Điền Tĩnh căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Tây, ánh mắt lộ ra cảnh giác: “Cô muốn làm gì?!”
Cố Tiểu Tây nhếch môi mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tinh, nụ cười sáng rực.
Cô nắm chặt con dao găm, giọng nói nhẹ nhàng và lạnh lùng vô cùng: “Nếu cô nói anh ấy không về được, vậy thì tôi tiễn cô trước.”
Vừa dứt lời, Cố Tiểu Tây đã di chuyển, linh hoạt tựa như mèo, ánh sáng dao găm lóe lên cuốn theo gió lạnh, mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực trái Điền Tĩnh!
Điền Tĩnh trợn mắt nhìn, mặt đầy không dám tin, song máu tươi bắn ra tung tóe, ấm nóng phun lên làn da trắng như tuyết của Cố Tiểu Tây, vẻ mặt cô bình tĩnh, im lặng rút con dao găm ra.
Con ngươi Tống Kim An co lại, động tác của Cố Tiểu Tây quá nhanh, anh ta không kịp phản ứng.
Cố Tiểu Tây nhìn Điền Tĩnh ngã xuống đất, ngực đẫm máu, không vui sướng khi báo được thù của kiếp trước, cũng không hoang mang sợ hãi khi vừa giết người xong, thậm chí cô còn chẳng suy nghĩ gì nhiều, cúi người cầm một cây đuốc lao ra khỏi nhà gỗ, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, gió lạnh như băng cuốn vào, thổi Tống Kim An bừng tỉnh.
“Điền Tĩnh!” Tống Kim An kêu lên, vội vàng ấn ngực Điền Tĩnh, trong đầu không ngừng nghĩ cách cấp cứu, anh ta xé vạt áo, buộc chặt vết thương trên người cô ta, ngăn máu chảy ra ngoài.
Có điều, trong lòng anh ta hiểu rõ, dù thần tiên có giáng thế cũng không cứu được Điền Tĩnh.
Lúc này, Điền Tĩnh giật giật mắt, môi run rẩy nói gì đó.
“Cô nói gì?” Đầu óc Tống Kim An trống rỗng, dù sao cũng quen biết nhau, mặc dù Điền Tĩnh có nhiều vấn đề, nhưng người chết như đèn tắt, ở thời điểm quan trọng này, anh ta cũng không nhẫn tâm nói lời tàn nhẫn, thậm chí còn muốn thỏa mãn ước nguyện cuối cùng của cô ta.
Tống Kim An cúi đầu xuống, ghé tai lại gần Điền Tĩnh, lắng nghe lời nói của cô ta.
Song lúc nghe được câu cô ta nói, con ngươi Tống Kim An co lại, không dám tim nhìn Điền Tĩnh.
*
Cố Tiểu Tây cầm ngọn đuốc ra khỏi nhà gỗ, liếc mắt đã thấy Yến Thiếu Ngu đang giằng co với bầy sói ở trước nhà.
Anh không bị thương, thậm chí dưới chân còn có một con chó sói đã chết.
Bầy sói tru lên thảm thiết, đôi mắt màu xanh lóe lên tia tàn độc, giống như giây tiếp theo sẽ nhào lên.
Sự xuất hiện của Cố Tiểu Tây phá vỡ cục diện căng thẳng, ngọn đuốc trên tay cô đang cháy to, khiến bầy sói phải lùi về sau hai bước, có điều máu trên người cô lại khiến chúng thèm thuồng, gầm gừ không ngừng.
Yến Thiếu Ngu không nhìn thấy Cố Tiểu Tây, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm bầy sói trước mặt, không dám có một tia lơ là.
“À hú…”
Bỗng nhiên, con sói dẫn đầu gào to một tiếng, lao như một cơn gió sắc lạnh về phía Yến Thiếu Ngu.
Cố Tiểu Tây nhíu mày, không chút sợ hãi, nhảy ra xoay người lại, đưa lưng về phía Yến Thiếu Ngu, nhìn răng nanh dữ tợn lao đến, trên mặt dâng lên chút điên cuồng, giơ tay chém xuống, hung hăng đâm vào giữa miệng con chó sói!
Con chó sói bị đánh lén, đau đến gầm lên, răng sượt qua mu bàn tay Cố Tiểu Tây, mang theo một vệt máu.
Tiếng sói tru thảm thiết vang lên, giống như một tín hiệu, một tín hiệu nguy hiểm.
Bầy sói rên rỉ, lặng lẽ rời khỏi phạm vi căn nhà gỗ nhỏ, ẩn vào trong cỏ dại, nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cơ thể căng thẳng của Yến Thiếu Ngu chậm rãi thả lỏng, anh bỗng nhiên quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây, đập vào mặt là chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô, anh bóp xương quai xanh cô, như muốn nghiền nát cô: “Cố Tiểu Tây! Cô đúng là không sợ chết mà!”