Ẩn Long

Chương 249: Kết Thúc



Mặc dù mở miệng nói ra một lời vô cùng cuồng ngạo, nhưng bản thân Trần Viễn cũng không phải là kẻ ngông cuồng.

Anh có tự tin có thể trong vòng một phút đem Lý Hiên đánh bại.
Tất nhiên, bản thân Trần Viễn cũng đã nhìn ra được, Lý Hiên tu kiếm rất sâu, thực lực cũng không thể nào đo lường được.

Bất quá, người này có một điểm yếu, mà đây cũng là nguyên nhân vì sao Trần Viễn ở ngay trước mặt nhiều người nói ra lời nói cuồng ngạo như vậy.
“Hừ, Hiên nhi, không cần phải trì hoãn nữa, trực tiếp đem hắn đánh xuống lôi đài!”
Lúc này, đứng ở bên dưới lôi đài, rốt cuộc Lý Đổng cũng nhịn không được nữa, trực tiếp dùng biện pháp truyền âm, để cho Lý Hiên trực tiếp động thủ.
Nghe được mệnh lệnh này của sư phụ, trên khuôn mặt khôn có cảm xúc của Lý Hiên, lúc này không khỏi lộ ra một tia biến hóa.
Bất quá, Lý Hiên lúc này cũng đã súc thế đầy đủ.

Hắn đối với lời nói của sư phụ hoàn toàn không có một chút ý định phản bác nào.

Ngược lại, trong lòng của hắn lúc này cũng bắt dầu dâng lên một cỗ hỏa khí.
Từ trước đến nay, đều là hắn dùng lấy ánh mắt cao ngạo nhìn xuống kẻ khác.

Hắn thật sự chưa bao giờ nhìn thấy, có kẻ dám ở trước mặt nói với mình những lời giống như Trần Viễn.
Tất nhiên, Lý Hiên là người luyện kiếm, hắn đối với kiếm đạo lĩnh ngộ rất sâu.

Hơn nữa, cảnh giới của hắn cũng không phải dùng dược vật đắp lên.

Cho dù trong lòng hơi có mấy phần tức giận, nhưng ánh mắt của hắn lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, nhìn lấy Trần Viễn thốt ra một câu.
“Vậy thì tới đi!”
Ngay sau đó, thân hình của Lý Hiên lúc này động.

Đây là từ khi bước lên lôi đài đến bây giờ, Lý Hiên tự minh chủ động xuất thủ.

Đối với phản ứng của đối phương lúc này, Trần Viễn giống như đã nắm rõ ở trong long bàn tay.

Ngay khi thân hình của Lý Hiên động, thân ảnh của anh cũng biến mất ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, một cái bóng đen chậm rãi hiện ra, xuất hiện ở phía sau lưng của Lý Hiên.
Nhưng mà, Lý Hiên lại giống như có con mắt mọc ở phía sau lưng, lúc này hắn vậy mà đột nhiên xuất kiếm, hướng về phía cái bóng đen ở ngay sau lưng mình bổ xuống một kiếm.
Một kiếm này vừa ra, phong vân giống như biến sắc, cuồng phòng ù ù nổi lên.

Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng có cảm giác toàn bộ đường lui của mình đều bị phong bế lại.

Hơn nữa, một cỗ kiếm khí hủy thiên diệt địa bổ tới, để cho anh có loại cảm giác khí huyết ở trong cơ thể đều bắt đầu ngừng chảy, trái tim cũng lạnh lẽo không ít.
Thế nhưng, ngay khi một kiếm này bổ tới, thân hình của Trần Viễn vậy mà lần nữa biên mất không thấy, phía sau lưng của Lý Hiên lúc này chỉ lưu lại một vệt tàn ảnh.
Ầm!
Khí thế như thủy triều tuôn ra, một kiếm của Lý Hiên vô cung dễ dàng đem mặt sân của lôi đài chém ra một cái khe rãnh sâu đến nửa thước, dài hơn mười thước.
Bất quá, lúc này thần sắc của Lý Hiên lại có mấy phần ngạc nhiên, xen lẫn với kinh hãi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: Tú sắc khả xan

Hắn thật sự cũng không hiểu rõ, vừa rồi tốc độ của Trần Viễn làm sao lại nhanh như vậy, so với tốc độ ra kiếm của hắn còn muốn nhanh đến mấy lần.
“Không đúng?!”
Đột nhiên, trong lòng dâng lên một cỗ báo động vô cùng kịch liệt, thân hình của Lý Hiên vậy mà nhanh chóng lùi về phía sau vài bước.

Ngay sau đó, một thanh đoản kiểm hướng về phía trước ngực của hắn vạch tới.
Keng!
May mắn, phản ứng của Lý Hiên vô cùng cấp tốc, ngay khi phát giác ra được nguy hiểm, hắn liền đảo tay, đem trường kiếm chắn ở trước ngực.
Cho dù là như vậy, lúc này cổ tay của hắn hơi có một chút chân động, đồng thời thân hình cũng phải vội vàng lui lại phía sau bốn, năm bước mới có thể đứng vững.
Nhưng mà, thân hình của Lý Hiên vừa mới dừng lại được một lúc, một đoàn hỏa cầu đột nhiên ập đến, trực tiếp nện thẳng lên trên người của hắn.
Oành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ lôi đài đều bị khói lửa vây đến mù mịt.

Tất cả đệ tử của Thiên Cơ Môn, trong long lúc này không khỏi dâng lên một loại dự cảm không ổn, toàn bộ ánh mắt của bọn họ đều không ngừng nhìn chằm chằm về phía lôi đài, muốn tìm kiếm thân ảnh của Lý Hiên.
“Khụ khụ…”

Ánh lửa tán đi, thân hình của Lý Hiên lúc này vô cùng chật vật, từ một chỗ lôi đài hiện ra.

Bất quá, ban đầu một thân y phục ngay ngắn, sạch sẽ, khí thế cao lạnh ngút trời.

Lúc này, Lý Hiên bộ dáng trở nên vô cùng chật vật, quần áo trên người của hắn phần lớn đều bị đốt đến cháy đen.

Hơn nữa, tóc cùng với lông mày của hắn cung bị đốt đến trủi lụi.
Tức thì, Lý Hiên từ một vị kiếm khách khí thế ngút trời, hiện tại hắn đã biến thành một tên ăn mày, nhìn đến vô cùng khó coi.
Thấy được một màn này, toàn bộ đệ tử của Thiên Cơ Môn đều không thể nào tin được vào trong mắt mình.

Mặc dù quần áo ở trên người của Lý Hiên cung không phải là pháp bảo gì, nhưng nói như thế nào khả năng kháng lửa, kháng nước vẫn cực kỳ mạnh.
Vậy mà, vừa rồi bị một ngọn lửa của Trần Viễn thiêu đốt, trực tiếp biến thành bộ dáng như hiện tại.
Bất quá, lúc này bọn họ cũng không có tâm tình để ý đến những chuyện này.

Ngược lại, ánh mắt có một chút mơ hồ, nhìn về phía trên khán đài.
Cũng không biết từ lúc nào, thân hình của Trần Viễn đã tiến sát về phía sau lưng của Lý Hiên, một thanh chủy thủ hiện lên hàn quang sáng loáng, hướng về phía đỉnh đầu của hắn chém xuống.
Thấy được một màn này, trái tim của tất cả mọi người đều không khỏi nhấc lên tận cổ.
Nhưng mà, lúc này Lý Hiên cũng đã mặc kệ hình tượng bên ngoài của mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 126

Hắn lúc này vô cùng nổi giận, rống lên một tiếng.
“Vô sĩ, ngươi vậy mà dám đánh lén ta!”
Quát lên một tiếng này, cổ tay của Lý Hiên cũng trực tiếp xoay lại, đem lưỡi kiếm của minh đâm thẳng về phía trước người của Trần Viễn.
Đối với vẻ mặt tràn đầy tức giận của đối phương, Trần Viễn cũng không thèm để ý.

Ngược lại, trên khóe môi của anh lúc này vậy mà treo lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Trò chơi đên đây là kết thúc!”

Vừa nghe được âm thanh này của Trần Viễn, trong lòng của Lý Hiên không khỏi lộp bộp một cái.
Nhưng mà, lúc này kiếm đã xuất ra, hắn cũng không có cách nào đem thu hồi trở lại.

Chính vì thế, ngay khi lưỡi kiếm của hắn xuyên qua lồng ng.ực của Trần Viễn, đâm về phía trước lôi đài vài mét.

Lúc này, Lý Hiên vô cung hoảng hốt, vội vàng cúi người, lăn một vòng tròn ở dưới đất.
Leng keng…
Âm thanh sắt thép không ngừng va chạm vang lên, Lý Hiên ngã ngồi ở dưới mặt đất, hai tay cố gắng đem kiếm chống đỡ ở phía trước mặt, đón lấy một kích của Trần Viễn.
Vừa rồi, kẻ mà bị Lý Hiên đâm trúng, bất quá chỉ là một cái hư ảnh do Trần Viễn cố ý tạo ra mà thôi.

Hiện tại, đây mới chân chính là chân thân của Trần Viễn.
Nhưng mà, Lý Hiên biết được việc này đã muộn, hắn hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, không có cách nào ra tay để hoàn thủ.
Keng!
Keng!
Keng!
Liên tiếp những âm thanh vũ khí va chạm vào nhau, đem trái tim của mọi người ở đây đều bị bóp nghẹt.

Bọn họ thật sự không cách nào có thể tượng tưởng ra được, Lý Hiên vậy mà đang bị Trần Viễn đè đánh.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Lý Hiên lúc này, chẳng qua chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi, không qua vài phút, Lý Hiên nhất định sẽ bị đánh rơi xuống lôi đài.
“Lý Hiên sư huynh, huynh hãy cố lên! Thời gian đã qua năm mươi giây, nếu như huynh có thể chống đỡ được thêm mười giây nữa, hắn sẽ chịu thua!”
Không biết là vị đệ tử nào, lúc này lại đột nhiên hô to lên một tiếng.

Ngay lập tức, tất cả đệ tử ở đây đều bừng tỉnh đại ngộ.

Vừa rồi, quả thật là Trần Viễn có nói, nếu như trong vòng một phút không thể đem Lý Hiên đánh xuống lôi đài, thì anh sẽ tự mình chịu thua.

Thế nhưng, ban đầu cũng không ai để ý đến việc này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 745

Bởi vì, bọn họ đều cho rằng Lý Hiên sẽ không thua.
Hiện tại, được vị đệ tử này lên tiếng nhắc nhở, tất cả mọi người đều không khỏi đồng lòng, nhất thời hưng phấn hô lên.
“Lý Hiên sư huynh, huynh hãy cố lên! Hiện tại đã là năm mươi mốt giây rồi, huynh chỉ cần chịu đựng thêm vài giây này, hắn ta sẽ thua!”
“Đúng vậy, Lý Hiên sư huynh, huynh hãy cố gắng lên! Tuyệt đối không thể để cho hắn giành chiến thắng dễ dàng như vậy!”
Ở phía dưới lôi đài, mỗi người một câu, giống như là đang nhìn thấy Lý Hiên có thể tìm lấy thời cơ, lật ngược lại được tình thế.

Nhưng mà, những âm thanh này lọt vào trong tai của Lý Hiên, thật sự chẳng nào từng mũi dao nhọn, đâm vào sự kiêu ngạo của hắn.

Cuối cùng, Lý Hiến sau khi đón đỡ lấy một kích của Trần Viễn, hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Sau đó, hai mắt trợn trắng, nhìn lấy bầu trời trên cao.
Hôm nay trời trong mây trắng, nhìn đến vô cùng hữu tình.

Thế nhưng, trong lòng Lý Hiên lại có cảm giác, bão tố không ngừng ầm ầm ập đến, để cho hắn không có cách nào chịu đựng được, trực tiếp kêu lên một tiếng.
“Oa…”
Ngay sau đó, Lý Hiên vô cùng thê lương ngã xuống mặt đất, ngất đi.

Nhìn thấy được một màn này, toàn bộ đệ tử của Thiên Cơ Môn đều tỏ ra biến sắc.

Cho dù là Lý Đổng, lúc này ông ta cũng đã nhịn không được, tức giận quát lên một tiếng.
“Tất cả các ngươi, đều im miệng hết cho ta!”
Vừa nói, thân hình của Lý Đổng vừa cấp tốc lao lên phía trên lôi đài.

Đồng thời, từ trên người của ông ta tỏa ra một cỗ khí tức vô cùng kinh người.

Mặc dù cỗ khí tức này so với Cơ Vô Ngọc phải yếu hơn rất nhiều, nhưng Trần Viễn vẫn có loại cảm giác giống như vô số đao phong càn quét đánh tới, để cho Trần Viễn nhất thời nhịn không được, vội vàng lui lại phía sau vài bước.
Đồng thời, ánh mắt của anh mang theo mấy phần cảnh giác, nhìn về phía Lý Đổng.
“Hừ, ngươi hãy đợi đấy cho ta!”
Mặc dù lúc này trong lòng Lý Đổng có loại xúc động muốn đem Trần Viễn trực tiếp bóp ch.ết.

Nhưng mà, ông ta rõ ràng cũng đã nhìn ra được, thực lực của Trần Viễn tuyệt đối không thua gì mình bao nhiêu phần.

Hơn nữa, nơi này còn có Cơ Vô Ngọc nhìn chằm chằm, hắn thật là không dám ra tay làm khó dễ Trần Viễn.
Bất quá, trước khi đem Lý Hiên ôm theo rời đi, Lý Đổng vẫn không quên truyền âm, để loại một câu ngoan thoại.
Nghe được lời này, Trần Viễn chỉ hơi liếc mắt, nhìn lấy đối phương một chút.

Sau đó, anh cũng không có nói thêm bất kỳ lời gì, một mặt im lặng nhìn về phía bóng lưng của Lý Đổng đang dần dần bay xa..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.