xuống một cái bình sứ, đặt ở trên quầy nói: “Cô nương, loại dùng một ngày không tốt, tuy rằng một bình chỉ giá 1 viên linh thạch nhưng dùng không tiện, hương vị cũng không ngon.”
“Vậy ngươi báo giá cho ta, ta xem nên mua cái nào.” Hoà Thuận suy nghĩ một chút nói.
Ông chủ ném lọ cấp thấp sang một bên, nhiệt tình giới thiệu ba lọ loại tốt hơn.
“Lọ này hai mươi linh thạch dùng mười ngày, tổng cộng mười viên, mà lọ kia năm mươi linh thạch dùng một tháng một, tổng cộng năm viên.”
Nghe vậy Hoà Thuận liền che miệng cười, chỉ vào viên thuốc lớn trên bàn nói: “Cho ta mười lọ mười ngày, năm lọ một tháng và một năm.”
Vừa nghe xong đã biết đây là một thương vụ lớn, ông chủ không khỏi kêu lên may mắn không coi thường nàng là phàm nhân, nếu không chẳng thể kiếm được nhiều như vậy.
Lão ta đếm số linh thạch với nụ cười trên môi, cười nói với Hoà Thuận: “Cô nương sắp đi xa phải không, một lúc mà mua nhiều thuốc như vậy à?”
Hoà Thuận cười cười: “Ta muốn đi cung điện dưới lòng đất xem một chút, mặc dù là mười ngày nữa nhưng vẫn là chuẩn bị nhiều một chút thì tốt hơn.”
Nghe vậy lão ta nhìn Hoà Thuận với vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó nghiêm túc nói: “Vậy cô nương nên mua mấy thứ này mới có thể may mắn an toàn trở ra.”.