Ta Là Nhân Vật Trùm Phản Diện

Chương 70: Có thể bắt đầu



Đế đô, Tố Thần Hầu phủ.

Sở Hư đánh giá bức thư trong tay, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Bức thư trong tay hắn, chính là bức thư qua lại giữa Đại hoàng tử và một chút châu mục đại tướng!

Mà Mặc Cơ ở một bên lại thấp giọng nói: “Điện hạ, chỉ là dựa vào những bức thư này, e rằng không đẩy ngã được Đại hoàng tử a?”

Sở Hư mim cười, thản nhiên nói: Đương nhiên là không đẩy ngã được!

Rất nhiều Hoàng tử, ai mà không giao du với đại thần đại tướng?

Muốn dùng những bức thư này đi đánh đổ Đại hoàng tử, bất quá là một chuyện tiếu lâm!

Có điều.. Những bức thư này lại là một cái ngòi nổ.

Một cái ngòi nổ khuấy động đại thế triều đình…

Cũng là một cái mồi nhử…”

Dứt lời, Sở Hư giao bức thư trong tay cho Tống Tranh.

Nhẹ giọng phân phó nói: “Giao cho Giang Trung Thần, nói cho hẳn biết, có thể bắt đầu.”

Năm đó nơi lập triều của Đại Chu, Cơ thị lão tổ vì hạn chế thế gia tông môn.

Sáng tạo ra Đại Chu luật pháp, thiết lập Đại Lý Tự, cai quản hình phạt ở Trung Châu.

Lại vì để tránh cho triều đình bị thế gia khống chế, thiết lập Ngự Sử đài và Giám Sát viện, giám sát bách quan thế gia

Các ngôn quan của Ngự Sử đài và Giám Sát viện có thể nghe đồn tấu việc.

“Trên có thể vạch tội tể phụ, dưới có thể giám thị tiểu lại, quyền lực cực lớn!

Bất quá mấy chục vạn năm nay, đại quyền của Ngự Sử đài và Giám Sát viện đều dần dần rơi vào tay của thế gia.

Ngự Sử đài bị Đế Sư Tô gia khống chế.

Mà Giám Sát viện lại bị Giang thị nhất tộc chấp chưởng đại quyền hơn ngàn năm.

Bên trong Tự Đài viện, chỉ có Đại Lý Tự không có bị thế gia nào khống chế

Chính khanh Lạc Bá Lai của đương kim Đại Lý Tự, xuất thân trong một gia tộc nghèo.

Cũng là tâm phúc của đương kim Tả tướng..

….

Đế đô, Giang phủ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 32

Giang thị nhất tộc cũng là thế gia môn phiệt có tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Chu thần triều.

Truyền thừa vài vạn năm, có cường giả Thiên Cung cảnh tọa trấn, có thể nói là một danh môn ở đế đô, ở trong nhất lưu thế lực cũng thuộc vẽ tồn tại đỉnh cấp.

Bây giờ gia chủ Giang Trung Thần của Giang thị nhất tộc là nhị phẩm, chấp chưởng Giám Sát viện, có thể nói là quyền cao chức trọng!

Bất quá Giang Trung Thần còn có một cái thân phận khác, đó chính là tâm phúc của Hoàng Hậu.

Có thể xem là một trong người ủng hộ đắc lực nhất của Nhị hoàng tử!

Cũng rất được Hoàng Hậu và Nhị hoàng tử coi trọng và tín nhiệm.

Hiển nhiên là một nhân vật hạch tâm của Nhị hoàng tử.

….

Bàn về nội tình của Giang thị nhất tộc, e rằng còn mạnh hơn Đế Sư Tô gia không ít.

Giang phủ cũng được xây dựng cực kì đồ sộ, phạm vi vài ngàn dặm, cung điện lầu các nhiều vô số kể.

Giang phú, bên trong một tòa cung điện cực kì hùng vĩ.

Một vị nam tử trung niên đứng chắp tay với khí chất đáng sợ, khí tức khắp người hẳn cực kì kinh khủng, rõ ràng là tôn Thiên Cung cảnh đại năng!

Chính là chưởng viện của Giám Sát viện, Giang gia gia chủ, Giang Trung Thần!

Giang Trung Thần đứng ở trước cửa sổ, nhìn qua cảnh sắc ngoài cửa số, trong lòng thì đang suy tư về việc lớn gần đây.

Làm tâm phúc của Hoàng Hậu, hẳn tự nhiên là biết ai đang xuất thủ đả kích thế lực của Đại hoàng tử.

Mà Giang Trung Thần thì đang tự hỏi, Giang thị nhất tộc có thể thu hoạch được lợi ích gì từ chuyện đó?

Ngay lúc này, bỗng nhiên có một vị lão bộc đi vào, cung kính nói: “Gia chủ, có người cầu kiến”

Luồng suy nghĩ của Giang Trung Thần bị đánh gãy, nhướng mày: “Người nào?”

Người lão bộc kia lắc đầu nói: “Không biết, bất quá người kia để cho lão nô mang một miếng ngọc bội cho gia chủ, nói gia chủ sẽ gặp hắn”

Tham Khảo Thêm:  Chương 40

Dứt lời, dâng lên một miếng ngọc bội. Mà Giang Trung Thần vốn dĩ không có nhiều vẻ kiên nhẫn, thấy miếng ngọc bội này, thần sắc lập tức biến đổi.

Vội vàng trầm giọng nói: “Mau mời khách quý vào!”

Người lão bộc kia cũng chưa từng gặp qua dạng thần sắc này của gia chủ.

Phải biết, ngay cả Nhị hoàng tử tới chơi, gia chủ cũng không có thất thố như vậy a!

Thấp thỏm trong lòng, vội vàng xoay người đi mời.

Không bao lâu, một vị nam tử với khuôn mặt bình thường đi vào đại điện, mỉm cười về phía Giang Trung Thần: “Giang gia chủ.”.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân – Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Hắn đưa tay lau mặt, khuôn mặt biến hóa, lộ ra khuôn mặt nguyên bản.

Hiển nhiên là tâm phúc của Sở Hư, Tống Tranh!

Mà thần sắc của Giang Trung Thần nghiêm lại, có chút cúi đầu về phía Tống Tranh, cung kính nói: “Tống tiên sinh!”

Nếu như bị người khác thấy cảnh tượng này, e răng sẽ kinh hãi không thôi!

Giang Trung Thần là dạng nhân vật nào?

Đại Chu thăn triều đều biết hẳn là tâm phúc của Hoàng Hậu, là người ủng hộ đắc lực của Nhị hoàng tử!

Nhưng mà trong bóng tối, vậy mà là người của Tố Thần Hầu phủ!

Bất quá Tống Tranh có thể đối mặt và thản nhiên nhận cái thi lễ của Hàn Ích, nhưng đối mặt với Giang Trung Thần cũng không dám nhận lẽ.

Tống Tranh có chút nghiêng người, không nhận cái thị lễ này của Giang Trung Thần.

Ngược lại là hơi đáp lễ lại.

Mặc dù cùng là quan lớn, đế đô Phủ doãn Hàn Ích cũng coi là quyền cao chức trọng.

Nhưng mà so với Giang Trung Thần vẫn là kém hơn không ít.

Chớ đừng nói chỉ là, Giang Trung Thần còn là một tôn Thiên Cung cảnh đại năng!

Loại cường giả này, đủ để cho bất kì kẻ nào tôn trọng…

Mặc dù Tống Tranh chỉ là Ngọc Đài cảnh, nhưng mà Giang Trung Thần lại cực kì khách khí và cung kính

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hắn biết rõ, Tống Tranh chính là tâm phúc của vị quý nhân kia

Hắn tự nhiên là không thể thất lễ đắc tội.

Giang Trung Thần hàn huyên với Tống Tranh một hồi, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Không biết Tống tiên sinh đến đây, có gì chí giáo:

Tống Tranh mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thế tử có lệnh”

Giang Trung Thần nghe vậy, thần sắc lập tức. nghiêm lại, trầm giọng nói: “Mệnh lệnh của Thế tử Giang thị nhất tộc ta tất nhiên là xông pha khói lửa, muôn lăn chết không chối từ!”

Tống Tranh thấy thế, hài lòng gật đầu.

Móc ra một xấp thư từ trong ngực, giao cho Giang Trung Thần.

Giang Trung Thần nhận lấy bức thư, bắt đầu nhìn kỹ.

Sau một lát, Giang Trung Thần gấp bức thư lại, gật đầu nói: “Xem ra đây chính là đõ vật bị mất của Thiên Khu Cung”

Bạo động trước đó của Thiên Khu Cung, huyện náo đến mức xôn xao ở đế đô.

Mặc dù tất cả đại thế gia không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện dì.

Nhưng cũng có thể phán đoán ra.

Hắn là Đại hoàng tử làm mất đồ vật gì….

Mà sau khi Giang Trung Thăn xem xong bức thư này, thần sắc như thường.

Tựa hồ là đối với nội dung trong bức thư cũng không cảm thấy chút kinh hãi nào.

Mà Tống Tranh trầm giọng nói:”Thế tử có lệnh, để Giám Sát viện của ngươi lấy những bức thư này, toàn lực vạch tội Đại hoàng tử!”

Giang Trung Thần nghe vậy, trong lòng hơi động: “Tố Thần Hầu phủ ta muốn xuất thủ đánh đổ Đại hoàng tử sao?”

Tống Tranh nghe vậy, mỉm cười, lắc đầu.

“Là muốn đánh đổ Đại hoàng tử.

Bất quá muốn đánh đổ Đại hoàng tử, không phải là Tố Thần Hầu phủ ta.

Mà là Hoàng Hậu và Nhị hoàng tử nhất mạch.”

Tâm tư của Giang Trung Thần lưu chuyển, liền biết rõ ý đồ của Sở Hư.

Xem ra Tố Thần Hầu phủ là muốn núp ở phía sau màn, giao hết thảy mọi thứ cho Nhi hoàng tử…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.