Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

Chương 23



Ngày hôm sau.

Sau khi tăng ca mấy ngày liên tục, Bùi Tế quyết định cho bản thân nghỉ một ngày, vì vậy sáng sớm thức dậy, hắn gửi tin nhắn cho Sở Giang Vương nói hôm nay không đi làm.

Sở Giang Vương đáp lại bằng một câu quen thuộc.

[Lệ Ôn: Đế Quân, ngài quả nhiên có gì đó không đúng rồi.]

Bùi Tế không trả lời.

Hứa Triều Hi vẫn đang quấn chăn ngủ trên giường.

Không có nam quỷ ở bên, tư thế ngủ của Hứa Triều Hi càng khoa trương, nửa người trên quấn chặt chăn, chắc là cảm thấy lạnh. Nửa dưới lại cuộn chăn thành một dải dài kẹp giữa hai chân, cẳng chân trắng nõn đều lộ ra ngoài.

Bùi Tế im lặng quan sát hồi lâu, sau đó giũ chăn bông đắp lại cho cậu, lúc thu tay về, hắn không nhịn được mà gãi gãi lòng bàn chân cậu nhóc.

Tiểu quỷ trên giường khẽ rầm rì, đạp đạp chân rồi lại ngủ mất.

Nam quỷ không khỏi bật cười.

Nửa tiếng sau, Bùi Tế làm bữa sáng xong liền gọi Hứa Triều Hi dậy, Hứa Triều Hi mở mắt ra, ngẩn người nói với hắn: “Anh à, hình như vừa rồi có thứ gì đó chạm vào chân em.”

“Niên Niên ngủ mơ rồi,” Bùi Tế tỉnh rụi đáp, “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, dậy nào”.

Ngủ mơ thật ấy hả?

Hứa Triều Hi: “Vâng.”

Cậu ngơ ngác dậy thay quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa. Khi bước ra, Bùi Tế cũng vừa dọn giường xong, hắn mặc một thân quần áo hưu nhàn, điềm đạm và lịch lãm.

Hứa Triều Hi bỗng nhiên phản ứng lại: “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”

Bùi Tế nhìn cậu cười: “Hôm nay anh được nghỉ, dành thời gian ở cùng Niên Niên.”

“!”

Hứa Triều Hi lập tức bị bất ngờ to lớn này làm cho choáng ngợp, cậu lon ton chạy tới nhảy lên người nam quỷ, hai chân kẹp chặt eo hắn: “Anh ơi, không được lừa quỷ đâu nha!”

Bùi Tế: “Không lừa em.”

Hứa Triều Hi: “Vậy đến lễ Hàn Y anh có được nghỉ nữa không?”

Bùi Tế: “Có.”

Bất ngờ trên trời rơi xuống! Haha, vui quó!

Hứa Triều Hi mím mím khóe miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được “Ha ha ha” cười rộ lên.

……

Ăn sáng xong, hai quỷ hẹn nhau ra phố mua hạt sen, mãi đến gần trưa mới về.

Về đến nhà chưa được bao lâu đã nghe thấy bên ngoài có giọng nói của chú Chung, Hứa Triều Hi nói với nam quỷ đang nấu ăn: “Anh à, em ra ngoài xem một chút.”

Từ phòng bếp đi ra phòng khách liền nhìn thấy chú Chung đang đứng trong sân, Hứa Triều Hi vội vàng chào hỏi: “Chú Chung, chú vào đi ạ.”

“Sáng chú qua đây hai lần rồi nhưng các cháu không có nhà.” Chú Chung bước vào, trên tay cầm theo túi giấy nhỏ màu đỏ.

“Buổi sáng cháu và anh ấy lên trên trấn mua đồ,” Hứa Triều Hi nói, mời chú Chung ngồi xong liền đi lấy một chiếc cốc giấy, “Chú Chung uống gì ạ?”

“Tiểu Bùi cũng ở nhà sao? Vậy vừa lúc,” chú Chung cười, nhìn thấy Hứa Triều Hi muốn rót nước liền xua tay, “Không cần phiền cháu đâu, chú ngồi một lúc rồi đi, hôm nay chú chỉ đến đưa đồ.”

Nói xong liền cầm túi giấy đỏ đặt lên bàn, trên khuôn mặt không giấu được nét cười.

Hứa Triều Hi vừa nhìn thấy chiếc túi đỏ kia liền hiểu ngay là chuyện gì, chú Chung cuối cùng cũng tính chuyện kết hôn với chị gái vẻ ngoài hào sảng kia!

Cậu rót một ly nước trắng rồi vội hỏi: “Chú Chung muốn kết hôn sao?”

Câu trả lời của chú Chung đã xác thực suy đoán của cậu. Chú nói: “Chú cùng dì Phương của cháu mấy ngày nữa sẽ đi lãnh chứng, tính cuối tháng này tổ chức hôn lễ và mời các quỷ quen biết tới dùng bữa cơm.”

“Đám cưới dự kiến tổ chức vào ngày 25 tháng 11, 10 ngày sau lễ Hàn Y. Nếu cháu và anh cháu có rảnh thì đến chung vui với chú nhé.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Chúc mừng chú Chung, tới lúc đó nhất định cháu sẽ tới!” Hứa Triều Hi lập tức chúc phúc, sau đó kéo ghế đẩu lại gần, nói nhỏ: “Có phải chính là chị gái hay đi cùng chú không?

Chú Chung có chút ngại ngùng đáp lời: “Là cô ấy, nhưng cháu nên gọi là dì Phương.” Nếu không bối phận sẽ thấp đi.

Hứa Triều Hi nheo mắt cười: “Ha ha ha, cháu hiểu cháu hiểu, dì Phương.”

Chú Chung lại cười, nói chuyện phiếm với cậu thêm vài câu rồi vui vẻ ra về.

Sau khi tiễn chú Chung về, Hứa Triều Hi mở túi giấy xem. Trong túi có một tấm thiệp mời màu đỏ, trên tấm thiệp mời là hình hai quỷ mặc hỉ phục đang tay trong tay mặt đối mặt, trên mặt nở nụ cười.

Còn lại là kẹo cưới đã đóng gói.

Cậu bóc một viên kẹo sữa nhét vào miệng rồi hào hứng chạy vào bếp: “Anh ơi!”

Bùi Tế đang nấu ăn trả lời: “Sao vậy?”

Hứa Triều Hi chạy tới ôm eo nam quỷ, hào hứng nói với hắn: “Chú Chung sắp kết hôn, vừa tới mời chúng ta đó!” Vui mừng như thể bản thân sắp kết hôn vậy.

Nam quỷ trước mặt dừng lại động tác, rửa tay dưới vòi nước rồi quay đầu hỏi: “Khi nào?”

Hứa Triều Hi ngẩng mặt lên nhìn hắn, má phồng lên vì ngậm kẹo sữa: “Ngày 25 tháng này đó ~”

“Để anh xem xem có thời gian rảnh không,” Bùi Tế trầm ngâm nói, lại duỗi tay chọc chọc bên má sưng lên của nhóc quỷ, “Em ăn vụng kẹo cưới sao?”

Tiểu quỷ đang ôm hắn ngẩng mặt lên nhìn, miệng mấp máy rồi lặng lẽ giấu chỗ phồng lên đi, sau đó ngoan ngoãn đáp: “Đâu có!”

“Đâu có?” Nam quỷ cười tủm tỉm, hai ngón tay bóp miệng tiểu quỷ, ghé sát vào ngửi ngửi, “Mùi kẹo sữa mà.”

Cái miệng nhỏ của Hứa Tiểu Niên bị bóp đến chu ra như mỏ chim: “Ưm ưm, em em em chỉ ăn mỗi một viên thôi mà ~~”

“Ăn xong một viên còn muốn ăn viên nữa, sau đó liền không ăn được cơm,” Bùi Tế quá hiểu cậu, hắn nói xong liền cúi đầu ngậm lấy môi tiểu quỷ, tìm được viên kẹo liền cắn đi một nửa, “Ăn nửa viên thôi.”

“Em không ăn kẹo nữa!” Hứa Triều Hi bị lấy mất kẹo nhưng cũng không tức giận, ánh mắt sáng lượng lượng nhìn nam quỷ, “Lại lần nữa đi anh ~”

Bùi Tế thoải mái nhổ kẹo vào bồn rửa mặt, lại cúi đầu hôn lướt môi cậu, sau đó cười với nhóc quỷ còn đang bất mãn: “Ăn rồi, giờ em đi lấy bát đi.”

Hứa Triều Hi liếm môi: Hừ hừ ~

Ăn trưa xong, hai quỷ ngồi trên một cái ghế băng nhỏ kê ngoài sân để tiêu thực, nhân tiện rửa sạch hạt sen.

Hạt sen để gieo trồng thì cần bóc đi lớp vỏ ngoài cùng sau đó ngâm trong nước mới có thể nảy mầm tốt hơn.

Hứa Triều Hi vừa bóp hạt sen trên phiến đá thô vừa nói chuyện với Bùi Tế: “Tại sao Minh giới không có mặt trời mà hoa sen vẫn có thể phát triển nhỉ?” Hoa sen ở Dương thế là một giống cây ưa ánh sáng.

Bùi Tế đáp: “Tất cả các giống cây trồng ở Dương thế lúc đưa đến Minh giới đều đã được Viện Nghiên cứu Thực vật và Học viện Khoa học Nông nghiệp cải tiến rồi, chỉ những giống cây đã cải tiến mới có thể sinh trưởng trong Minh giới.”

Hắn vừa nói chuyện vừa không nhanh không chậm làm việc, đôi tay phê duyệt qua vô số văn kiện, trấn áp qua vô số ác quỷ, lúc này lại đang cẩn thận bóc hạt sen.

Ngón tay thon dài, khi làm việc còn hiện rõ gân cốt trên mu bàn tay.

Nếu để chúng Quỷ thần nơi Địa phủ này trông thấy Đế Quân tôn quý của họ lại ngồi làm cái việc hoàn toàn không phù hợp với thân phận thế này chắc tròng mắt sẽ rớt hết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 24: C24: Lừa nhau phải không

Cũng chỉ mình Hứa Triều Hi mới có thể thản nhiên ngồi nhìn thôi.

Nghe thấy Bùi Tế nói tất cả giống cây đều được du nhập từ Dương thế, cậu liền hỏi: “Mang từ Dương thế về sao?”

Bùi Tế: “Ừ.”

Hứa Triều Hi lập tức cẩn thận hỏi thăm.

Gần đây cậu đang rất muốn đến Dương thế, vì sắp tới là lễ Hàn Y, đây là một trong ba cơ hội duy nhất trong năm để đến Dương thế!

Bùi Tế liền giải thích, chỉ có Quỷ thần mới có thể mang hạt giống từ Dương thế về Minh giới, hoặc không thì cũng phải là yêu quái thực vật đã có cơ sở tu luyện.

Địa phủ có một bộ phận đặc biệt chuyên tuyển dụng nhân sự là yêu quái thực vật, phụ trách việc vận chuyển hạt giống.

Hứa Triều Hi cẩn thận nghe, động tác bóc vỏ hạt sen càng ngày càng chậm: “Vậy yêu quái thực vật nếu trồng cây thì sẽ có năng suất cao, tốc độ cao có đúng không anh?”

Bùi Tế: “Đó là bởi cùng là thực vật nên chúng có khả năng cảm nhận được nhu cầu của thực vật một cách tự nhiên.”

Chúng có thể bù đắp những gì còn thiếu cho sự phát triển của cây trồng thì tự nhiên cây trồng sẽ phát triển nhanh hơn. Đương nhiên cũng không tránh được việc sử dụng bùa chú để gian lận.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy được nhu cầu của thực vật, việc trồng trọt đều dựa vào huyền học! Chắc chắn là thế rồi, cậu nói mà, sao mình có thể là yêu quái thực vật gì gì đó chứ, Hứa Triều Hi vô thức thả lỏng người.

Nam quỷ chú ý tới vẻ mặt đang biến hóa của cậu: “Em sao vậy?”

Hứa Triều Hi vui vẻ nói với hắn: “Em chợt nhớ đến chủ cửa hàng hạt giống mà chúng ta đến mua hôm nay. Anh ta đã từng nghi ngờ em có thể là yêu quái thực vật đó ~”

Nếu không phải hiểu rõ thân thế của chính mình, Hứa Triều Hi gần như sẽ tin điều đó. Bởi đến tận bây giờ cậu vẫn chưa tìm ra nguyên nhân vì sao mình lại trồng rau được nhanh như vậy.

Cậu nói đến vui vẻ, vô thức coi hạt sen như đồ ăn vặt mà nhét vào miệng, Bùi Tế còn chưa kịp cản lại ——

“A! Phi phi phi, đắng quá!” Hứa Triều Hi thè lưỡi đáng thương mà phun tâm sen ra.

Bùi Tế bật cười lắc đầu, đứng dậy vào nhà rót nước cho cậu, Hứa Triều Hi lẽo đẽo đi theo hắn, nhận cốc nước uống mấy ngụm rồi ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Giờ em có thể ăn đường không?”

Nam quỷ cúi đầu nhìn cậu, cười không nói lời nào.

Hứa Triều Hi: “Anh nhìn cái gì vậy? Xem em có giống tiểu yêu quái hay không sao?”

Bùi Tế: “Nhìn xem tiểu yêu quái này muốn ăn kẹo hay muốn gì khác.”

Tiểu quỷ bĩu môi cười xấu hổ: “Bị anh nhìn thấu rồi nha ~”

……

Bùi Tế ở nhà với Hứa Triều Hi cả ngày, buổi sáng hẹn hò mua sắm, buổi chiều phụ giúp công việc đồng áng, chủ yếu là bóc hạt sen và bơm nước cho ao. Trước khi sen phát triển hết mức, mực nước trong ao không được vượt quá lá sen.

Ngày hôm sau đi làm lại, nam quỷ vừa hôm trước còn xắn quần lội xuống ao, hôm nay đã ăn mặc chỉnh tề. Hắn bình thản ngồi trước bàn công vụ, không ai có thể nhìn ra được ngày hôm qua vị Quỷ thần có địa vị phi phàm này đã làm gì.

Trong Sở Giang Vương điện, Lệ Ôn nhìn chăm chăm vào hắn.

Sau một lúc, Quỷ thần bên trên mới nâng ánh mắt: “Sở Giang Vương quá nhàn hạ?”

“Thưa không,” Lệ Ôn nhẹ giọng đáp, cũng không che giấu tâm tư, “Thần chỉ là có chút tò mò không biết đến tột cùng là kẻ nào có thể nắm giữ Đế Quân như vậy.”

“Thay vì tò mò, tốt hơn là ngươi nên giao kết quả thí nghiệm của bích thủy thảo cho ta càng sớm càng tốt.” Nam quỷ khẽ nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 144: Bức lui Ích Địa Cảnh

Vậy “sắp xếp công việc ít đi” chỉ là rút ngắn thời gian thôi sao? Bây giờ hắn đưa cho Đế Quân hẳn một chuỗi hạt vàng liệu có quá muộn không? Ta đây thật rất muốn từ chức nha, Sở Giang Vương Lệ Ôn đau khổ nghĩ.

Hắn đứng dậy thở dài: “Vâng, Đế Quân, thần đi ngay.”

Lệ Ôn rời đi sau không lâu, Sở Giang Vương điện lại nghênh đón một vị Quỷ Thần khác cùng một quỷ bình thường —— Ngụy Chinh cùng quỷ phụ trách quy hoạch thành thị.

Họ đến để báo cáo về một số kế hoạch mở rộng Thành Đưa Đò.

Quỷ phụ trách quy hoạch lần đầu tiếp xúc với Đế Quân Minh giới gần như vậy, ánh mắt hưng phấn nhiệt tình, thao thao bất tuyệt trình bày kế hoạch, Ngụy Chinh chỉ ở bên cạnh phụ họa.

Bùi Tế im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại trầm ngâm.

Khi nam quỷ không nói lời nào luôn có cảm giác lạnh lùng, có vẻ cao cao tại thượng. Đây là do hắn đã ở địa vị cao trong thời gian dài mà thành, cũng không có ý tứ gì khác, nhưng lại khiến quỷ phụ trách quy hoạch sợ đến mức nói chuyện cũng bắt đầu không thuận.

Sau khi hỏi về một số kế hoạch, Bùi Tế thảo luận với Ngụy Chinh, rồi cuối cùng tổng kết một kế hoạch rồi đưa cho quỷ phụ trách quy hoạch thi hành.

Quỷ phụ trách quy hoạch lấy hết can đảm biểu đạt quyết tâm: “Đế Quân yên tâm, thần nhất định sẽ đem thành Vong Xuyên quy hoạch không thua gì thành phố lớn như thành Độ Sóc!”

Ngụy Chinh phất tay ra hiệu cho quỷ kia đi trước, bản thân hắn thì ở lại.

Bùi Tế liền hỏi hắn: “Ngụy Chinh còn có việc?”

Ngụy Chinh rất trực tiếp: “Là chuyện riêng của Đế Quân.”

Vừa nghe xong, Bùi Tế liền biết Ngụy Chính muốn hỏi cái gì, liền thở dài cười nói: “Ta cũng không biết thì ra Ngụy Chinh ngươi còn mang theo cả thói quen lúc còn ở Dương thế.”

Ở Trung Quốc cổ đại, việc quan tâm đến hậu cung của hoàng đế chính là đạo đức nghề nghiệp cơ bản đối với các quan đại thần.

“Trước đây Đế Quân không cho thần cơ hội hỏi thăm,” Ngụy Chinh cũng cười đáp, nói xong liền bình tĩnh lại, nghiêm nghị hỏi: “Chuyện của Hứa Triều Hi Đế Quân đã quyết định chưa?

Nuôi bên ngoài hay đón trở lại Đế cung? Nếu là cái sau, họ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!

Bùi Tế không trả lời, cúi đầu nhìn văn kiện, Ngụy Chinh tuy rằng không có tiếp tục hỏi, nhưng vẫn ngoan cố đứng ở đại sảnh không chịu rời đi.

Nhất thời Sở Giang Vương điện yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Một lúc lâu sau.

Văn kiện xem cũng không vào, cho nên nam quỷ đơn giản đặt xuống, rồi chằm chằm xuống dưới: “Nếu Ngụy Chinh đã hỏi ta, ta cũng có chuyện muốn hỏi Ngụy Chinh ngươi.”

Ánh mắt hắn đạm mạc, nhưng lại mang một loại áp bách kỳ lạ, hỏi Ngụy Chinh: “Ta có phải Bùi Tế hay không?”

Ngụy Chinh không chút do dự đáp lời: “Thân phận Bùi Tế chính là hóa thân của Đế Quân ngài ở Dương thế, cho nên Bùi Tế đương nhiên cũng chính là ngài.”

Nghe vậy, vị Quỷ thần kia không cảm xúc cười cười, nói: “Nhưng chỉ có ở trước mặt cậu ấy, ta mới cảm nhận được mình là Bùi Tế.”

Trước khi Hứa Triều Hi xuất hiện, thân là Phong Đô Đại Đế, hắn thậm chí không cảm thấy ký ức của Bùi Tế có cái gì đáng để coi trọng, thế nên chưa từng nhìn lại.

Trong đầu nghĩ đến bóng hình hoạt bát kia, ánh mắt nam quỷ khẽ động.

Chỉ là Ngụy Chinh còn đang nhíu mày trầm tư nên không thấy, sau đó liền nghe thấy Đế Quân nhẹ giọng nói với hắn:

“Không bằng Ngụy Chinh ngươi thay ta suy nghĩ nguyên nhân thử xem.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.