Trong vài ngày sau đó, Hoà Thuận đóng vai bà cô già chăm sóc lũ trẻ nhỏ.
Việc ăn uống của 7 đứa trẻ đều do nàng phụ trách.
Vì biết đọc, biết viết nên khi rảnh rỗi, nàng phải dạy 7 đứa ghi nhớ các loại thảo mộc trong tập, nói chung là cả ngày vô cùng bận rộn.
Lục tục lại có thêm bốn đứa trẻ ngụy linh căn được chiêu vào môn, tất cả đều giao cho Hòa Thuận chiếu cố.
Khi tụ tập đủ 12 đứa trẻ trong sân, Việt Kiệt xuất hiên, đưa chúng cùng Hoà Thuận ngồi trên một pháp khí lớn hình chiếc lá, một đường hướng Mộc Nhật sơn bay đi.
Mộc Nhật sơn cách An Thái thành cũng không xa, ngự khí phi hành chỉ cần nửa ngày là đến.
Những đứa trẻ này lần đầu tiên phi hành trên không trung, từ bắt đầu sợ hãi khóc lóc, làm loạn, chậm rãi biến thành hưng phấn, một bên cẩn thận ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, một bên khe khẽ trò chuyện với nhau.
Hòa Thuận vì không muốn lộ ra sơ hở, ngay từ đầu cũng làm bộ dáng sợ hãi một chút, nhưng hiện tại lại lẳng lặng ngồi ở phía sau, nhìn núi non trùng điệp mà đờ ra.
Mặc dù bề ngoài của Hoà Thuận nhìn nhiều nhất cũng chỉ mười bốn tuổi, nhưng nàng cũng hiểu rõ nàng đã gần hai mươi lăm, thực sự không thể hòa hợp với đám trẻ này nữa.
Mà những đứa trẻ này cũng không quá vui vẻ tới gần nàng, chỉ cần tới gần nàng, liền có cảm giác như gặp được người lớn trong nhà.
“Bên kia đẹp quá.” Một bé gái đột nhiên chỉ về phía trước kêu lên.
Hoà Thuận ngẩng đầu nhìn, trước mặt xuất hiện một ngọn núi cao chót vót, cả ngọn núi được chia làm bảy bậc, giống như bậc thang đi lên trời.
Đỉnh chính cao vút thẳng lên, hơn chục thác nước trên núi chảy xuống như dải ngân hà rơi suốt chín ngày.
Toàn bộ ngọn núi được bao phủ trong mây và sương mù.
Chân núi dẫn thẳng l3n đỉnh núi, trên đường đi lên có hàng chục cổng vòm bằng ngọc trắng, vươn cao đến tận mây mù.
Trong núi thực vật cành lá sum suê, nhiều loại hoa tựa cảnh, tiên hạc thần điểu ở trong núi khoan thai ghé qua, giống như một bức tranh cổ tích vậy.
Thấy mình sắp đến Tiên Linh Môn, Hoà Thuận bình tĩnh lại, tỏ ra mình chỉ ổn định hơn những người khác một chút.
Nhìn thấy pháp khí bay thẳng về phía một đại điện trên sườn núi, Hoà Thuận chỉ biết thở dài, những tu sĩ này ăn no rồi không có việc gì, xây dựng ngàn vạn bậc thang đi đường làm gì cơ chứ, dù sao cũng không có người nào có thể từ chân núi leo lên.
Lúc này, trước cửa chính điện xuất hiện một người cưỡi trên pháp khí, cũng là hình chiếc lá, nhưng kích thước nhỏ hơn, chỉ đủ cho một người đứng trên đó.
Người đó tiến lại gần, đó là một nữ tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú, mặc chiếc váy dài màu trắng, dáng người mảnh khảnh, rất ưa nhìn.
Nàng ta dừng lại cách đó hai bước chân, và nói một cách dứt khoát, “Trương Thuý Yên, đệ tử của Nhuận Linh Điện, ra mắt Chung sư thúc.”
Chung sư thúc hơi gật gật đầu, Trương Thuý Yên dẫn đường, họ cùng bay tới đại điện trên sườn núi.
Pháp khí tới đại điện thì dừng lại, mọi người theo pháp khí xuống dưới xếp thành một hàng dài, Hòa Thuận ngẩng đầu nhìn lên, trên điện treo một tấm bảng hiệu, mặt trên có viết 3 chữ lớn “Nhuận Linh Điện”.
Trước sảnh, một ông lão râu bạc trắng xõa xuống ngực đang đứng đó, trong tay cầm cây quyền trượng mây bay, tay khác treo một quả hồ lô, nếu lão ta mặc bộ lễ phục màu đỏ, đầu có cái bướu, thì trông chả khác gì mấy lão già sinh nhật trong bức hoạ năm mới ở Phàm Giới mà Hoà Thuận đã từng nghe.
Chung sư thúc bước lên trước.
Hắn hướng lão già râu trắng, khom người nói: “Đệ tử Chung Hồng bái kiến Lưu thúc thúc, đệ tử lần này mang từ nhân gian về mười hai đệ tử giả linh căn.
Hiện tại mang đến toàn bộ, mong sư thúc xem qua.”
“Ồ, lần này không tệ, tính cả mấy ngày trước Phong Vân đưa lên, năm nay tổng cộng chiêu đến mười chín danh dược đồng.
Chiêu mộ còn hạn nửa tháng nữa, làm phiền ngươi chạy một vòng xuống Phàm Giới tiếp rồi.” Lưu lão đầu sờ râu cười nói.
Lão ta cười rạng rỡ tiếp tục nói: “Chung Hồng, ta mới hái được trà ngon ở đây, vào uống với ta một chén.”
“Đa tạ đại thúc chiếu cố.” Chung Hồng cúi đầu đi theo Lưu lão đầu vào đại sảnh.
Trương Thuý Yên ở lại trước sảnh, thấy xung quanh không có ai, Trương Thuý Yên đang đứng bên cạnh với nụ cười trên môi, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Nàng ta nghiêm nghị đi tới đi lui trước mặt bọn trẻ, nhìn chằm chằm từng người một, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn đến nỗi những đứa trẻ kinh hãi.
Hoà Thuận đứng ở cuối cùng, nhìn chằm chằm vào nàng ta, tự hỏi nàng ta sẽ làm gì với họ.
Trương Thuý Yên nhìn đi nhìn lại một hồi lâu.
Sau khi thấy mấy đứa trẻ sắp khóc, nàng ta nghiêm mặt nói: “Nhớ kỹ, từ nay về sau các ngươi là dược đồng của Tiên Linh Môn.
Ta là sư tỷ của các ngươi, ta sẽ phụ trách các ngươi, sau này các ngươi phải nhanh nhẹn vào, nếu như ta bắt được kẻ lười biếng không chịu làm việc, đừng trách ta nghiêm phạt các ngươi.”
Nhìn thấy mọi người đều bị dọa, Trương Thuý Yên rất là đắc ý, vừa định nói thêm mấy câu uy phong một chút thì một thanh âm băng lãnh vang lên sau lưng.
“Trương sư tỷ, ta đến lĩnh người.”
Trương Thuý Yên rùng mình một cái, cau mày xoay người lại.
“Ngọc Như, ta quả thực hoài nghi ngươi có hay không tu luyện Hàn Băng tâm kinh, mỗi khi gặp phải ngươi ta đều cảm thấy toàn thân rét run.”
Người tới cũng mặc một thân quần áo màu xám giống y hệt Trương Thuý Yên, ngoại trừ quần được thay bằng váy, trên gấu váy có vài họa tiết màu đen.
Nàng nâng đầu lẳng lặng nhìn Trương Thuý Yên, trong mắt không ra một loại cảm tình gì.
Không muốn, không cầu đứng ở đó lặp lại một lần nữa câu nói.
“Trương sư tỷ, ta đến lĩnh người.”
“Người đều ở đây, mau mau dẫn đi đi.” Trương Thuý Yên vội vàng khoát khoát tay, như muốn cho nàng mau mau theo đó mà tan biến.
Nàng ta lạnh lùng nói với nhóm Hoà Thuận: “Đi theo ta.” Sau đó, quay lại dẫn mọi người rời đi, chỉ để lại Trương Thuý Yên khịt mũi bất mãn.
Ngọc Như dẫn họ đi qua một con đường đá cuội, rồi đến hành lang bằng gỗ, được xây trên một con suối, mọi người lặng lẽ đi dọc theo con đường đó.
Sau khi xuống hành lang gỗ, đi bộ hơn một dặm, trước mặt xuất hiện một cánh đồng dược thảo rộng khoảng 50 mẫu, bên cạnh cánh đồng dược thảo, xung quanh có khoảng chục bãi có hàng rào, mỗi bãi có khoảng chục chòi tre nhỏ.
Có khoảng bảy mươi, tám mươi dược đồng mặc đồ xám đang làm việc ở đó.
Hoà Thuận nhìn qua, độ tuổi mỗi người có vẻ không đồng nhất.
Một số chỉ mới năm hoặc sáu tuổi, một số dường như đã đến tuổi trung niên, nhưng có một điểm chung là họ đều ngồi xổm trên đồng, chăm chú làm việc.
Đám Hoà Thuận bị mang đến một gian lớn nhất trong viện.
Trong sân có khoảng bảy dược đồng đang ngồi thiền, một ông già mặc áo xanh ngồi phía trước bọn họ.
“Tiền sư huynh, đây là các dược đồng mới thu.”
Ngọc Như tiếc chữ như tiếc vàng, lạnh lùng nói một câu sau đó bỏ đám Hoà Thuận lại, xoay người rời đi.
Tiền sư huynh nheo lại đôi mắt nhỏ, thái độ lạnh lùng nói: “Người mới đến, còn chưa biết nội quy của môn, để ta nói cho ngươi biết trước.”
“Dược đồng mới nhập môn phải ở chỗ này của ta học tập Nhuận Vật Tâm Kinh, chỉ cần có thể lên tới Luyện Khí là có thể phân đến mỗi viện riêng để chăm sóc linh thảo.”
” Ở đây không có linh thạch để chăm sóc linh thảo nên các ngươi mà lên tới Luyện Khí trung kỳ, cũng chính là Luyện Khí cấp 4, thì có thể đến trân cỏ viên làm việc.
Ở nơi đó trừ mỗi người một mảnh sân, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, có thể cư trú trong viện rồi tiến hành tự động trồng linh thảo.”
Thấy mọi người đều nghiêm túc nghe mình nói, Tiền sư huynh nói tiếp: “Đây là các sư huynh đệ nhập môn sớm hơn các ngươi mấy ngày, mọi người từ nay về sau đều ở tại chỗ này, mỗi ngày tụ tập lại, nghe ta dạy các ngươi tu luyện Nhuận Vật Tâm Kinh, đạt đến Luyện Khí tầng thứ nhất, các ngươi mới có thể ra ngoài.”
“Nhớ rằng, nếu trong vòng một năm không thể thăng lên Luyện Khí tầng 1, thì chỉ có thể vào bếp làm việc, khó có thể trường sinh bất lão, tu thành tiên.”
Sau khi mọi người nhận chăn bông, theo như lời Tiền sư huynh nói, nữ tử được phân vào phòng bên trái, còn nam tử được phân vào phòng bên phải.
Trong phòng không có đồ trang trí, chỉ có mười cái giường trúc nhỏ, trên giường trúc có vài chăn đệm đã trải sẵn, chứng tỏ trên giường này có người ngủ.
Lần này tính luôn cả Hòa Thuận, tổng cộng có mười chín dược đồng mới.
Nữ dược chỉ có sáu người, một gian phòng ở có chút bất mãn.
Mà nam dược số người nhiều hơn, tách ra ở tới hai gian phòng.
Tiên Linh Môn đối với những dược đồng mới này thật sự rất keo kiệt, ngoại trừ một cái chăn ra, mỗi người còn được phát thêm một bộ y phục màu xám để thay.
Không có túi trữ vật nào được phát cả, nhưng mỗi người lại được phát thêm một bản sao Tâm Kinh và Linh Thảo Đồ.
Khi trải mền ra, trời đã xế chiều, nhà bếp đã đưa thức ăn tới.
Món ăn không nhiều, thịt cũng không nhiều, nhưng cơm đủ chất, ai cũng không kén ăn nên vội vàng ăn hết.
Sau bữa tối, Tiền sư huynh không để họ rảnh rỗi, hắn bắt đầu dạy họ cách tu luyện Tâm Kinh trong sân.
Hoà Thuận khoanh chân ngồi xuống theo những gì hắn nói, sau đó cố gắng khiến toàn thân bình tĩnh lại và tiến vào trạng thái xuất thần.
Dần dần, nàng cảm nhận được linh khí trong tự nhiên đang vây xung quanh mình, nàng cẩn thận hấp thu linh khí bằng cơ thể, nhưng mấy lần đầu đều thất bại.
Sau khi ngồi thiền trong khoảng một giờ, cuối cùng nàng cũng hấp thụ được một tia linh khí mỏng.
Linh khí chậm rãi lưu lại trong đan điền, co rút lại thành một quả cầu linh lực nhỏ cỡ hạt mè, một tia này Hoà Thuận thực sự có thể cảm nhận được.
Điều này hoàn toàn khác với linh lực có được khi dùng Dẫn Linh Găng, nếu nói linh lực mượn từ Dẫn Linh Găng giống như nước chảy mây trôi.
Thì linh lực có kích thước bằng hạt vừng này khiến Hoà Thuận thực sự cảm thấy giống như một cái ao nhỏ đang tồn tại trong người nàng.
Loại cảm giác này khiến Hoà Thuận rất vui, nhưng khi nghĩ đến việc mình sẽ mất nó trong tương lai, nàng lại cảm thấy có chút mất mát.
Tâm tình phập phồng biến hóa làm cho nàng điều hòa nhịp thở loạn cả lên, còn chưa ổn định lại thì đoàn linh lực kia đột nhiên lắc lư một trận khiến nàng sợ hãi, vội vàng, chuyên tâm ổn định lại linh lực.
Sau hai mươi lần điều chỉnh hơi thở,Hoà Thuận tinh thần ổn định, nàng mở mắt và ngừng thiền định.
Lúc này nàng mới phát hiện đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, dược đồng cùng nàng ngồi thiền sau bữa tối đã về nhà, sân vắng tanh, ngay cả Tiền sư huynh cũng đã về từ lâu.
Hòa Thuận thấy chỉ còn chính mình một mình ở dây, cảm thấy có chút không có ý tứ.
Nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện cách đó không xa, trên đồng ruộng, bên dòng suối đều có vài ba sư huynh đang ngồi.
Biết mình không phải là người duy nhất tu luyện, Hoà Thuận cảm thấy nhẹ nhõm không ít, sau khi tắm rửa bên giếng, nàng lẻn vào phòng.
Nhẹ nhàng không đánh thức các nữ dược đang ngủ mà lên giường trải qua đêm đầu tiên ở tiên môn..