“Vì sao vẫn là một con ngựa…” Làm tổ ở trong lòng Hách Liên Dực Mẫn lắc lư một buổi sáng, Mộ Tĩnh Vân rốt cuộc mới thật sự tỉnh lại, giương mắt lên nhìn đỉnh đầu đang phơi nắng, ánh nắng mặt trời gay gắt khiến lòng người cũng dễ cáu kỉnh, trong miệng không nhịn được nhỏ giọng thì thầm một câu – trước kia là bởi vì bị phong bế nội lực nên thân thể suy yếu, hoặc là trên người có thương tích hành động bất tiện, đều thuộc về *tình hữu khả nguyên* (về tình thì có thể lượng thứ), nhưng bây giờ y hoàn toàn không có đau đớn hay bệnh tật gì, vì sao vẫn là phải cùng nam nhân này ngồi chung một con ngựa? Giống như đã tạo thành một thói quen…
“Để thuận tiện ‘chiếu cố’ ngươi.” Vốn là theo bản năng lẩm bẩm một mình, nhưng vẫn là bị tai thính của Hách Liên Dực Mẫn nghe được, cúi đầu xuống cười cười trả lời một câu, trong suy nghĩ nổi lên thêm vài phần hứng thú – cơ hội chạy trốn sao? Hắn chính là không cho bất kì một cơ hội nào đó…
“…” ‘Xuy’ một tiếng để che dấu sự chột dạ của mình – xem ra chuyến đi này quả nhiên không ổn.. Phiền phức lớn rồi…
“Haha.” Hách Liên Dực Mẫn cũng không nói ra, nhưng mà tay ở bên hông của Mộ Tĩnh Vân ôm chặt thêm một chút, hơi thở trên người cũng nặng nề hơn, có chút biến đổi nho nhỏ, dường như là đang cảnh cáo Mộ Tĩnh Vân tốt nhất không nên *khinh cử vọng động* (làm càn không chịu suy nghĩ trước sau)…
…
Hai người dọc đường không nói một lời, mải miết gấp rút lên đường, trên đường không nhiều thì ít cũng đụng phải vài bọn xấu muốn cầu tài cướp sắc, chỉ tiếc đối thủ là hai sát tinh này, không người nào không bị đuổi đi rất thảm hại. Mà Mộ Tĩnh Vân thừa cơ làm loạn, đem tất cả các nguyên nhân đều đổ lên người Hách Liên Dực Mẫn, cười khẩy nói trưng ra khuôn mặt đào hoa gây nên họa, may mà Hách Liên Dực Mẫn cũng không để ý đến y, cười cười cho qua.
Một đường có *hữu kinh vô hiểm* (có gặp nguy hiểm nhưng không bị thương tổn gì), cuối cùng cũng tới vùng đất Miêu Cương, không phải là nơi hoang vắng người như trước đây nữa, có nhiều thôn xóm và tiểu trấn hơn, mặc dù thuộc vùng Miêu Cương, nhưng có rất nhiều người Hán cư trú vãng lai ở đây, Miêu nữ bán hàng rong, gạch xanh lầu trúc*, giống như quen thuộc với sự tồn tại của Trung Nguyên lại xen lẫn một chút nước ngoài xa lạ.
(*Gạch xanh (青砖): // Lầu trúc (竹楼): )
Đi đến chỗ này, hai người không vội vã lên đường nữa, mà xuống ngựa đi chầm chậm, căn cứ theo địa điểm viết ở trong mẫu giấy mỏng kia thì hẳn là cách chỗ này không xa, chỉ có điều bởi vì thôn xóm nơi đây khá nhiều, người cũng phức tạp, để tránh tìm lầm, cũng đành phải từ từ hỏi thăm dọc đường đi——
“Ta khó chịu.” Đường phố vô cùng náo nhiệt, Mộ Tĩnh Vân đi theo phía sau Hách Liên Dực Mẫn, không ngừng tránh sóng người liên tiếp ào tới xung quanh, hôm nay tình cờ là chợ phiên ở tiểu trấn này, cho nên trên đường phố đủ các loại tộc nhân tụ tập, vốn con đường cũng không rộng lắm, chen chân không lọt*——
(Nguyên văn là “thủy tiết bất thông” (水泄不通): Thậm chí nước cũng không thể lọt qua. Ý nghĩa: Quá đông đúc và chật cứng đến nỗi không gì có thể lọt qua)
Mộ Tĩnh Vân vất vả đi, người cũng buồn bực, ngữ khí có chút không tốt nói với Hách Liên Dực Mẫn đang dắt y một câu, mặc dù còn chưa phát cáu, nhưng cũng là ô vân tráo đỉnh*…
(*Ô vân tráo đỉnh (乌云罩顶): mây đen phủ đầy đỉnh, tác giả ý nói Mộ Tĩnh Vân mặt đen rồi, sắp phát cáu rồi)
“Trước tiên tìm khách điếm đi.” Ngoảnh đầu lại liếc mắt nhìn Mộ Tĩnh Vân, phát hiện sắc mặt của y thật sự khó coi, để tránh cho thư sinh vô lương này bởi vì bực bội trong người mà liên lụy mọi người, Hách Liên Dực Mẫn quyết định trước tiên phải tìm chỗ nghỉ ngơi là tốt nhất.
Có chủ định chắc chắn, tiến trình cũng nhanh hơn nhiều, may mà tuy nhiều người họp chợ, mặc dù xung quanh đa phần là thôn dân ở quê, cũng có vài thương nhân lui tới, nhưng ở đây chỉ là một tiểu trấn ở biên giới, cũng không nhiều người tới đây, cho nên ngược lại cũng không lo về chỗ ở, tùy ý chọn một khách điếm coi như hợp nhãn đi vào, chọn một phòng thượng hạng, cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh hơn nhiều——
“Ta muốn dịch dung.” Mộ Tĩnh Vân rót ly nước, ngồi xuống trên hành lang bên cửa sổ, nhìn người đi đi lại lại trên đường phố, vẻ mặt vẫn bực dọc không kiên nhẫn như trước đây – vì sao có nhiều người như vậy? Hy vọng không có sự cố gì xảy ra thì tốt…
“Không cần thiết.” Hách Liên Dực Mẫn cùng ngồi xuống, ánh mắt như hữu ý lại vô ý mà quét mắt một vòng nhìn Mộ Tĩnh Vân, khóe miệng mang theo nụ cười, có chút quỷ quyệt – thì ra sở dĩ đem những sai lầm cướp tiền cướp sắc trước đây vu oan lên người hắn là vì bây giờ muốn dịch dung ah, hừm hừm…
“Vậy ngươi hủy dung đi!” Trừng mắt liếc nhìn nam nhân ở trước mặt đang cười đến lòng dạ phát cáu, tâm tình của Mộ Tĩnh Vân không thoải mái, ngữ khí cũng theo đó mà tồi tệ hơn.
“Nếu ngươi sợ ‘cừu gia’ kia của ngươi tìm tới cửa, vậy thì chắc chắn không cần phải lo lắng, Hách Liên Dực Mẫn ta nhất định có thể bảo vệ ngươi chu toàn.” Vươn tay cầm lấy ly nước trong tay Mộ Tĩnh Vân, khẽ nhấp một ngụm, Hách Liên Dực Mẫn cười tràn đầy tự tin, mà tác phong không đứng đắn lại hiện rõ ra…
“Hừ! Chỉ sợ là ngươi luyến tiếc vẻ ngoài này, không nghe được kẻ khác tán tụng chứ gì.” Vừa rồi người đi ngoài đường tuy nhiều, còn là di chuyển cực nhanh, người bên người nối đuôi nhau mà đi, chỉ có bọn họ nửa bước cũng khó đi, tên đầu sỏ gây nên này nghĩ cũng biết là người phương nào – tiểu trấn vùng biên giới, đại gia khuê tú không nhiều, mà những cô nương ngoại tộc trời sinh tính thoải mái tràn trề, rất không giống với khuê lâu nữ tử ở Trung Nguyên, hiếm khi thấy một người long phượng* như Hách Liên Dực Mẫn, hai mắt nhìn nhiều cũng rất bình thường.
(*Long phượng: tác giả muốn nói là ngoại hình của Hách Liên Dực Mẫn đẹp hơn người ah, mấy cô nhìn mê tít)
“Thế nào? Đang ghen à?” Hách Liên Dực Mẫn nghe vậy, trêu ghẹo chuyển tới gần Mộ Tĩnh Vân, thừa dịp y còn chưa hoàn hồn mà hành động, đôi môi đã bao phủ lên…
“Ngươi muốn chết hả! Bị người khác thấy thì sao?!” Vừa hôn xong, Mộ Tĩnh Vân khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, phản ứng kịp thời ra sức đẩy một cái, đẩy Hách Liên Dực Mẫn ra cách mấy tấc, trong lòng không nhịn được mà thầm mắng bản thân một câu ‘không có tiền đồ’! Bị Hách Liên Dực Mẫn dễ dàng dắt đi như vậy…
“Thấy thì đã sao?” Hách Liên Dực Mẫn gọi là không trả lời thêm, chuyện của Hách Liên Dực Mẫn hắn cũng không tới phiên người khác quơ tay múa chân, hơn nữa hắn cũng không ngại, quan hệ giữa hắn và thư sinh này rồi sẽ bị thế nhân biết – nhân sinh vừa khổ lại ngắn, nào có bao nhiêu an nhàn thoải mái mà để ý những thứ *loạn thất bát tao* (lộn xộn, ngổn ngang) kia.
“Cút! Phiền chết được!” Dù sao vẫn chưa từng thấy Hách Liên Dực Mẫn độ lượng như vậy, da mặt của Mộ Tĩnh Vân mỏng, sắc mặt lập tức biến đổi, đi trở về giường xoay người nằm xuống, cũng không quản người nọ ở phía sau đang cười càn rỡ như thế nào, kéo chăn qua tính ngủ một hồi rồi hẵng nói.
“Cũng tốt, hôm nay trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai đi tìm Minh Thành tiền bối kia cũng không muộn.” Hách Liên Dực Mẫn đặt ly trà xuống, ngắm đoàn người đông nườm nượp qua lại không dứt ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói.
Ngày hôm sau——
Trải qua một ngày hôm qua nghỉ ngơi, tinh thần của Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân đều dồi dạo hơn hẳn.
Chợ phiên đã xong, đường phố ngày hôm nay không chỉ vắng ngắt, thậm chí ngay cả người đi đường cũng không thấy có bao nhiêu người qua lại.
Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân ăn điểm tâm xong, sau khi hỏi chưởng quỹ sơ sơ về địa điểm liền bắt đầu tìm đường đi, bởi vì chặng đường khá ngắn, hơn nữa con đường ở làng mạc khó đi nên để lại ngựa ở trong khách điếm, hai người một trước một sau đi bộ đến.
Có chưởng quỹ chỉ điểm, tìm được đúng chỗ dễ dàng hơn, không quá nửa ngày, hai người đã tìm được nơi cư trú của Minh Thành tiền bối ở một thôn rất nhỏ, lại đi qua đi lại thời gian gần một nén hương mới tìm được một tòa lầu trúc nhỏ tầm thường lẻ loi ở trên núi——
“Xin hỏi có người ở không?” Hách Liên Dực Mẫn lễ phép gõ cửa, còn Mộ Tĩnh Vân đứng ở một bên không lên tiếng, nhìn như thế này trái lại giống như là Mộ Tĩnh Vân mới là người cùng đi theo Hách Liên Dực Mẫn tới đây…
Vừa dứt lời, chợt nghe được tiếng bước chân vang lên ở bên trong, hình như là tiếng chạy chậm ra mở cửa, cho nên chỉ trong nháy mắt đã có người xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chỉ là so với trong tưởng tượng chênh lệch khá xa, cũng không phải là một vị lão giả, mà là một thiếu niên 17, 18 tuổi, búi tóc chải như người Hán, tướng mạo cũng gọi là thanh tú tuấn mỹ. Mở cửa nhìn thấy Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân ở phía sau, ngẩn người rõ rệt, lấy lại bình tĩnh mới lên tiếng hỏi: “Xin hỏi hai vị là ai?”
Hách Liên Dực Mẫn còn chưa trả lời, Mộ Tĩnh Vân ngược lại đi về phía trước vài bước, từ trong ngực ra lấy ra một hộp gỗ nhỏ vẫn luôn mang theo bên mình kia, ném cho thiếu niên thanh tú nọ——
“… Đa tạ hai vị.” Thiếu niên sau khi nhận lấy thì trầm mặc trong chốc lát, dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra, khom người hành đại lễ hướng về hai người trước mặt để tỏ lòng cảm tạ, lời nói mặc dù ôn hòa lễ độ, nhưng cũng không khó nghe ra được ý tứ là muốn đuổi khách…
“Khụ, có thể cho chúng tôi giới thiệu và gặp mặt với Minh Thành tiền bối một chút không?” Thấy Mộ Tĩnh Vân không có phản ứng gì, hình như là thật sự chờ xoay người rời đi, Hách Liên Dực Mẫn bất đắc dĩ vuốt trán, đành phải tự mình ra tay – mặc dù chuyện không liên quan đến hắn, nhưng dù gì cũng là di nguyện của Linh Thứu Tử tiền bối, người đã khuất coi trọng, Mộ Tĩnh Vân có thể theo thói quen không chịu trách nhiệm, không quan tâm, hắn lại không thể làm như thế đối với hảo hữu, Ân Huyền Quắc hết sức kính trọng Linh Thứu Tử tiền bối, về tình về lý, cho dù không phải là vì Mộ Tĩnh Vân, chung quy cũng nên ăn nói toàn vẹn với Huyền Quắc.
“Nghĩa phụ đã sớm về cõi tiên, mời các người trở về.” Thiếu niên nghe vậy quan sát Hách Liên Dực Mẫn một chút, có lẽ nhìn ra được bọn họ đích thật là không có ác ý, cho nên suy tư một chút mới lãnh đạm lên tiếng trả lời.
“Khi nào?” Mộ Tĩnh Vân cho đến lúc này vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện gì nhiều, trên mặt có một chút biến hóa, có phần kinh ngạc, có chút khó tin, e rằng thông minh như y cũng chưa từng nghĩ đến kết cục sau cùng lại như vậy…
“Nghĩa phụ đã quy tiên mười một năm trước, trước khi người đi có dặn ta là sau này sẽ có người tới trả lại cho người một con mắt, cho nên qua nhiều năm như vậy, ta vẫn không rời khỏi chỗ này, chính là ở đây chờ các ngươi.” Thanh âm của thiếu nên rất bình tĩnh, hầu như nghe không được tâm tình chân thật của gã, “Các ngươi cũng không cần hỏi thêm ta cái gì nữa, tới trước khi qua đời ta mới được nói cho biết chuyện này, ta biết cũng không nhiều hơn so với các ngươi bao nhiêu. Việc này đã xong, các ngươi chớ có gây thêm chuyện* nữa, nhiễu loạn anh bình của lão nhân gia người ở dưới suối vàng.” Ngừng lại một chút, thiếu niên lại bồi thêm một câu, nói xong những lời này, liền không để ý tới hai người kia nữa, quay người trở lại bên trong, đóng đại môn lại …
(*Nguyên văn là “tiết ngoại sinh chi” (节外生枝): cành mẹ đẻ cành con, gây thêm rắc rối, cố tình phức tạp hóa vấn đề)
“Có dự tính gì không?” Thấy Mộ Tĩnh Vân dường như bị câu nói sau cùng của thiếu niên kia làm chấn động, Hách Liên Dực Mẫn tiến lên ôm hông y, có chút rõ ràng muốn kéo sự chú ý của y trở về…
“Thì theo lời gã nói đi.” Mộ Tĩnh Vân không hiểu những mờ ám này, cho nên y cũng không để trong lòng. Suy nghĩ lại, cảm thấy thiếu niên kia không phải là không có lý, có lẽ sở dĩ năm đó lão đầu tử không nói cho y biết quá trình cũng chính là vì không muốn cho y biết…
—— Đã như vậy, thì thuận theo ý của lão đầu tử đi, bọn họ tìm mười một năm lâu như vậy, cũng không phải là muốn cho lão đầu tử ở dưới cửu tuyền không được an bình…