“Bổ Thiên Kiếm Đạo!”
“Trúc Linh Đan!”
“Phàm khí thượng phẩm, kiếm Thanh Khuyết!”
Một võ kỹ, một viên linh đan, một thanh thần binh.
Trong một lúc thất thần, phương pháp tu luyện võ kỹ, cách luyện chế đan dược và khẩu quyết để đúc thần khí tràn vào trong đầu.
Dù đời trước từng là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, Mục Vỹ cũng chưa từng lĩnh ngộ được những võ kỹ, đan dược và phàm khí thần kỳ thế này.
Tru Tiên Đồ như đang mở ra cánh cửa thần bí cao cấp hơn cho hắn.
“Vù vù…”
Giữa lúc đó, tiếng vù vù vang lên. Chân nguyên quanh quẩn ngoài cơ thể Mục Vỹ ầm ầm tràn vào trong.
Cùng lúc đó, trang tranh vẽ Tru Tiên Đồ vừa mở ra loạt soạt cuốn lại.
Chân nguyên bá đạo đến tận cùng bùng nổ ra từ trong Tru Tiên Đồ sắp đóng.
Lượng chân nguyên lúc đầu còn lởn vởn xung quanh Mục Vỹ đã không còn bao nhiêu.
“Gì đây, muốn vờn mình à!”
Không nhịn được chửi thề, Mục Vỹ lại nghĩ một đằng nói một nẻo tiếp nhận chân nguyên đang tản ra từ Tru Tiên Đồ.
Giờ phút này, trong cơ thể Mục Vỹ có chân nguyên do hắn tự hấp thụ, chân nguyên có sẵn trong người cùng chân nguyên đang tỏa ra một cách khó hiểu từ Tru Tiên Đồ.
Ba luồng chân nguyên khấy đảo, xáo trộn bên trong hắn…
Khiến cho Mục Vỹ gần như rơi vào điên cuồng.
Nhưng đồng thời, chúng cũng đẩy lượng chân nguyên trong người hắn đến một mức độ kh ủng bố.
Cảnh giới Ngưng Nguyên – tầng thứ bảy của thân xác có điểm khác biệt riêng!
Trong tầng thứ bảy, võ giả sở hữu hàm lượng chân nguyên khác nhau thì thực lực cũng chênh lệch rất nhiều.
Đây cũng là lý do tại sao cảnh giới Ngưng Nguyên lại mạnh mẽ đến thế.
“Chết tiệt!”
Ba nguồn chân nguyên quấy nhiễu, hắn thề phải ngưng tụ tất cả chân nguyên trong cơ thể thành một sợi dây thừng cho bằng được.
Nhưng chính sự trùng kích này lại khiến Mục Vỹ đau đến hóa điên.
Chân nguyên dẫn dắt từ trong đất trời, chân nguyên chứa sẵn trong kinh mạch hay chân nguyên có từ Tru Tiên Đồ đều không giống nhau.
Thời gian từ từ qua đi, ba nguồn chân nguyên đó dần dần hóa thành một thể.
“Phù…”
Tròn một canh giờ sau, Mục Vỹ mới thở hắt ra.
Chân nguyên trong cơ thể đã hoàn toàn hóa thành một.
Phần áo phía sau đã dính chặt vào lưng, mồ hôi làm lưng hắn ướt đẫm.
“Ba chân nguyên nhập làm một, cảnh giới Ngưng Nguyên!”
Mục Vỹ chưa bao giờ cảm thấy mình mạnh như lúc này.
Mỗi một kinh mạch đều đầy ắp chân nguyên, gần như sắp trướng lên.
Dù chỉ tùy ý vung vẩy hai tay, Mục Vỹ cũng có thể cảm giác được sức mạnh vô cùng mạnh mẽ và tràn đầy!
“Đến cảnh giới Ngưng Nguyên – tầng thứ bảy của thân xác mới xem như thật sự bước lên con đường tu đạo. Dù là ở kiếp trước, mình cũng chưa từng cảm giác được thứ sức mạnh này. Tru Tiên Đồ, ngươi đã cho ta một bất ngờ quá lớn rồi!”
Bổ Thiên Kiếm Đạo, Trúc Linh Đan, kiếm Thanh Khuyết!
Võ kỹ, luyện đan, luyện khí, Tru Tiên Đồ, thật sự là thần bí đến mức không thể nào tưởng tượng được.
“Điêu Á Đông, ngươi đã đồng ý làm hòn đá trên con đường thành danh của Mục Vỹ này thì sao ta có thể từ chối được. Một tháng sau, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là rác rưởi!”
Sau khi bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên, Mục Vỹ thậm chí cảm giác được lượng chân nguyên trong cơ thể còn hùng hậu hơn cả võ giả ở cảnh giới Tụ Đan.
“Mặc Dương, Tề Minh, Diệu Tiên Ngữ, xem ra trong một tháng này cần phải huấn luyện cho ba trò rồi!”
Việc đột phá đến cảnh giới Ngưng Nguyên giúp cho Mục Vỹ lại tràn trề niềm tin. Hắn rời khỏi phòng luyện công, bắt đầu kế hoạch của mình.
Hôm nay, khắp Học viện Bắc Vân đều đang xôn xao về một tin đồn.
Một tháng sau, Mục Vỹ sẽ dẫn dắt lớp năm sơ cấp của mình thi đấu với lớp tinh anh cao cấp của Điêu Á Đông về võ lực, luyện đan và luyện khí.
Hầu như những ai nghe được tin này đều chỉ xem như một trò đùa.
Lớp năm sơ cấp là lớp nào?
Là lớp bết bát nhất toàn học viện.
Trong khi đó, lớp của Điêu Á Đông lại là lớp tinh anh nằm trong tốp ba của học viện.
Cấp bậc của hai bên sao mà so sánh được!
Lúc này, trong lớp học của Điêu Á Đông.
Hơn ba mươi đệ tử đang tụ tập.
“Thầy Điêu, không ngờ tên rác rưởi Mục Vỹ kia lại muốn đạp lên lớp chúng ta để được thăng cấp lên thầy giáo trung cấp, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Phải đấy ạ, dám yêu cầu chúng ta làm đối thủ, đúng là không xem thầy ra gì!”
“Thầy Điêu, chỉ cần thầy lên tiếng, bọn trò sẽ bắt tên Mục Vỹ kia quỳ xuống xin tha ngay. Thầy ta chỉ đang ở cảnh giới Ngưng Mạch thôi, Điêu Á Vân của lớp ta là đủ để đánh cho thầy ta tối mặt tối mày rồi!”
Trong lớp tinh anh cao cấp do Điêu Á Đông trực tiếp giảng dạy, đám đệ tử đang căm phẫn chửi rủa.
Bị tên thầy chẳng ra gì của lớp rác rưởi khiêu chiến, đây là một nỗi nhục nhã rất lớn đối với bọn họ.
“Đừng nôn nóng!”
Điêu Á Đông đứng trên bục giảng, nhìn hơn ba mươi đệ tử, nói: “Lần này Mục Vỹ dám khiêu chiến lớp chúng ta, không phải là sỉ nhục thầy mà là sỉ nhục lớp ba cao cấp chúng ta!”
“Vì vậy chúng ta nhất định phải khiến cho Mục Vỹ và học viện hiểu rằng, lớp ba cao cấp là bất khả xâm phạm!”