Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 8 - Chương 7: Hắn treo chuông gió này cho ngươi sao



Giọng Vãn Nhĩ Nhĩ hơi nghẹn ngào: “Sư tỷ, ngươi biết không? Tối mà ngươi vượt qua thí luyện, vui vẻ ăn mừng lễ cập kê thì ta đã bị giam giữ rồi. Mỗi ngày, bà ấy gần như rút khô máu của ta, ta phải uống thuốc mới miễn cưỡng kéo dài được tính mạng. Có lần, tỷ và bà ấy đến phòng Ngũ Âm, ta tưởng rằng tỷ tới cứu ta, nhưng tỷ lại không nghe thấy tiếng khóc của ta…”

Ta mấp máy môi: “Xin lỗi…”

Ta chợt hiểu tâm trạng của Tạ Như Tịch khi hắn nói xin lỗi ta, thật sự rất bất lực, bất lực vì không thể thay đổi, bất lực vì không biết nên đền bù thế nào.

Vãn Nhĩ Nhĩ chợt đổi giọng, hai mắt cong cong, nốt ruồi chu sa trên trán vẫn chói mắt như lúc nàng ta mới tới Phù Lăng Tông.

“Tỷ không cần tự trách, Tạ Kiếm Quân đã giúp ta tìm được thuốc tốt, rất nhanh sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu. Ta đến Phù Lăng Tông chính là vì hắn. Nghe nói hắn thường ở Phù Lăng Tông để lĩnh hội kiếm ý, còn nghe nói hắn vừa cầm kiếm thì đã có cảnh tượng Vạn Kiếm Quy Tông, một kiếm có thể bổ ra bí cảnh Cổ Huyền của Tiên Minh… Tất cả đều là thật sao?”

Ta gật đầu: “Là thật. Hắn rất lợi hại. Lúc ta còn nhỏ vô cùng kiêu ngạo, việc đầu tiên khi tới Phù Lăng Tông chính là tìm hắn so kiếm, ta chưa kịp đi vào trong mộ kiếm thì đã bị kiếm khí cứa xước mặt. Lần đầu gặp ta, hắn đã nói ta không nên luyện kiếm.”

Vãn Nhĩ Nhĩ mở to mắt, dường như không tin Tạ Như Tịch cũng có lúc như vậy.

Ta khẽ nói: “Tất cả những thứ ngươi nên nhận được, Lý Ngư Châu đều sẽ đền bù cho ngươi, nhưng có một điều kiện…”

Ta còn chưa dứt lời, Vãn Nhĩ Nhĩ đã cười híp mắt: “Ta biết, ta sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài. Các tỷ có nỗi khó xử của mình, ta có thể thông cảm, coi như là báo ứng vì suýt nữa ta đã hại đại sư huynh biến thành khôi lỗi đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 90

Nàng ta vô cùng thẳng thắn, bởi vì không ở Phù Lăng Tông nên nàng ta lại mặc váy vàng, nhìn vô cùng tươi tắn rạng rỡ.

Năm nay, Vãn Nhĩ Nhĩ cũng mới mười sáu, mười bảy tuổi, cũng vì say mê kiếm đạo mà yêu thích Tạ Như Tịch giống như ta, sao ta có thể mang những gút mắc từ kiếp trước để trút giận lên người nàng ta được?

Hận ý trong lòng ta bỗng nhiên tiêu tán, ta nói: “Được.”

Vãn Nhĩ Nhĩ mỉm cười: “Dù sao tỷ cũng là sư tỷ của ta, nếu đổi lại thành người khác thì ta cũng không hào phóng thế đâu.”

Kiếp này không có sự theo đuổi bướng bỉnh của ta, thì ra quan hệ giữa ta và Tạ Như Tịch, giữa ta và Vãn Nhĩ Nhĩ lại có thể bình thản đến vậy.

Ta nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng chuông gió du dương, cười hỏi: “Hắn treo chuông gió này cho ngươi sao?”

Vãn Nhĩ Nhĩ ngẩn người: “Đúng vậy.”

Ta khen ngợi một câu, ta nghĩ, bây giờ Tạ Như Tịch sẽ không nhập ma nữa.Trong mộng, ta mơ thấy mẫu thân ta, Triều Lung.

Bà ấy đứng ở bến thuyền của Lý Ngư Châu, khẽ quay đầu lại, phía sau là biển lớn lấp lánh ánh nắng, gió khẽ thổi tay áo bà ấy.

Ta cầm Ngọc Long kiếm, bước tới gần.

Trong mộng, ta không còn dáng vẻ trẻ con nữa, mà là dáng vẻ bây giờ.

Ta hỏi: “Mẫu thân, con làm như vậy đã được chưa?”

Bà ấy dịu dàng nhìn ta: “Con làm rất tốt.”

Bà ấy lặng lẽ nhìn ta, không nói tiếp, ta không nhịn được mà tiến lên một bước: “Con còn phải làm gì nữa?”

Bà ấy quay đầu đi, trong nháy mắt đó, gió lớn nổi lên bốn phía, lửa tràn ra từ trên biển.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ta hốt hoảng nhìn xung quanh, tất cả đều chìm trong biển lửa, ta nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết truyền ra từ trong bóng tối, mẫu thân cũng bị ngọn lửa kia nuốt chửng.

Bà ấy nói: “Tà ma trong thiên hạ chưa tiêu diệt, tai họa vẫn sẽ tồn tại.”

Ánh lửa dập tắt, ta bối rối ngã nhào trên đất, tay dính đầy máu tươi, bên cạnh là thi thể lạnh băng của nhị sư huynh Tống Lai.

Ta nhìn thấy Tạ Như Tịch chậm rãi đi tới, máu trên trường kiếm rơi xuống tí tách.

Ta không cảm thấy sợ hãi, chỉ có bi thương.

Ta ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Tạ Như Tịch, vì sao ngươi lại nhập ma?”

Là người có kiếm thuật giỏi nhất tu chân giới, sao ngươi lại nhập ma?

Dường như hắn không nghe thấy lời ta, ma văn tràn ra khóe mắt.

Vẫn giống như kiếp trước, hắn đâm trường kiếm vào tim ta.

Cảm giác đau đớn truyền tới từ thần thức khiến ta tỉnh táo lại.

Xung quanh tối om, căn phòng chỉ có ánh trăng chiếu vào.

Ta ôm mặt ngồi một lúc, sau đó mới mặc thêm áo khoác, đẩy cửa đi ra ngoài.

Ban đêm, ở Tiên Minh cũng có đội tuần tra.

Ta đứng trên lầu, nhìn bánh răng to lớn của những cơ quan kia chuyển động.

Lầu dưới có người đi qua, hình như đang thảo luận chuyện gì đó.

Người cầm đầu chợt ngẩng đầu lên, ta lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn cúi đầu nói vài câu, mấy người xung quanh cũng tản ra.

Tạ Như Tịch bước lên lầu, thân ảnh màu đen càng lúc càng gần ta, cuối cùng dừng cách ta ba thước, dáng vẻ lạnh lùng.

Gió đêm thổi tới, ta hơi cúi người, tránh đi gió lạnh, chân thành nói: “Tạ Như Tịch, ngươi dạy ta luyện kiếm đi.”

Hắn sờ lên tua kiếm, lặng lẽ đánh giá ta.

Tua kiếm kia khá quen mắt, nhưng ta không nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên nói ra yêu cầu của mình: “Đây là yêu cầu thứ ba của ta. Luyện xong kiếm, hai chúng ta không ai nợ ai.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 179: Giả?

Không hiểu sao, sắc mặt Tạ Như Tịch lại càng thêm lạnh lùng.

Hắn từng nói nhiều lần với ta, nói rằng ta không nên luyện kiếm, cũng không vui lòng dạy ta kiếm thuật.

Nhưng vì sao ta lại không thể luyện kiếm?

Quả nhiên, Tạ Như Tịch hỏi: “Ngươi luyện kiếm làm gì?”

Ta không nghĩ gì thêm, dứt khoát trả lời: “Chém hết tà ma trong thiên hạ.”

Hắn không đáp lại ta, chỉ lạnh giọng đáp: “Ta sẽ chém hết tà ma trong thiên hạ.”

Dư âm trong mộng vẫn còn, miệng ta nhanh hơn não, vội vàng nói: “Ta không tin ngươi.”

Bầu không khí như bị đóng băng lại.

Cuối cùng, hắn cũng hỏi ra vấn đề mà hắn đã suy nghĩ rất lâu: “Triều Châu, ta đã làm gì sai sao?”

Ta khẽ cúi người: “Không, tạm thời ngươi chưa làm gì sai.”

Đóa hoa bên cạnh đã bị sương đêm bao phủ, ta không kiên nhẫn nữa, bèn lặp lại một lần: “Tạ Như Tịch, dạy ta luyện kiếm đi!”

Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng, giọng nói rất nhẹ: “Được.”

Ta đợi được câu trả lời mình muốn, đi dọc theo cầu thang xuống dưới, khi đến chỗ rẽ, ta quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Như Tịch hơi nghiêng người về trước, đang dựa vào cột, không biết nhìn thứ gì, chỉ thấy mái tóc đuôi ngựa khẽ đong đưa.

Ta không nhìn nữa, tiếp tục đi xuống cầu thang.

Thiên hạ trong tà ma chưa diệt sạch, Lý Ngư Châu vẫn sẽ có một ngày bị tai bay vạ gió.

Nếu ta lợi hại hơn một chút, cho dù Tạ Như Tịch có nhập ma, ta cũng sẽ có cách ngăn cản hắn.

Chỉ có bản thân đủ mạnh mới không bị rơi vào thế yếu.

Mẫu thân, con làm như vậy đã được chưa?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.