“Sáu năm trôi qua, sao ngươi còn chưa già đi vậy?” Nghiên Cơ cước bộ nhẹ nhàng, hai ba bước đã đi tới trước mặt hai người, vốn là cười đến gập cả lưng tinh tế quan sát Hách Liên Dực Mẫn một phen, sau đó không cao hứng lắm bĩu môi hỏi – tướng mạo và khí chất của Hách Liên Dực Mẫn so với sáu năm trước hầu như không có chút khác biệt nào, dung mạo chói mắt lại thêm trẻ mãi không già, loại ở trong mắt của nữ tử được yêu thích đến trời, dĩ nhiên là rất chướng mắt!
“Nghiên Cơ cô nương mới là hoa thơm không giảm sút.” Hách Liên Dực Mẫn nhoẻn miệng cười, nghĩ thầm quả nhiên là nữ tử đối với các loại vấn đề về dung mạo hay dáng vẻ luôn luôn để ý nhất.
“Nhất định là ngươi thiên vị, cố ý cho hắn đan dược dưỡng nhan phải không?” Hách Liên Dực Mẫn khiêm tốn, Nghiên Cơ cũng không bỏ qua, quay đầu lại nhìn về phía Mộ Tĩnh Vân, trong lúc cười hỏi dịu dàng lại mang theo một chút tức giận hờn dỗi, chiếu vào trên khuôn mặt như ngọc của nàng, dụ cho người ta thấy thương yêu, lại làm người khác không nhịn được mà ngắm thêm…
“Ta mới không vô vị như vậy.” Năm đó lặng lẽ động tâm, từ lâu đã tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại thêm vốn là người bạc tình, cho nên coi như lúc này lại gặp nhau, thái độ của Mộ Tĩnh Vân vẫn không có mấy phần khách khí, chỉ là mỹ nhân ở trước, tư thái thật diễm lệ vô cùng, rốt cuộc là người thế tục dù sao vẫn khó tránh khỏi kinh diễm như vậy một chút. “Ngươi vì sao lại tới chỗ này?” Không nhịn được nhìn mỹ nhân trước mặt thêm vài lần, Mộ Tĩnh Vân buông lỏng thân thể dựa trên lan can, lấy tay tựa bên đầu, lười biếng hỏi một câu – lại đụng phải Nghiên Cơ ở chỗ này, ngược lại cũng thật ngoài dự liệu.
“Ta cũng không muốn, chỉ là trưởng bối trong nhà muốn tới, chúng ta làm tôn nhi thì cũng không được chọn phải không?” Buông tay nhún vai, gương mặt bất đắc dĩ, ngồi xuống bên cạnh Mộ Tĩnh Vân, duỗi tay chỉ xuống dưới: “Ta đã tới từ sớm, nhưng mà mới vừa nhìn thấy các ngươi đang trò chuyện với một lão gia gia, nên chờ ở dưới.”
Hai người theo hướng ngón tay của Nghiên Cơ nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy một lão thái thái rất *phú thái* (giàu có), trên đầu đầy châu ngọc, mặc cẩm y *đoạn bào* (áo bào gấm), ngay cả đôi giày mang ở chân cũng đan xen tô điểm *kim ty ngân tuyến* (tơ vàng chỉ bạc). Lúc này đang ngồi ở trên một chiếc ghế dựa dài bằng trúc, phía trên rủ xuống một tấm mành châu có đỉnh bằng vàng, phía trước có hai người đang bưng khay trà và trái cây. Hai đầu ghế dựa còn có bốn hán tử trẻ tuổi đứng ở bên cạnh, trang phục đoản đả*, gọn gàng tráng kiện, xem ra vị lão thái thái này hẳn là một đường ngồi ghế dựa này lên núi!
(*Đoản đả (短打): quần áo ngắn: )
“Không giống cô.” Hai người hơi nhìn lướt qua, liền đồng thời quay lại, miệng đồng thanh nói một câu – lão thái thái này cực kỳ phô trương, khắp người toàn vàng bạc châu ngọc, mọi thứ đều đủ cả, ánh nắng mặt trời chiếu xuống kim loại vàng chợt biến thành một mảnh chói lóa đâm thẳng vào mắt hai người bọn họ làm đau cả mắt, thực sự là nhìn càng nhiều càng chịu tội! (Vợ chồng thần giao cách cảm)
—— Hách Liên Dực Mẫn giàu có khắp thiên hạ, tuy rằng quần áo đồ dùng cũng là tinh tế sang trọng, nhưng đối nhân xử thế cũng không phách lối khoe khoang, “quý khí” trên người của hắn phần lần chính là khí thế và phong thái bẩm sinh, mà “quý khí” của lão thái thái này rõ ràng là lấy “số lượng” tài vật xếp đống để tỏ ra ngoài…
“Tất cả mọi người đều nói như vậy. Nhưng tính tình nãi nãi ta không tốt, cũng không ai dám nói bà những điều không lọt tai.” Nghiên Cơ đồng ý gật gật đầu, sở thích của lão nhân gia, nàng cũng không có quyền can thiệp nha!
“Các ngươi là khách nhân của bên kia?” Mộ Tĩnh Vân cơ bản nhớ lại một chút, phát hiện mình hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào với vị lão thái thái, mặc dù y đích xác không thể nào nhớ được từng người, nhưng “kim quang lấp lánh” của “dê béo” như vậy, nếu như y đã từng thấy qua hẳn là sẽ nhớ — chắc là ai cũng sẽ nhớ mà…
“Dĩ nhiên là lão gia tử bên này, nhưng các ngươi đừng để cho thái thái của ta nghe thấy lời này, bà và lão phu nhân trên núi Tây Lương Sơn có chút bất hòa.” Kỳ thật chỉ là một mình thái thái nàng đối với nhà người ta “bất hòa”, ngay cả vị lão phu nhân kia của núi Tây Lương Sơn cũng luôn rất đại lượng không có để ở trong lòng lắm…
“Có thể hỏi danh tính?” Nghe đến đó, Hách Liên Dực Mẫn hình như là nhớ lại gì đó – sẽ không phải là lời đồn năm đó chứ…
“Thiên Độc phu nhân.” Bởi vì chuyên sử dụng ám khí cho nên ở trong giang hồ đặt cho chữ “Thiên” của *“thiên thủ”* (ngàn tay), ngay cả “Độc” cũng không phải là chỉ độc dược độc vật, mà là tâm địa ác độc…
“Ồ (hai tiếng)——” Nghe được danh hiệu này, Mộ Tĩnh Vân và Hách Liên Dực Mẫn lại lần nữa đồng thanh kêu lên, chỉ là sau khi nói xong mới chợt cảm thấy có chút quái dị, hai người liếc mắt nhìn nhau, Hách Liên Dực Mẫn cười thầm trong lòng, cũng không biểu hiện gì ra ngoài, mà Mộ Tĩnh Vân lại có vẻ không được tự nhiên, nhưng lại không nói ra nguyên do, chỉ có thể cười một tiếng, đầu quay qua một bên – hai người bọn họ, bắt đầu từ khi nào trở nên ăn ý…
“Các ngươi cũng biết?” Nghiên Cơ thấy phản ứng của hai người này, không rõ lắm hỏi.
“Có nghe qua một chút.” Trong lòng Mộ Tĩnh Vân không tự nhiên, cũng lười đáp, còn lại Hách Liên Dực Mẫn *tị trọng tựu khinh* (tránh nặng tìm nhẹ), nói không rõ ràng lắm – sự tình của vị Thiên Độc phu nhân này, năm đó thật là náo nhiệt xôn xao, cả thành đều biết – nghe đồn lúc còn trẻ Thiên Độc phu nhân *tâm cao khí ngạo* (kiêu ngạo), xinh đẹp như hoa, nhiều danh môn công tử chạy theo tình yêu tới cửa để cầu thân nhưng đều không lọt được vào mắt của bà, lúc đầu chuyện này cũng không liên quan quá mức đến Mộ gia, nhưng mà không biết ở chỗ nào Thiên Độc phu nhân gặp qua lão gia tử một lần, mà cũng chính là cái nhìn này khiến cho bà sinh lòng ái mộ đối với lão gia tử, sau đó buông bỏ tự trọng, chủ động bày tỏ tình yêu.
Chuyện kể rằng Thiên Độc phu nhân này cũng là một vị kỳ nữ, năm ấy khi mới mười tám, thân là nữ nhi đã tiếp nhận chức vị bảo chủ của “Khống Vân Bảo”, võ công cao cường, dám yêu dám hận, tính tình nóng nảy mà lại nhiều tâm kế, năm đó thanh niên tài giỏi anh tuấn bị làm khuất phục nhiều không kể xiết, nhưng bà lại chính là mắc bẫy chung tình với lão gia tử đã có thê tử — thân phận của lão gia tử đặc biệt, tuy trên giang hồ có thời gian nghe lời đồn này, nhưng chỉ biết Thiên Độc chung tình với một vị công tử trẻ tuổi mà thôi, mà “lư sơn chân diện mục”* của vị công tử này cũng chỉ có vài người quen biết người đó mới biết mà thôi.
(*Lư sơn chân diện mục (庐山真面目): mặt mũi thật sự của người nào đó)
Năm đó tuy rằng Thiên Độc yêu sôi nổi, nhưng từ đầu tới cuối cũng chỉ là tình yêu đơn phương thôi, sau khi đau khổ dây dưa với lão gia tử nhiều năm, cuối cùng mới chết tâm, gả cho người khác.
Lúc đầu từng có đoạn ân oán này, người của hai nhà hẳn là có chút xa cách mới phải, nhưng đại thọ bát tuần của lão gia tử hôm nay, Thiên Độc phu nhân này lại hiện thân, cũng không biết rốt cuộc là vì tình xưa chưa dứt, muốn thừa dịp trước khi lão chưa qua đời tái kiến một lần, hay là tới tìm chuyện…
“Nếu biết, vậy các ngươi nghìn vạn lần chớ có chọc thái thái của ta mất hứng đó nha!” Nháy mắt với hai người một cái, nghe thấy những lời này của Nghiên Cơ, không biết là thật tâm nhắc nhở, hay là cười trên nỗi đau của người khác đây… “Các ngươi và bên đó?” Dừng lại một chút, bỗng nhiên mới nghĩ tới vấn đề này.
“Ngươi thử nói đi?” Liếc nhìn Nghiên Cơ, Mộ Tĩnh Vân khinh miệt nở một nụ cười – xem ra đã lâu không gặp, mọi người thay đổi ngốc đi không ít.
“… Hả! Ngươi” Đầu tiên là ngây cả người, mới phản ứng được kêu lên – nàng từ đầu quên mất! Mộ Tĩnh Vân là họ “Mộ”!
“Nghiên Cơ cô nương xem ra gần đây rất là giải sầu.” Thấy Nghiên Cơ *hậu tri hậu giác* (quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ chuyện xảy ra khá chậm), Hách Liên Dực Mẫn không quên trêu đùa đôi câu…
“Ôi, quên mất, tiệc chúc thọ gần bắt đầu rồi, chúng ta đi xuống đi.” Tự mình gây ra nhầm lẫn lớn, Nghiên Cơ cũng không có chỗ để tức giận, ngoảnh đầu lại thấy tiệc rượu đã được bày lên xong xuôi, liền đứng dậy bên cạnh cũng kéo Mộ Tĩnh Vân lên, kéo cánh tay của y, sau khi hướng về phía Hách Liên Dực cười cười gian trá mới lôi kéo Mộ Tĩnh Vân đi xuống trước…
Bị người ta lôi lôi kéo kéo, Mộ Tĩnh Vân cũng không nói gì, nhìn cũng không nhìn Hách Liên Dực Mẫn, trực tiếp đi xuống lương đình, mỹ nhân bồi ở bên người, tựa hồ như cũng đã quên sự tồn tại của Hách Liên Dực Mẫn… (trả thù vụ chồng thân mật với anh Hoàng Phủ ah)
“…” Thấy hai người dắt nhau đi, Hách Liên Dực Mẫn đi theo phía sau, đóng ngọc phiến lại, vỗ nhẹ trong lòng bàn tay, khẽ mím đôi môi lại, dáng cười như gió xuân…
Phủ đệ của Mộ gia nằm ở trong núi, buổi tối sẽ bắt đầu có sương mù, nhiệt độ lạnh lại, để cho thuận tiện tân khách, cố ý tổ chức tiệc chúc thọ vào *giờ Ngọ* (11-13h).
Lúc này đã đến chính ngọ (12h trưa), tân khách cũng đã tới đầy đủ, hạ nhân đã chuẩn bị ổn thỏa xong, yến hội được bắt đầu——
Lão gia tử và lão phu nhân ngồi ở chủ vị, thân phận Mộ Tĩnh Vân đặc biệt, cho nên được an bài ở bên cạnh lão phu nhân, mà Hách Liên Dực Mẫn được dính tí hào quang của y, cũng cùng ngồi chung một chỗ. Bên cạnh lão gia tử đầu tiên là trưởng tử Mộ Ngu Tuất, thứ tử Mộ Quyển Cần, xuống nữa là một đám tôn nhi và tôn nữ nhi theo thứ tự — đương nhiên, Mộ Triết Khôi dĩ nhiên không ở chỗ ngồi…
Tân khách đến tiệc chúc thọ đa số đều là bạn tri kỉ trước đây đã rửa tay gác kiếm của lão gia tử, đại thọ bát tuần không thể tầm thường được, qua lần này, e rằng thật sự sẽ không còn có cơ hội gặp nhau nữa, cho nên số người tới lần này đông hơn so với dự đoán nhiều, hơn nữa cùng đến đây còn có những bọn đồ tử đồ tôn, nhốn nháo rộn ràng, số người so với dự tính lúc đầu ngược lại cũng có thêm mười bàn.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, tiệc chúc thọ sắp sửa bắt đầu, lão gia tử dùng tay nâng ly rượu lên, đang muốn đứng lên nói gì đó, nhưng không nghĩ có một thân ảnh tròn tròn mập mập thoáng cái rất nhanh đã đến bên bàn, đứng ở trước mặt lão gia tử, thái độ rất là cao ngạo cao giọng nói: “Từ trước đến nay, ta đều có thói quen ngồi ở chủ vị, ta sẽ không ngồi chỗ dành cho dưới thân phận của ta.” – Vàng ngọc mang theo bày ra lóng lánh, dĩ nhiên chính là Thiên Độc phu nhân *lai giả bất thiện* (người đến không có ý tốt)…
“Thiên Độc nói là lão phu an bài không chu toàn ư?” Sắc mặt của lão gia tử không thay đổi, chỉ gọi nàng là “Thiên Độc”, hai chữ ngắn gọn, nhưng cũng tỏ ý xa cách ngàn dặm… “Triết Hưu, ngươi lui ra đi, nhường chỗ cho Thiên Độc phu nhân.” Do dự một tiếng, lão gia tử lệnh cho Mộ Triết Hưu rời chỗ ngồi – thái độ làm người của Thiên Độc rất xảo quyệt, nếu không phải cho bà ngồi thượng vị, bà nhất định sẽ ghi thù.
Mộ Triết Hưu nghe vậy đứng dậy, mặc dù là có bao nhiêu mất hứng, nhưng đại ca gã lúc này còn bị thương nặng ở trên giường, gã vốn là không có nhiều lòng dạ ứng phó những thứ này, hơn nữa cũng không muốn nhìn thấy kẻ khởi xướng Mộ Tĩnh Vân, cho nên vội vã đáp một tiếng, cũng liền lui về bồi đại ca gã.
“Đây là ‘tiểu thái gia’ của ngươi?” Thiên Độc phu nhân vặn vẹo thân hình thật sự đẫy đà ngồi xuống, vừa nhìn lên liền thấy Mộ Tĩnh Vân đang ngồi ở đối diện, sau khi nhìn tới nhìn lui từ trên xuống dưới nhiều lần mới âm dương quái khí* lên tiếng hỏi…
(*Âm dương quái khí (阴阳怪气): Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định)
“Đúng vậy.” Lão thái gia trả lời hết sức ngắn gọn, dù sao Tĩnh Vân và Thiên Độc đều là bất thị tỉnh du đích đăng*, cho nên lão cũng không hy vọng Thiên Độc chú ý quá mức tới sự tồn tại của Tĩnh Vân, lại khơi mào mấy rắc rối không cần thiết…
(*Bất thị tỉnh du đích đăng (不是省油的灯): chỉ những người khôn khéo, giỏi giang, có nền tảng, chủ ý nhiều, trí tuệ cao; thế nhưng phần lớn được dùng dưới tình huống châm biếm ngầm, ám chỉ người nào đó công vu tâm kế, gian giảo khéo đưa đẩy, đa mưu túc trí, khó đối phó, chuyên hãm hại người khác)
“Thật ra diện mạo so với ngươi năm đó kém hơn nhiều, cũng không biết bản lĩnh thế nào.” Lão gia tử nghĩ thì tốt, nhưng Thiên Độc phu nhân cũng rõ ràng không chịu để cho lão như nguyện, vừa nói nói vừa dùng ngón tay cầm lên một cây đũa trúc, vừa dứt lời, ngón tay hất một cái, đũa trúc mượn lực bay lên, đánh thẳng về phía Mộ Tĩnh Vân ——