Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 2 - Chương 22



Thuận theo lời nói của Hách Liên Dực Mẫn nhìn qua, cổng lớn màu đỏ bằng gỗ lim quả nhiên đã xuất hiện ở trước mắt, ở bên cạnh là con báo miệng ngậm châu bằng đồng. Trong mộc mạc lại lộ ra chút khí thế, nhìn như đơn giản, rồi lại không mất trang nghiêm.

Mộ Tĩnh Vân nhìn thấy cổng lớn màu đỏ này, sắc mặt cũng lập tức tối sầm, tránh thoát khỏi tay Hách Liên Dực Mẫn, mặt âm trầm, đi nhanh về phía trước.

Cánh cổng đóng chặt, ngoài cổng cũng không phải là không có gã sai vặt thông tri, nhưng mà Mộ Tĩnh Vân vẫn không dừng lại chút nào, lập tức đi tới trước cổng, trực tiếp nhấc chân đạp một cái —— cổng lớn tuy rằng chắc chắn, nhưng tốt xấu Mộ Tĩnh Vân vẫn có mấy thành công lực trong người, hơn nữa sát khí đang thịnh, cho nên tuy là gỗ lim trăm năm khó gặp, nhưng cũng vẫn không chịu nổi một đạp này của y, “Rắc” một tiếng vỡ vụn trầm đục, cánh cổng gỗ lim giá trị xa xỉ này cứ như vậy mà *hương tiêu ngọc tổn …

(Hương tiêu ngọc tổn香消玉损: Ý nghĩa tựa như đá rơi hoa héo tàn, dùng để so sánh vẻ đẹp đã mất đi. Thành ngữ tương đương Hương tiêu ngọc vẫn, ế ngọc mai hương, hương tiêu ngọc toái.)

“Người tới là… A! Tiểu thái gia, ngài đã về rồi?! Mau! Mau! Nhanh đi nói cho lão thái gia, nói tiểu thái gia hồi phủ rồi này!” Một đạp này của Mộ Tĩnh Vân, quả thật đưa tới náo động không nhỏ, chỉ nghe thấy một giọng nói hùng hậu từ trong nội viện, từ lớn tiếng chất vấn biến thành kinh ngạc ngoài ý muốn rồi đến sợ hãi khẩn trương, chỉ trong chớp mắt, đã thay đổi qua rất nhiều giọng điệu. Xem ra thân phận Mộ Tĩnh Vân ở trên núi Tây Lương Sơn này quả nhiên không thấp.

“Hừ!” Nhìn thấy trong viện vốn đang yên tĩnh bởi vì sự xuất hiện của mình mà bọn hạ nhân rối loạn hết cả lên, Mộ Tĩnh Vân liền ‘hừ’ một tiếng, cũng không để ý đến sự nghênh đón và ân cần thăm hỏi của mọi người, hai mắt hơi khép, nhìn ra được sự ồn ào này đã làm cho y có chút buồn bực. Nhưng mà cũng may là còn chưa đến mức để cho y tức giận, cho nên tuy là sắc mặt không tốt, nhưng cũng không có làm gì cả. Lướt qua mọi người, đi thẳng tới đại đường, tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, nhắm lại hai mắt, đúng là không hề liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái…

Mộ Tĩnh Vân rõ ràng mất hứng, trong lòng Hách Liên Dực Mẫn hiểu được y không thích Tây Lương Sơn này, cũng không có gì lạ cả. Thừa dịp lúc bọn hạ nhân vấn an, hắn nhìn lướt qua cách bố trí của tòa phủ đệ này vài lần —— nơi này thật ra là ở giữa sườn núi Tây Lương Sơn, bởi vì địa thế bằng phẳng, đất đai cực kỳ rộng lớn, cho nên vô cùng thích hợp thi công phòng ốc để người ở. Nếu là ở trên cao hơn nữa, thì không khỏi quá mức nguy hiểm rồi.

Phủ đệ dựa vào núi mà xây, cây cối vờn quanh thành rừng, chắc là liên quan đến địa thế, cho nên vẫn chưa nhìn thấy có gì lầu cao gì, đều là nhà trệt tiểu lâu chiếm đa số, cao nhất cũng chỉ hai tầng, phong cách rõ ràng là của Trung Nguyên, điều kiện tuy là khắc nghiệt đó, nhưng hòn non bộ nước chảy, Trúc viên (1) Hồng Phong (2) mọi thứ đều đầy đủ, không khó nhìn ra chủ nhân của  tòa phủ đệ này đúng là một gã nhã sĩ.

Không để lại dấu vết đánh giá tòa nhà trước mắt một lần, Hách Liên Dực Mẫn thu hồi tầm mắt, mỉm cười gật đầu mà đi qua, đi theo phía sau Mộ Tĩnh Vân, cùng nhau đi vào đại đường, ngồi xuống bên cạnh y.

Lệnh Tiễn theo đuôi, đứng ở phía sau Hách Liên Dực Mẫn.

“Đợi lát nữa ‘Lão thái gia’ đi ra, nên xưng hô thế nào mới tốt?” Quạt ngọc nhẹ nhàng lay động, dù sao ngồi đây cũng rất nhàm chán, đợi sau khi nha hoàn dâng trà xong Hách Liên Dực Mẫn tìm cái gì đó để nói, rõ ràng chính là không để cho người bên cạnh tiếp tục giả chết…

“Tùy ngươi.” Nghe được tiếng vang chén trà đặt lên mặt bàn, Mộ Tĩnh Vân trái lại mở mắt ra, tiện tay cầm lấy, nhưng không phải đưa đến bên miệng, mà là đưa tay ném một cái, “Xoảng —— xoảng” hai tiếng giòn vang, hai chén trà xanh vừa mới mang lên đã bị y ném ra ngoài, cái chén vỡ vụn, nước trà văng đầy mặt đất…

“Nói như thế nào thì đây cũng là địa bàn của người ta, ta nếu xưng hô quá tùy tiện thì cũng không ổn lắm.” Hách Liên Dực Mẫn nói là nói như vậy, nhưng ngữ khí lại hoàn toàn không giống thế. Nhìn thấy Mộ Tĩnh Vân hết đạp cổng lại đến đập chén, hắn cũng không cảm thấy gì, biểu cảm giống như thường ngày, rất bình tĩnh…

“Hừ, đừng nói với ta ngươi bận tâm đến vấn đề này đến mức đó.” Nghiêng qua liếc mắt nhìn nam nhân một cái. Mộ Tĩnh Vân ‘hừ’ một tiếng, tuy là cảm thấy được nội dung cuộc nói chuyện này quả thực giống như góp cho đủ số, nhưng y cũng nghĩ giống như Hách Liên Dực Mẫn, dù sao cũng rất nhàm chán, trò chuyện, cũng vẫn khá hơn là ngồi không.”Trong ngôi nhà này, thức ăn nước uống. Trừ khi lão gia tử có ở đây. Nếu không, một thứ cũng đừng đụng vào.” Dừng một chút, quay đầu lại, lại nói thêm một câu.

“Biết, biết.” Cười cười, loại chuyện này, tất nhiên là hiểu được. Chính là tên tiểu tử này vậy mà còn nhớ rõ nhắc nhở hắn một câu, cũng xem như ít nhiều còn có lương tâm đấy …

“Tĩnh Vân, ngươi đã trở lại!”Có hai người ha hả đi tới. Trong cửa hông của đại đường truyền tới tiếng nói già nua hiền lành của nữ nhân, ôn nhu mềm mại, mặc dù đã có không che dấu được sự già nua, nhưng coi như là rất có sức sống——

Một nam một nữ, chậm rãi đi ra từ trong cửa hông, tóc hai người đều đã bạc, thân mặc cẩm y gấm bào, sắc mặt ung dung, tất nhiên là đều đẹp đẽ quý phái —— lão giả đi ở phía trước, thoạt nhìn đã bảy, tám mươi tuổi, tuy lớn tuổi, nhưng dáng người cao ngất, trên mặt có râu ngắn, cũng đã hoa râm, hai mắt sáng ngời có thần, không giận mà uy, môi mỏng mím nhẹ, có phần nghiêm khắc, chắp hai tay sau lưng mà đến, khí thế áp người, làm cho người ta ít dám nhìn thẳng vào!

Mà đi theo phía sau ông, là một vị lão thái thái bằng tuổi, tay cầm Tiên Hạc tường vân quải trượng, đầu đội *bôi ngạch (3) tơ vàng thêu hoa, ở giữa gắn có khảm một viên ngọc thượng phẩm giống như trứng bồ câu, mặt mỉm cười, rất là hiền lành hòa ái, lệ nhan mặc dù đã trôi đi, nhưng khí chất tao nhã vẫn còn đó, khiến cho người khác bị thuyết phục từ trong đáy lòng—— thế gian mỹ nhân tuy nhiều, nhưng có thể đến bảy, tám mươi tuổi còn làm cho người ta cảm thấy được “Đẹp”, lại không nhiều lắm đâu à nha!

Tham Khảo Thêm:  Chương 169

“Vãn bối Hách Liên Dực Mẫn, gặp qua hai vị tiền bối.” Thấy hai vị lão nhân đi ra, Mộ Tĩnh Vân vẫn là đức hạnh đó, mặt không chút thay đổi, cũng không hành lễ, như trước ngồi ở đó, giống như không thấy người vậy. Mà Hách Liên Dực Mẫn mặc dù không hiểu được ba người rốt cuộc có vướng mắc gì, nhưng gia giáo như hắn, nhìn thấy hai vị lão giả thì thật sự không thể không thi lễ được. Huống hồ hai vị lão nhân này dáng vẻ bất phàm, khí thế kinh người, cái thi lễ này cũng không oan uổng chút nào.

Lão nhân đi đầu ngồi xuống vị trí chủ vị, vẫn chưa nói chuyện, đánh giá Hách Liên Dực Mẫn từ trên xuống dưới một lần, gật gật đầu.

“Được, được, ngồi đi, ngồi đi.” Lão thái thái cũng được tiểu nha hoàn hầu hạ ngồi xuống, thấy Hách Liên Dực Mẫn chủ động hành lễ, tươi cười càng tươi, vẫy vẫy tay, ý bảo Hách Liên Dực Mẫn ngồi xuống.”Lần này là đại thọ tám mươi của lão gia, vất vả các ngươi trở về gấp rồi.” Không biết là đã thành thói quen hay như thế nào, đối với sự vô lễ và coi thường của Mộ Tĩnh Vân, hai vị lão nhân lại cũng không thèm để ý, đặc biệt là lão thái thái cười đến vô cùng vui vẻ, xem ra là chỉ cần y đến đây là đã thỏa mãn rồi…

“Đó! Tĩnh Vân đã trở lại kìa, thật đúng là hiếm có!” Trong hành lang mấy người đang có chút tẻ ngắt, bên ngoài cửa chính lại đột nhiên tràn vào thêm vài người, trẻ có già có, nữ có nam có, đều rất chú trọng ăn mặc, Kim Ngân châu ngọc không ít. Mà người nói câu này, tuổi không lớn, phô trương lại vừa đủ, tư thế cũng có chút hung hăng càn quấy, nói câu này xong, người cũng đi theo tới, giống như là có chút khiêu khích, từ trên xuống dưới quét qua quét lại Mộ Tĩnh Vân nhiều lần…

“Phải nha, không biết xấu hổ làm cho ngươi thất vọng rồi, Triết Khôi đường huynh.” Đối phó với  loại người như thế, Mộ Tĩnh Vân Minh lộ ra hưng trí, quét sạch sự lãnh đạm lúc trước, âm dương quái khí trả lời một câu, nghiêng người ngồi dựa vào trên ghế, tiện tay ném, một làn phấn màu tím nhạt mỏng lập tức bay ra…

“Y thánh” hàng đầu quả nhiên vẫn không phải tự nhiên có, nam tử trẻ tuổi được gọi là”Triết Khôi đường huynh” đó, vừa nhìn thấy bột phấn màu tím trước mắt, lập tức cảnh giác lui về sau vài bước. Không chỉ có gã, những người vừa mới vào chung sắc mặt đều không bình thường phần ai nấy chạy, dường như sợ bị chạm phải một tí xíu…

“Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là phấn hoa mà thôi. Đệ biết Triết Khôi đường huynh, huynh thích nhất là ‘Vong Ngã’, đáng tiếc đường đệ bất tài, đội danh hào ‘Y Thánh’ nhiều năm như vậy, cũng vẫn không thể tìm được phương pháp giữ hoa này tươi được. Nhưng để đáp lại nhớ mãi không quên mấy lần “chiếu cố” của huynh, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể phơi khô, nghiền nát, lấy chút phấn hoa mang theo bên người, để có thể vừa thấy huynh thì tặng cho huynh. Dùng cái này để biểu đạt loại tình cảm ‘Cảm kích’ của đường đệ với huynh thôi mà.” Mộ Tĩnh Vân lắc lắc tay, để cho những hạt phấn màu tím đó lan ra phạm vi rộng hơn một chút, khóe miệng mang ý cười, không nóng không lạnh nói chuyện, trong ánh mắt lộ vẻ trêu đùa và châm chọc…

Mộ Triết Khôi bị Mộ Tĩnh Vân ám chỉ trào phúng một trận, cảm thấy tự nhiên phẫn hận vô cùng, muốn giáo huấn y một chút, nhưng lại lo ngại y dùng độc thật nên không dám hành động lỗ mãng. Hơn nữa, bây giờ phấn tím bay múa ngay trước mắt, quả thật không dứt thân được. Mộ Tĩnh Vân tuy nói đây là phấn hoa, nhưng với cách làm người vốn dĩ của y, ai lại dám cam đoan y nói là thật hay giả chứ!

“Ngươi không cần rất đắc ý! Mộ Tĩnh Vân!” Mộ Triết Khôi biết được lúc này không nên chống chọi với Mộ Tĩnh Vân. Huống chi bây giờ lão gia tử và lão thái thái vẫn ngồi ở phía trên, tiếp tục thêm nữa gã nhất định cũng không lấy được lợi gì, cho nên lại lui vài bước nữa, đứng cách Mộ Tĩnh Vân rất xa, vừa định nói những lời lừa gạt về tình huống này, lại không nghĩ bên cạnh mình lại đột nhiên có một người đứng ra, chỉ vào Mộ Tĩnh Vân lớn tiếng nói!

“Càn rỡ! Dám gọi thẳng tên của ta! Ta gọi đại ca ngươi một tiếng ‘Đường huynh’, ngươi thật đúng là cho mình có mặt mũi lớn luôn rồi!” Nghe được có người gọi cả tên lẫn họ của mình, Mộ Tĩnh Vân liền cười một tiếng, đưa tay chính là một chưởng, hai người mặc dù cách rất xa, nhưng Mộ Tĩnh Vân ra tay rất nhanh, kình lực rất mạnh, người nọ còn chưa kịp phản ứng thế nào, trên mặt đã trúng một cái tát cách không rồi!

“Mộ Tĩnh Vân! Ngươi dám đánh đệ đệ ta!” Thấy đệ đệ bị đánh, Mộ Triết Khôi chờ một chút thì nhảy dựng lên, bộc lộ bộ mặt hung ác, nhưng tốt xấu lý trí vẫn chiếm thượng phong, phấn tím vẫn chưa hết, gã dù có tức giận như thế nào, cũng không dám bước về phía trước…

“Ta thế nào cũng lớn hơn hắn mấy tuổi, hắn là nên gọi đệ một tiếng ‘Đường huynh’ mới đúng. Là chính bản thân hắn coi thường cấp bậc lễ nghĩa gọi thẳng tục danh của đệ, Triết Khôi đường huynh nếu thương  yêu đệ đệ của mình nên không dạy dỗ được, thì đệ đây cũng đành phải vất vả một chút, cống hiến sức lực rồi.” Mắng ca ca, lại đánh đệ đệ, Mộ Tĩnh Vân còn làm bộ khó xử nữa chứ, thật sự là là tức giận không nhẹ đâu…

“Được rồi! Làm đủ chưa? Ngươi vừa về đến đã muốn gây chuyện thị phi, vì sao không thể an phận một chút?” Lão thái gia ngồi ở vị trí chủ vị vẫn không nói chuyện —— Tây Lương Sơn lão gia tử, rốt cục nhìn không được …

“Vậy gia gia tội gì gọi ta trở về vì đại thọ tám mươi của người chứ? Là do đầu óc già rồi không dùng được, không nhớ rõ ta là đứa nhỏ đáng chết sao?” Bởi vì lão gia tử chỉ trích, Mộ Tĩnh Vân cũng phát hỏa, vỗ bàn một cái đứng lên, ngữ khí hung ác nham hiểm nói: “Hoặc là không nhớ rõ đại thọ chính là không thể tùy tiện nói là được, cẩn thận ta tức giận, hỉ sự biến thành tang lễ đó!”

“Con cháu bất hiếu!!” Mộ Tĩnh Vân lời nói quá mức, lão gia tử cũng bị y chọc giận, tức giận xông lên đầu, nâng chưởng vung lên, thẳng tắp bay về phía Mộ Tĩnh Vân——Thuận theo lời nói của Hách Liên Dực Mẫn nhìn qua, cổng lớn màu đỏ bằng gỗ lim quả nhiên đã xuất hiện ở trước mắt, ở bên cạnh là con báo miệng ngậm châu bằng đồng. Trong mộc mạc lại lộ ra chút khí thế, nhìn như đơn giản, rồi lại không mất trang nghiêm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mộ Tĩnh Vân nhìn thấy cổng lớn màu đỏ này, sắc mặt cũng lập tức tối sầm, tránh thoát khỏi tay Hách Liên Dực Mẫn, mặt âm trầm, đi nhanh về phía trước.

Cánh cổng đóng chặt, ngoài cổng cũng không phải là không có gã sai vặt thông tri, nhưng mà Mộ Tĩnh Vân vẫn không dừng lại chút nào, lập tức đi tới trước cổng, trực tiếp nhấc chân đạp một cái —— cổng lớn tuy rằng chắc chắn, nhưng tốt xấu Mộ Tĩnh Vân vẫn có mấy thành công lực trong người, hơn nữa sát khí đang thịnh, cho nên tuy là gỗ lim trăm năm khó gặp, nhưng cũng vẫn không chịu nổi một đạp này của y, “Rắc” một tiếng vỡ vụn trầm đục, cánh cổng gỗ lim giá trị xa xỉ này cứ như vậy mà *hương tiêu ngọc tổn …

(Hương tiêu ngọc tổn香消玉损: Ý nghĩa tựa như đá rơi hoa héo tàn, dùng để so sánh vẻ đẹp đã mất đi. Thành ngữ tương đương Hương tiêu ngọc vẫn, ế ngọc mai hương, hương tiêu ngọc toái.)

“Người tới là… A! Tiểu thái gia, ngài đã về rồi?! Mau! Mau! Nhanh đi nói cho lão thái gia, nói tiểu thái gia hồi phủ rồi này!” Một đạp này của Mộ Tĩnh Vân, quả thật đưa tới náo động không nhỏ, chỉ nghe thấy một giọng nói hùng hậu từ trong nội viện, từ lớn tiếng chất vấn biến thành kinh ngạc ngoài ý muốn rồi đến sợ hãi khẩn trương, chỉ trong chớp mắt, đã thay đổi qua rất nhiều giọng điệu. Xem ra thân phận Mộ Tĩnh Vân ở trên núi Tây Lương Sơn này quả nhiên không thấp.

“Hừ!” Nhìn thấy trong viện vốn đang yên tĩnh bởi vì sự xuất hiện của mình mà bọn hạ nhân rối loạn hết cả lên, Mộ Tĩnh Vân liền ‘hừ’ một tiếng, cũng không để ý đến sự nghênh đón và ân cần thăm hỏi của mọi người, hai mắt hơi khép, nhìn ra được sự ồn ào này đã làm cho y có chút buồn bực. Nhưng mà cũng may là còn chưa đến mức để cho y tức giận, cho nên tuy là sắc mặt không tốt, nhưng cũng không có làm gì cả. Lướt qua mọi người, đi thẳng tới đại đường, tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, nhắm lại hai mắt, đúng là không hề liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái…

Mộ Tĩnh Vân rõ ràng mất hứng, trong lòng Hách Liên Dực Mẫn hiểu được y không thích Tây Lương Sơn này, cũng không có gì lạ cả. Thừa dịp lúc bọn hạ nhân vấn an, hắn nhìn lướt qua cách bố trí của tòa phủ đệ này vài lần —— nơi này thật ra là ở giữa sườn núi Tây Lương Sơn, bởi vì địa thế bằng phẳng, đất đai cực kỳ rộng lớn, cho nên vô cùng thích hợp thi công phòng ốc để người ở. Nếu là ở trên cao hơn nữa, thì không khỏi quá mức nguy hiểm rồi.

Phủ đệ dựa vào núi mà xây, cây cối vờn quanh thành rừng, chắc là liên quan đến địa thế, cho nên vẫn chưa nhìn thấy có gì lầu cao gì, đều là nhà trệt tiểu lâu chiếm đa số, cao nhất cũng chỉ hai tầng, phong cách rõ ràng là của Trung Nguyên, điều kiện tuy là khắc nghiệt đó, nhưng hòn non bộ nước chảy, Trúc viên (1) Hồng Phong (2) mọi thứ đều đầy đủ, không khó nhìn ra chủ nhân của  tòa phủ đệ này đúng là một gã nhã sĩ.

Không để lại dấu vết đánh giá tòa nhà trước mắt một lần, Hách Liên Dực Mẫn thu hồi tầm mắt, mỉm cười gật đầu mà đi qua, đi theo phía sau Mộ Tĩnh Vân, cùng nhau đi vào đại đường, ngồi xuống bên cạnh y.

Lệnh Tiễn theo đuôi, đứng ở phía sau Hách Liên Dực Mẫn.

“Đợi lát nữa ‘Lão thái gia’ đi ra, nên xưng hô thế nào mới tốt?” Quạt ngọc nhẹ nhàng lay động, dù sao ngồi đây cũng rất nhàm chán, đợi sau khi nha hoàn dâng trà xong Hách Liên Dực Mẫn tìm cái gì đó để nói, rõ ràng chính là không để cho người bên cạnh tiếp tục giả chết…

“Tùy ngươi.” Nghe được tiếng vang chén trà đặt lên mặt bàn, Mộ Tĩnh Vân trái lại mở mắt ra, tiện tay cầm lấy, nhưng không phải đưa đến bên miệng, mà là đưa tay ném một cái, “Xoảng —— xoảng” hai tiếng giòn vang, hai chén trà xanh vừa mới mang lên đã bị y ném ra ngoài, cái chén vỡ vụn, nước trà văng đầy mặt đất…

“Nói như thế nào thì đây cũng là địa bàn của người ta, ta nếu xưng hô quá tùy tiện thì cũng không ổn lắm.” Hách Liên Dực Mẫn nói là nói như vậy, nhưng ngữ khí lại hoàn toàn không giống thế. Nhìn thấy Mộ Tĩnh Vân hết đạp cổng lại đến đập chén, hắn cũng không cảm thấy gì, biểu cảm giống như thường ngày, rất bình tĩnh…

“Hừ, đừng nói với ta ngươi bận tâm đến vấn đề này đến mức đó.” Nghiêng qua liếc mắt nhìn nam nhân một cái. Mộ Tĩnh Vân ‘hừ’ một tiếng, tuy là cảm thấy được nội dung cuộc nói chuyện này quả thực giống như góp cho đủ số, nhưng y cũng nghĩ giống như Hách Liên Dực Mẫn, dù sao cũng rất nhàm chán, trò chuyện, cũng vẫn khá hơn là ngồi không.”Trong ngôi nhà này, thức ăn nước uống. Trừ khi lão gia tử có ở đây. Nếu không, một thứ cũng đừng đụng vào.” Dừng một chút, quay đầu lại, lại nói thêm một câu.

“Biết, biết.” Cười cười, loại chuyện này, tất nhiên là hiểu được. Chính là tên tiểu tử này vậy mà còn nhớ rõ nhắc nhở hắn một câu, cũng xem như ít nhiều còn có lương tâm đấy …

“Tĩnh Vân, ngươi đã trở lại!”Có hai người ha hả đi tới. Trong cửa hông của đại đường truyền tới tiếng nói già nua hiền lành của nữ nhân, ôn nhu mềm mại, mặc dù đã có không che dấu được sự già nua, nhưng coi như là rất có sức sống——

Một nam một nữ, chậm rãi đi ra từ trong cửa hông, tóc hai người đều đã bạc, thân mặc cẩm y gấm bào, sắc mặt ung dung, tất nhiên là đều đẹp đẽ quý phái —— lão giả đi ở phía trước, thoạt nhìn đã bảy, tám mươi tuổi, tuy lớn tuổi, nhưng dáng người cao ngất, trên mặt có râu ngắn, cũng đã hoa râm, hai mắt sáng ngời có thần, không giận mà uy, môi mỏng mím nhẹ, có phần nghiêm khắc, chắp hai tay sau lưng mà đến, khí thế áp người, làm cho người ta ít dám nhìn thẳng vào!

Mà đi theo phía sau ông, là một vị lão thái thái bằng tuổi, tay cầm Tiên Hạc tường vân quải trượng, đầu đội *bôi ngạch (3) tơ vàng thêu hoa, ở giữa gắn có khảm một viên ngọc thượng phẩm giống như trứng bồ câu, mặt mỉm cười, rất là hiền lành hòa ái, lệ nhan mặc dù đã trôi đi, nhưng khí chất tao nhã vẫn còn đó, khiến cho người khác bị thuyết phục từ trong đáy lòng—— thế gian mỹ nhân tuy nhiều, nhưng có thể đến bảy, tám mươi tuổi còn làm cho người ta cảm thấy được “Đẹp”, lại không nhiều lắm đâu à nha!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Vãn bối Hách Liên Dực Mẫn, gặp qua hai vị tiền bối.” Thấy hai vị lão nhân đi ra, Mộ Tĩnh Vân vẫn là đức hạnh đó, mặt không chút thay đổi, cũng không hành lễ, như trước ngồi ở đó, giống như không thấy người vậy. Mà Hách Liên Dực Mẫn mặc dù không hiểu được ba người rốt cuộc có vướng mắc gì, nhưng gia giáo như hắn, nhìn thấy hai vị lão giả thì thật sự không thể không thi lễ được. Huống hồ hai vị lão nhân này dáng vẻ bất phàm, khí thế kinh người, cái thi lễ này cũng không oan uổng chút nào.

Lão nhân đi đầu ngồi xuống vị trí chủ vị, vẫn chưa nói chuyện, đánh giá Hách Liên Dực Mẫn từ trên xuống dưới một lần, gật gật đầu.

“Được, được, ngồi đi, ngồi đi.” Lão thái thái cũng được tiểu nha hoàn hầu hạ ngồi xuống, thấy Hách Liên Dực Mẫn chủ động hành lễ, tươi cười càng tươi, vẫy vẫy tay, ý bảo Hách Liên Dực Mẫn ngồi xuống.”Lần này là đại thọ tám mươi của lão gia, vất vả các ngươi trở về gấp rồi.” Không biết là đã thành thói quen hay như thế nào, đối với sự vô lễ và coi thường của Mộ Tĩnh Vân, hai vị lão nhân lại cũng không thèm để ý, đặc biệt là lão thái thái cười đến vô cùng vui vẻ, xem ra là chỉ cần y đến đây là đã thỏa mãn rồi…

“Đó! Tĩnh Vân đã trở lại kìa, thật đúng là hiếm có!” Trong hành lang mấy người đang có chút tẻ ngắt, bên ngoài cửa chính lại đột nhiên tràn vào thêm vài người, trẻ có già có, nữ có nam có, đều rất chú trọng ăn mặc, Kim Ngân châu ngọc không ít. Mà người nói câu này, tuổi không lớn, phô trương lại vừa đủ, tư thế cũng có chút hung hăng càn quấy, nói câu này xong, người cũng đi theo tới, giống như là có chút khiêu khích, từ trên xuống dưới quét qua quét lại Mộ Tĩnh Vân nhiều lần…

“Phải nha, không biết xấu hổ làm cho ngươi thất vọng rồi, Triết Khôi đường huynh.” Đối phó với  loại người như thế, Mộ Tĩnh Vân Minh lộ ra hưng trí, quét sạch sự lãnh đạm lúc trước, âm dương quái khí trả lời một câu, nghiêng người ngồi dựa vào trên ghế, tiện tay ném, một làn phấn màu tím nhạt mỏng lập tức bay ra…

“Y thánh” hàng đầu quả nhiên vẫn không phải tự nhiên có, nam tử trẻ tuổi được gọi là”Triết Khôi đường huynh” đó, vừa nhìn thấy bột phấn màu tím trước mắt, lập tức cảnh giác lui về sau vài bước. Không chỉ có gã, những người vừa mới vào chung sắc mặt đều không bình thường phần ai nấy chạy, dường như sợ bị chạm phải một tí xíu…

“Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là phấn hoa mà thôi. Đệ biết Triết Khôi đường huynh, huynh thích nhất là ‘Vong Ngã’, đáng tiếc đường đệ bất tài, đội danh hào ‘Y Thánh’ nhiều năm như vậy, cũng vẫn không thể tìm được phương pháp giữ hoa này tươi được. Nhưng để đáp lại nhớ mãi không quên mấy lần “chiếu cố” của huynh, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể phơi khô, nghiền nát, lấy chút phấn hoa mang theo bên người, để có thể vừa thấy huynh thì tặng cho huynh. Dùng cái này để biểu đạt loại tình cảm ‘Cảm kích’ của đường đệ với huynh thôi mà.” Mộ Tĩnh Vân lắc lắc tay, để cho những hạt phấn màu tím đó lan ra phạm vi rộng hơn một chút, khóe miệng mang ý cười, không nóng không lạnh nói chuyện, trong ánh mắt lộ vẻ trêu đùa và châm chọc…

Mộ Triết Khôi bị Mộ Tĩnh Vân ám chỉ trào phúng một trận, cảm thấy tự nhiên phẫn hận vô cùng, muốn giáo huấn y một chút, nhưng lại lo ngại y dùng độc thật nên không dám hành động lỗ mãng. Hơn nữa, bây giờ phấn tím bay múa ngay trước mắt, quả thật không dứt thân được. Mộ Tĩnh Vân tuy nói đây là phấn hoa, nhưng với cách làm người vốn dĩ của y, ai lại dám cam đoan y nói là thật hay giả chứ!

“Ngươi không cần rất đắc ý! Mộ Tĩnh Vân!” Mộ Triết Khôi biết được lúc này không nên chống chọi với Mộ Tĩnh Vân. Huống chi bây giờ lão gia tử và lão thái thái vẫn ngồi ở phía trên, tiếp tục thêm nữa gã nhất định cũng không lấy được lợi gì, cho nên lại lui vài bước nữa, đứng cách Mộ Tĩnh Vân rất xa, vừa định nói những lời lừa gạt về tình huống này, lại không nghĩ bên cạnh mình lại đột nhiên có một người đứng ra, chỉ vào Mộ Tĩnh Vân lớn tiếng nói!

“Càn rỡ! Dám gọi thẳng tên của ta! Ta gọi đại ca ngươi một tiếng ‘Đường huynh’, ngươi thật đúng là cho mình có mặt mũi lớn luôn rồi!” Nghe được có người gọi cả tên lẫn họ của mình, Mộ Tĩnh Vân liền cười một tiếng, đưa tay chính là một chưởng, hai người mặc dù cách rất xa, nhưng Mộ Tĩnh Vân ra tay rất nhanh, kình lực rất mạnh, người nọ còn chưa kịp phản ứng thế nào, trên mặt đã trúng một cái tát cách không rồi!

“Mộ Tĩnh Vân! Ngươi dám đánh đệ đệ ta!” Thấy đệ đệ bị đánh, Mộ Triết Khôi chờ một chút thì nhảy dựng lên, bộc lộ bộ mặt hung ác, nhưng tốt xấu lý trí vẫn chiếm thượng phong, phấn tím vẫn chưa hết, gã dù có tức giận như thế nào, cũng không dám bước về phía trước…

“Ta thế nào cũng lớn hơn hắn mấy tuổi, hắn là nên gọi đệ một tiếng ‘Đường huynh’ mới đúng. Là chính bản thân hắn coi thường cấp bậc lễ nghĩa gọi thẳng tục danh của đệ, Triết Khôi đường huynh nếu thương  yêu đệ đệ của mình nên không dạy dỗ được, thì đệ đây cũng đành phải vất vả một chút, cống hiến sức lực rồi.” Mắng ca ca, lại đánh đệ đệ, Mộ Tĩnh Vân còn làm bộ khó xử nữa chứ, thật sự là là tức giận không nhẹ đâu…

“Được rồi! Làm đủ chưa? Ngươi vừa về đến đã muốn gây chuyện thị phi, vì sao không thể an phận một chút?” Lão thái gia ngồi ở vị trí chủ vị vẫn không nói chuyện —— Tây Lương Sơn lão gia tử, rốt cục nhìn không được …

“Vậy gia gia tội gì gọi ta trở về vì đại thọ tám mươi của người chứ? Là do đầu óc già rồi không dùng được, không nhớ rõ ta là đứa nhỏ đáng chết sao?” Bởi vì lão gia tử chỉ trích, Mộ Tĩnh Vân cũng phát hỏa, vỗ bàn một cái đứng lên, ngữ khí hung ác nham hiểm nói: “Hoặc là không nhớ rõ đại thọ chính là không thể tùy tiện nói là được, cẩn thận ta tức giận, hỉ sự biến thành tang lễ đó!”

“Con cháu bất hiếu!!” Mộ Tĩnh Vân lời nói quá mức, lão gia tử cũng bị y chọc giận, tức giận xông lên đầu, nâng chưởng vung lên, thẳng tắp bay về phía Mộ Tĩnh Vân——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.