Ẩn Long

Chương 170: 170: Kế Hoạch



“Ông là ai?”
Ngồi ở trong phòng đọc sách của nhà họ Tiêu, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi đăm đăm nhìn về phía người đàn ông tự xưng là “Tiêu Viễn Sơn” đang ngồi ở trước mặt mình.
“Ngay cả tôi, cậu cũng không thể nhận ra thật sao?”
Trước vẻ nghi hoặc xen lẫn với đề phòng của Trần Viễn, “Tiêu Viễn Sơn” vẫn một bộ thong dong mỉm cười.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của ông ta cũng không giống như là có người giả mạo.
Thế nhưng, cái xác đó rõ ràng Trần Viễn đã tận mắt nhìn thấy, anh làm sao có thể nhận lầm được?
“Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa.

Kỳ thật, lần này trở về đây là tôi có việc muốn nhờ cậu giúp tôi.

Tôi nghĩ, chuyện này cậu sẽ không từ chối, phải không?”
Đột nhiên, “Tiêu Viễn Sơn” đặt nhẹ tách trà xuống mặt bàn.

Sau đó, ông ta dùng lấy ánh mắt mang theo mấy phần ý vị thâm trường nhìn về phía Trần Viễn.

Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên một cỗ dự cảm bất an.
Thế nhưng, lúc này anh lại không có biện pháp gì khác, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Bởi vì, thực lực của Tiêu Viễn Sơn lúc này thật sự thâm sâu khó dò.

So với mấy tháng trước, dường như cảnh giới của ông ta đã đột phá đến một từng thứ khác, không còn là một cao thủ cấp bậc đại tông sư bình thường nữa.
“Được, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của ông.”
Rời khỏi nhà họ Tiêu, Trần Viễn mang theo tâm trạng có chút nặng nề, đi về phía tổng bộ tạm thời của đội Long Vệ đặt ở khu biệt thự cao cấp Châu Thành.
“Lão đại, anh đã về rồi?!”
Vừa thấy Trần Viễn xuất hiện ở cổng biệt thự, thân hình của Phi Hổ đã cấp tốc lao tới, trên khuôn mặt mang theo mấy phần khẩn trương.
“Có chuyện gì?”
Nhìn thấy bộ dáng của Phi Hổ lúc này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.

Nhưng mà, ngay sau đó ánh mắt của anh nhanh chóng liếc qua, lập tức thấy được một người đàn ông trẻ tuổi, trên khuôn mặt treo lấy nụ cười quái dị, bước nhanh về phía bên này.
Chỉ là, ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền chú ý đến, trên cầu vai của đối phương vậy mà đeo lấy một cái quân hàm cấp bậc thiếu tướng.

Hơn nữa, nhìn tuổi tác của đối phương dường như cũng không lớn hơn anh bao nhiêu tuổi.

Với lại, loại cấp bậc quân hàm này, cũng không phải ai cũng có thể đeo được?
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy đoán thân phận của đối phương là ai.

Tham Khảo Thêm:  Chương 592

Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi đeo quân hàm thiếu tướng đã đi tới trước mặt của anh.
“Xin chào, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Tô Văn Vũ, tổng tư lệnh đơn vị đặc biệt tinh nhuệ, trực thuộc bộ đội đặc chủng của bộ quốc phòng.

Tôi đã từng nghe rất nhiều người nói qua về anh, Chiến Thần!”
Nghe đối phương giới thiệu, lại nhìn bộ dáng của đối phương lúc này, Trần Viễn không khỏi liên tưởng đến hai cha con của nhà họ Tô, Tô Thiên Hải và Tô Hoàng.

Chỉ là, nhìn đối phương lúc này cũng không giống như là đến gây chuyện.

Thế nên, Trần Viến cũng không quá mức để ý, liền đưa tay ra tiếp lại.
Nhưng mà, ngay khi bàn tay của Trần Viễn tiếp xúc đến bàn tay của đối phương.

Lúc này, một cỗ kình lực đột nhiên ập đến, để cho Trần Viễn có chút không kịp phòng bị, suýt chút nữa thì đã bật lui ra ngoài vài bước.
Nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi chăm chăm nhìn về phía đối phương.

Đồng thời, cổ tay của anh hơi có chút dùng lực.
“Đồng chí Vũ, tôi với anh giống như vừa mới gặp mặt lần đầu nhỉ?”
Mặc dù đang cùng đối phương phân tranh cao thấp, nhưng sắc mặt của Trần Viễn lại chẳng có chút biến hóa nào.

Ngược lại, trong con ngươi mang theo mấy phần thâm thúy, nhìn về phía Tô Văn Vũ.
Chỉ là, Tô Văn Vũ cũng không hề biết, lúc này Trần Viễn đã cố ý đem một tia lực lượng thần bí từ trong người mình tách ra, xâm nhập vào trong cơ thể của đối phương.
“Ha ha ha, quả nhiên không hổ danh là Chiến Thần của đội Long Vệ.

Anh thật sự rất để cho tôi cảm thấy hứng thú! Ha ha ha!”
Nhìn bộ dáng của đối phương vui vẻ như vậy, Trần Viễn cũng cười để đáp lại.

Chỉ là, đang đứng ở một bên quan sát, sắc mặt của Phi Hổ lúc này hơi có chút tái nhợt.

Bởi vì, bốn phía xung quanh hai người bọn họ lúc này, đột nhiên xông ra một cỗ lực lượng hết sức khủng khiếp.

Cho dù bản thân Phi Hổ cũng có thực lực không kém.

Nhưng cậu ta cũng nhịn không được, phải lui lại đến ba bốn bước, phía sau lưng lúc này cũng đã chảy đầy mồ hôi hột.
Nhưng mà, trận đọ sức này cũng rất nhanh liền kết thúc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: Chương 23

Bởi vì, cả Trần Viễn lẫn Tô Văn Vũ đều đã cảm nhận được, thực lực của đối phương không hề thua kém gì mình.

Thế nên, sau khi cười lên một hồi, cả hai liền nhanh chóng tách ra.
“Thật ra, hôm nay tôi đến gặp anh là có một việc.

Đây là chỉ lệnh ở phía trên, anh có thể cầm theo nó đến tổng bộ Long Vệ, tùy ý chọn người.

Sau ba ngày, nếu như anh không muốn phiền phức, có thể cùng tôi trở về tổng bộ một chuyến.”
Nói xong, Tô Văn Vũ cũng không có dừng lại quá lâu.

Hắn trực tiếp đem chỉ lệnh giao cho Trần Viễn, sau đó tự mình rời đi.
Mà nhìn theo bóng lưng của Tô Văn Vũ dần dần đi xa.

Lúc này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại.

Bởi vì, vừa rồi cỗ lực lượng thần bí ở trong người anh, lại chẳng có chút tác dụng nào đối với đối phương.

Nêu như cả hai cùng ngang cấp, thật sự Trần Viễn cũng không quá nắm chắc có thể đánh thắng được hắn ta hay không.

Nhưng mà, đó chỉ là một hồi giao thủ qua loa mà thôi.

Thật sự nếu là một cuộc chiến sinh tử, Trần Viễn rất có tự tin để đem người này trực tiếp đánh chết.
“Lão đại, anh không có sao chứ?”

Lúc này, Phi Hổ mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy về phía Trần Viễn để hỏi thăm.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Phi Hổ, Trần Viễn có chút nhịn không được, lắc lắc tay mỉm cười.
“Tôi thì có việc gì? Cậu cũng cho rằng tôi không đánh lại hắn ta hay sao?”
“Không phải như vậy?!”
Phi Hổ nghe Trần Viễn nói như vậy, lập tức liền muốn lên tiếng giải thích.

Nhưng mà, lúc này Tiểu Trần không biết từ đâu chạy đến, cấp tốc nói ra.
“Lão đại, lão đại! Em đã tìm ra được rồi.

Em đã tìm ra được rồi!”
Nhìn bộ dáng của cậu ta lúc này, Trần Viễn không khỏi nghiêm mặt nói ra.
“Cậu tìm ra cái gì? Làm sao lúc nào cũng hâp ta hấp tấp như vậy?”
Nghe Trần Viễn lên tiếng trách mắng, Tiểu Trần cũng không có quá nhiều để ý.

Ngược lại, cậu ta có chút hưng phấn, nói ra.
“Lão đại, là vị trí của Tiểu Yến.

Em… em đã tìm ra được vị trí mất tích của con bé rồi!”
Lúc này, nghe Tiểu Trần nói như vậy.

Lập tức, Trần Viễn cũng không nhịn được, lớn tiếng hô lên.
“Lời cậu nói là thật sao?!”
Đột nhiên bị Trần Viễn lao tới, đem bả vai nắm chặt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 963: Tiểu Nhật… nhóc sống cũng tốt đó.”

Lúc này, trên bả vai truyền đến một đợt đau đớn, để cho vẻ mặt của Tiểu Trần không khỏi nhăn lại.
“Lão đại, anh có thể nhẹ tay một chút được không?”
Nghe được Tiểu Trần lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này, Trần Viễn mới biết là mình hơi có phần kích động.

Thế nên, anh hơi áy náy nhìn về phía Tiểu Trần một cái.
“Xin lỗi, cậu không có sao chứ?”
Đối với Trần Viễn, Tiểu Trần là người cực kỳ bội phục.

Thế nên, cậu ta cũng không có biểu hiện ra một chút bất mãn nào, ngược lại rất thành thật lắc đầu.
“Em không có việc gì.

Chỉ là, lão đại, bây giờ anh muốn làm như thế nào?”
Kỳ thật, lúc này trong đầu của Trần Viễn cũng chẳng thể nào suy nghĩ ra bất kỳ một cái kế hoạch nào.

Dù sao, đối phương là ai anh cũng không biết.

Hơn nữa, mục đích của bọn họ là gì, anh cũng không quá rõ ràng.
Thế nên, Trần Viễn không thể nào mạo hiểm, đem tính mạng của em gái mình ra cá cược.
“Lão đại, kỳ thật em có một cái kế hoạch.

Không biết, anh có muốn nghe hay không?”
Lúc này, Tiểu Trần cũng đã phát hiện ra trạng thái của Trần Viễn hơi có chút không đúng.

Thế nên, cậu ta mới lên tiếng hỏi dò.

Nghe được câu hỏi của Tiểu Trần, ánh mắt của Trần Viễn lúc này hơi hơi sáng lên một chút.

Bởi vì, anh biết rõ Tiểu Trần là một người rất thông minh.

Đôi lúc, so với anh còn có suy nghĩ sáng suốt hơn rất nhiều.

Thế nên, lúc này Trần Viễn cũng rất thành thật, hướng về phía cậu ta nói ra.
“Được, cậu có kế hoạch gì, cứ trực tiếp nói ra.

Tôi sẽ cùng với các cậu phối hợp hành động!”
Nhìn bộ dáng của Trần Viễn lúc này, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi ăn ý nhìn nhau mỉm cười.

Đây mới chính là Trần Viễn mà bọn họ nhận biết.

Bởi vì, anh cũng không chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân để hành động một cách lỗ mãng.

Mà anh là người rất biết lắng nghe ý kiến của người khác, sau đó tự mình đưa ra quyết định chính xác nhất.

Chính vì thế, trong thời gian tham gia quân ngũ, hầu như mọi trận chiến đấu có anh tham gia, đều chưa từng trải qua thất bại một lần.

Ngoại trừ, lần cuối cùng anh bị nội gian hãm hại, dẫn đến thiếu chút nữa thì bỏ mạng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.