Cố Thiên Phượng cất năm mươi đồng vào trong túi, quay đầu nói với Cố Chí Phượng: “Chí Phượng, trưa mai Bội Lan đãi khách ở tiệm cơm quốc doanh trên huyện, em cũng đi đi. Không phải em và Bội Lan cũng đã nhiều năm không gặp rồi sao?”
Cố Chí Phượng có chút sửng sốt, sau khi hoàn hồn, xua tay nói: “Bỏ đi, chị cả cũng không muốn gặp em.”
Giọng nói của ông ấy có chút chua xót, rơi vào trong tai Cố Tiểu Tây khiến cô cũng cảm thấy khó chịu.
Cô nghĩ đến tình hình lần trước lúc ở trung tâm y tế huyện nhìn thấy Nhiếp Bội Lan, vẻ mặt có hơi lạnh lẽo, nói: “Cha, ngày mai xin nghỉ, chúng ta cùng đi đi.”
“Chuyện này… Bỏ đi.” Cố Chí Phượng có chút dao động nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Ông ấy cũng biết hiện tại thân phận giữa mình và chị cả khác nhau một trời một vực, quá khứ ông ấy cũng chỉ làm cho đối phương mất mặt, nói không chừng còn tự rước lấy nhục. Ông ấy thì không nói gì, nhưng làm sao có thể đưa con bé cùng đi chịu uất ức được?
Cố Tiểu Tây quay đầu nói với Cố Thiên Phượng: “Bác cả, bác về trước đi, trưa mai chúng cháu sẽ đến.”
Cố Thiên Phượng nhìn Cố Tiểu Tây bằng ánh mắt kỳ lạ, không ngờ hiện tại cô gái nhỏ không chỉ nắm giữ tiền ở trong nhà, mà ngay cả chủ kiến cũng do cô đề ra. Trông cũng không dễ trêu chọc, không chừng ngày mai còn có thể xảy ra chuyện gì đó.
Ông ta âm thầm suy nghĩ trong lòng, cũng không nói gì, gật đầu cười nói: “Được, vậy bác đi về trước.”
Nói xong, Cố Thiên Phượng đạp xe đạp rời đi.
“Bé à, tiền này…” Cố Chí Phượng há miệng.
Cố Tiểu Tây lắc đầu: “Cha, yên tâm đi, trong lòng con biết rõ.”
Cố Chí Phượng nhìn Cố Tiểu Tây, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy cha đi làm đây.”
Cố Tiểu Tây nhìn Cố Chí Phượng rời đi, lúc này Cố Tích Hoài mới rời giường.
“Anh ba, trong nồi có chừa lại cháo cho anh. Thiếu Đường giao cho anh nhé, em cũng muốn ra ngoài.” Cố Tiểu Tây đeo gùi lên rồi nói với Cố Tích Hoài một tiếng, lúc này mới vội vàng rời khỏi nhà.
Hôm nay mọi chuyện liên tiếp xảy ra, ngược lại đã trì hoãn việc đến công xã từ sớm của cô.
Tuy nói vẫn còn cách cửa ải cuối năm một quãng thời gian, nhưng cuối năm các công nhân vất vả cả tháng, là để cuối năm được ăn ngon một chút, cho nên gà thỏ cực kỳ dễ bán. Cố Tiểu Tây cũng không keo kiệt, gánh năm con gà và ba con thỏ.
Cô đi rất nhanh, không bao lâu đã đến chợ đen của công xã.
Chuyện bán hàng thì không xảy ra chuyện gì đặc biệt, cho tới trưa bán được hai con gà và một con thỏ. Có lẽ là bởi vì đồng cỏ và nguồn nước ở không gian Tu Di đồi dào, gà thỏ lớn lên béo khỏe, chỉ từng này mà đã bán được hơn năm đòng.
Tới gần giữa trưa, Cố Tiểu Tây lại đi mua hai cái bánh mì mè cỡ lớn để lấp đầy bụng, một cái ba phân tiền.
Bánh nướng thời này tuy rẻ nhưng lại rất hữu dụng, hai cái bánh lớn vào bụng là đã no đến mức bụng tròn xoe.
Cố Tiểu Tây vừa trở lại chợ đen thì nhìn thấy người trên đường hốt hoảng chạy trốn, nhìn kỹ thì hóa ra là người của phân đội dân binh đang lục soát từng người một. Chỉ cần trong giỏ xách có đồ thì dù là người mua hay là người bán, đều sẽ bị bắt lại phê bình.
Cô nhíu nhíu mày, trong lòng âm thầm cảm thán, xem ra hôm nay làm ăn không được rồi.
Trong mấy ngày nay, cô đã hoàn toàn thăm dò quy củ của chợ đen, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải người của phân đội dân binh. Bọn họ khiêng súng, thái độ kiêu ngạo ương ngạnh, không hề để ý đến những người bán hàng này đều chỉ là dân chúng ăn không no bụng.
Không biết tại sao, cô đột nhiên nhớ tới Cố Chí Phượng bị bắt ở kiếp trước.
Cô cũng có thể tưởng tượng được lúc ấy cha bị dân binh bắt đã tuyệt vọng, cô đơn đến nhường nào. Mà người bức bách ông ấy đến bước đường này lại con gái ruột của ông ấy, mỗi lần suy nghĩ này lại tra tấn cô đau đớn không thôi.
Cố Tiểu Tây hít sâu một hơi, thò tay vào trong sọt, cất đồ vào không gian Tu Di.