Ẩn Long

Chương 243: Con Mồi



Ầm!
Một quyền này của Trần Viễn trực tiếp đem thân thế của đối phương chấn lui ra phía sau đến vài mét.

Mặc dù đối phương đã kịp đưa tay lên phòng hộ, nhưng lực chấn động của một kích này quá lớn.

Nhất thời, lông mày của hắn không khỏi nhăn lại, ánh mắt nhìn về phía Trần Viễn cũng lộ ra một vệt khác thường.
“A, quả nhiên không hổ được mệnh danh là Chiến Thần.

Thực lực của ngươi cũng không tệ lắm!”
Vừa nói, gã đàn ông thô kệch vừa hơi đưa tay lau qua khóe miệng một cái, mặc dù trên miệng của hắn không hề có vết thương.
Mà đứng ở một bên, thần sắc của vị lão giả kia lại mang theo mấy phần lo lắng, vội vàng mấp máy môi, dùng bí thuật để truyền âm.
“Thiếu chủ, thực lực của người này thật sự có chút cổ quái.

Hay là…”
Lời của ông lão còn chưa có nói hết, gã thiếu chủ đã nhịn không được cắt đứt truyền âm, lên tiếng nói ngang.
“Không cần, chỉ là một tên đại tông sư mới bước vào cửu phẩm mà thôi.

Ta đường đường là thiếu chủ của Thiên Cơ Môn, còn không giải quyết được hắn hay sao?”
Trong lúc vị lão giả kia định lần nữa lên tiếng khuyên nhủ, lúc này thân hình của gã thiếu chủ đã lướt đi.

Đồng thời, âm thanh của hắn vang vọng ở trong không trung.
“Từ lão, việc này là do ta quyết định, người này cũng là do ta diệt sát.

Ông cũng không cần phải nhúng tay vào.”
Nghe được lời này của gã thiếu chủ, thần sắc của vị lão giả kia không khỏi lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Bất quá, lời của hắn nói ra, ông ta cũng không có cách nào khuyên nhủ được.
Thế nên, lúc này vị lão giả kia chỉ có thế đứng ở một bên lượt trận, đồng thời thấp giọng đáp lại.
“Vâng, lão đây đã rõ rồi!”
Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn cũng không có lên tiếng khuyên can.

Ngược lại, ánh mắt của anh khi nhìn về phía vị lão giả kia, không khỏi mang theo mấy phần đề phòng.
Đừng nhìn vị lão giả này thân hình gây còm, bộ dáng giống như đã gần đất xa trời.

Thậm chí, cảnh giới còn không bằng gã thiếu chủ trước mắt.

Thế nhưng, Trần Viễn vẫn luôn cảm giác, ông lão này mới là đối thủ thật sự của mình.
Chính vì thế, trước thế công của gã thiếu chủ, lúc này động tác của Trần Viễn hơi có thu liễm một chút.

Anh cũng không dám quá mức ào ạt, để lộ ra sở hở cho đối phương.
Mặc dù như vậy, nhưng gã thiếu chủ liên tục công kích lại không có được kết quả gì.

Ngược lại, bộ dáng của Trần Viễn còn rất thong dong, thỉnh thoảng mở miệng ra châm chọc vài câu, để cho hắn bắt đầu nhịn không được, quát ầm lên.
“Chết tiệt, ngươi có phải là nam nhân hay không? Thế nào lại không đánh trả, còn lắm lời như vậy để làm gì?”
Nghe được tiếng quát này của đối phương, Trần Viễn vẫn tỏ ra dửng dưng như không nghe thấy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 314

Đồng thời, khóe miệng của ánh vểnh lên, lộ ra một vệt nụ cười.
“Là đàn ông hay không thì tôi không biết, nhưng mà, anh sắp xong rồi!”
Lúc nói ra lời này, động tác của Trần Viễn đột nhiên biến đổi.

Nhất thời, trong lòng của gã thiếu chủ không khỏi sinh ra cảnh giác.

Nhưng mà, lời nói tiếp theo của Trần Viễn, lại để cho hắn phẫn nộ không có được chỗ ph.át tiết.
“Ha ha, thành thật xin lỗi anh, vừa rồi tôi chỉ là muốn trêu đùa với anh một chút mà thôi.

Chúng ta đang sống trong thời đại văn minh, đánh đánh giết giết nhau để làm gì.

Hay là, hai người chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, làm vài chén rượu, bàn luận nhân sinh, thế nào?”
“Mẹ nó chứ bàn luận nhân sinh?!”
Vừa nghe được lời này của Trần Viễn, trong lòng của gã thiếu chủ không khỏi phát ra một tràng chửi tục.

Bất quá, lúc này hắn đã nhìn ra được, Trần Viễn kỳ thật là đang kéo dài thời gian, cũng không rõ anh đang có mưu đồ gì.

Nhưng điều này để cho hắn cảm thấy cực kỳ cảnh giác.
“Hừ, nhìn bộ dáng của ngươi, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang đánh cái chủ ý gì? Đáng tiếc, nơi này đã được ta bố trí thiên la địa võng, cho dù ngươi có nhiều mưu ma quỷ kế hơn nữa, thì cũng chỉ là việc làm vô dùng mà thôi?”
“Thật không?”
Đối với việc đối phương suy đoán ra được mục đích của mình, Trần Viễn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Ngược lại, vẻ mặt của anh lúc này tỏ ra vô cùng hài hước, nhìn lấy đối phương mỉm cười.
“Đáng tiếc, mặc dù anh đã đoán đúng, thế nhưng anh lại không nhận được quà!”
Mà lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, bầu trời vừa mới ngừng mưa, bỗng dưng phát ra một trận pháo hiểu nổ vang đùng đoàng.

Ngay sau đó, một trận âm thanh chấn động dồn dập vang lên.
Ầm!
Ầm!
“Thiếu chủ, không tốt, người của chúng ta đã bị tập kích!”
Lúc này, một thân ảnh hơi có phần chật vật, từ phía một chỗ bên trong rừng cây chạy vội ra.

Mặc dù đối phương cũng là một vị cao thủ cấp bậc đại tông sư, nhưng quần áo của trên người của hắn lúc này lại vô cùng nhếch nhác, toàn thân một mảnh cháy đen, vài nơi còn bị dính lấy bùn đất.
“Tần Bình, ông sao lại xuất hiện ở đây?”
Vừa nhìn thấy được thân ảnh của người này, gã thiếu chủ rất nhanh liền nhận ra được đối phương là ai.

Thế nhưng, còn không đợi cho đối phương đáp lại, lúc này vẻ mặt của vị lão giả đứng ở phía sau lưng của gã thiếu chủ không khỏi cấp tốc hô lên.
“Thiếu chủ, tạm thời chúng ta không thể ở lại nơi này quá lâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 145: Tư Mộ (2)

Để tôi yểm hộ, đưa ngài rời khỏi nơi này an toàn!”
Nghe được lời này của ông lão, gã thiếu chủ hơi có vẻ do dự một chút.

Nhưng tình thế lúc này không để cho hắn có nhiều thời gian suy nghĩ.

Thế nên, chỉ hơi chần chừ một chút, hắn liền gật đầu đáp ứng.
Nhưng mà, Trần Viễn đã bày ra bố cục như vậy, làm sao có thể để cho đám người này tùy tiện rời đi.
“Muốn chạy, các người đã từng hỏi qua ý kiến của tôi hay chưa?”
Vừa nhìn thấy động tác của gã thiếu chủ dự định bỏ trốn, thân hình của Trần Viễn lúc này đã cấp tốc lướt đi, đem đoạn đường phía trước mặt của bọn hắn ngăn lại.
“Hừ, chỉ là một tên cửu phẩm mà thôi, còn nghĩ muốn ngăn cản ta!”
Lúc này, trên khuôn mặt của gã thiếu chủ không khỏi lộ ra một vẻ dữ tợn.

Đồng thời, từ trong tay áo của hắn, vậy mà xuất hiện một thanh đoản kiếm.

Bất quá, thanh đoản kiếm này không giống với vũ khí phổ thông, mà nó giống như là một loại linh khí, ẩn chứa một cỗ năng lượng cực kỳ kinh người.
“Hạ phẩm linh khí?”
Mặc dù chưa hề nhìn thấy qua đồ vật này, nhưng từ bên trong ký ức mà Hỏa Phượng đã truyền thừa lại, Trần Viễn rất nhanh liền đem lai lịch của nó nói ra.
Mới bắt đầu, gã thiếu chủ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Dù sao, bản thân hắn là thiếu chủ của Thiên Cơ Môn, nhưng trên người cũng chỉ lưu lại có một thanh hạ phẩm linh khí này.

Hơn nữa, đây còn là một thanh tàn phẩm, so với hạ phẩm linh khí chân chính, uy lực kém hơn rất nhiều.
“Hừ, nếu như ngươi đã nhận ra được thanh vũ khí này của ta, vậy thì ngươi đã có đủ tư cách để được nó kết thúc sinh mệnh!”
Vừa dứt lời, thân hình của gã thiếu chủ đã nhanh chóng lướt tới.

Đồng thời, lưỡi kiếm ở trong tay hắn cũng lướt qua, b.ắn ra một trận hàn quang, để cho lòng người cảm thấy rét lạnh.
Bất quá, trải qua một hồi kinh ngạc, lúc này thần sắc của Trần Viễn cũng nhanh chóng bình thường trở lại.

Anh dùng lấy ánh mắt có mấy phần quái dị, nhìn về phía gã thiếu chủ, sau đó thấp giọng nói ra.
“Chỉ là một thanh tàn phẩm linh khí mà thôi, tôi đây cũng có.”
Âm thanh của Trần Viễn vừa mới rơi xuống, từ bên hông thắt lưng của mình, anh rất lưu loát đem một thanh vũ khí có màu đen nhánh, phía trên tản mát ra một cỗ linh khí cực kỳ hùng hậu, so với đối phương rõ ràng còn mạnh hơn một bậc.
Mà vừa nhìn thấy thanh vũ khí này ở trên tay của Trần Viễn, hai mắt của gã thiếu chủ không khỏi trừng lớn lên.
“Hạ… hạ phẩm linh khí? Hơn nữa, đây còn là chính phẩm? Làm… làm sao có thể?”
Đáng tiếc, phản ứng của hắn lúc này đã chậm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: 5: Bé Cũng Có Nhà

Đoản kiếm vừa cầm lên trên tay, cổ tay của Trần Viễn liền khẽ lật, đem đòn công kích của đối phương đón đỡ.
Keng!
Một tiếng sắt thép lanh lảnh va chạm vào nhau.

Nhưng ngay sau đó, còn không đợi cho gã thiếu chủ có thời gian thu hồi lại vũ khí của mình, thanh đoản kiếm ở trên tay hắn lúc này đột nhiên phát ra vài trân lắc cắc.

Cuối cùng, gã thiếu chủ vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, thanh đoản kiếm ở trên tay của hắn cứ như vậy vỡ ra, vung vãi dưới đất thành từng mảnh nhỏ.
“Cái… cái này?”
Đừng nói là gã thiếu chủ, cho dù là Trần Viễn lúc này cũng có mấy phần ngạc nhiên.

Ngay sau đó, anh dùng ánh mắt cực kỳ khó tin, nhìn về phía gã thiếu chủ, vẫn còn một mặt kinh ngạc, chưa biết chuyện gì xảy ra.
“Này, cho dù là hàng phỏng chế, nhà các anh có thể phỏng chế cho tốt một chút được không.

Bây giờ vũ khí của anh đã bị hỏng rồi, tôi làm sao đem chiến lợi phẩm tăng cho cấp dưới của mình đây?”
Mà nghe được lời này của Trần Viễn, gã thiếu chủ vẫn còn chưa có kịp làm ra phản ứng.

Bất quá, vị lão giả vẫn luôn đi bên cạnh của hắn, lúc này không khỏi gấp gáp hô lên.
“Thiếu chủ, ngài hãy chạy đi, để hắn lại cho tôi giải quyết!”
Dứt lời, ông lão lúc này cũng không cho gã thiếu chủ có cơ hội phản kháng, một quyền đập xuống, trực tiếp đem hắn đập choáng, sau đó mới ném qua cho gã Tần Bình, vẫn còn một mặt sững sờ đứng ở một bên.
“Đi, đem thiếu chủ an toàn trở về!”
Nghe được lời này của ông lão, Tần Bình cuối cũng cũng kịp phản ứng lại.

Đồng thời, thần sắc của hắn cực kỳ nghiêm túc, gật đầu đáp lại.
“Vâng, thưa trưởng lão!”
Vừa nói dứt lời, thân ảnh của gã Tần Bình liền cấp tốc mang theo thiếu chủ cõng ở trên lưng biến mất không thấy.

Mà nhìn thấy một màn này, Trần Viễn vẫn đứng im không có làm ra bất kỳ động tác nào khác.
Ngược lại, ông lão không khỏi lộ ra mấy phần hiếu kỳ, đưa mắt nhìn về phía anh.
“Tại sao cậu lại không có đuổi theo?”
Nghe được lời này của ông lão, trên mặt của Trần Viễn không khỏi treo lấy nụ cười quỷ dị.
“Tại sao tôi phải đuổi theo? Mục tiêu của tôi cũng không phải là hắn!”
Vừa nói, trên người của Trần Viễn vừa bốc lên một cỗ chiến ý hừng hực.

Đồng thời, ông lão cũng có mấy phần nghiêm trọng, đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Rất tốt, vậy thì hai người chúng ta hôm nay hãy chiến một trận!”
Ầm!
Ầm!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.