Ẩn Long

Chương 311: 311: Bắt Cóc



Lần theo địa chỉ lúc trước Tiểu Trần gửi đến, lúc này Trần Viễn đi vào bên trong một con phố nhỏ, dựa theo tên đường, đi về phía một chỗ chung cư hơi có mấy phần cũ kỹ.

Anh đang dừng lại ở phía trước chung cư, nhưng khi phát hiện ra được cô gái tóc vàng vẫn còn lẽo đẽo theo ở phía sau.

Lúc này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần bất thiện, nhìn về phía cô ta.
“Cô còn theo tôi làm gì?!”
“Tôi… tôi không có tiền.

Anh có thể giúp tôi một lần nữa được không? Chỉ cần tôi có thể tìm lại giấy tờ của mình, có thể liên lạc được với người ở trong nhà.

Tôi nhất định sẽ để cho bọn họ đem tiền đến đây lại trả cho anh.

Như vậy có được không? Tôi xin anh đấy!”
Thấy được ánh mắt của Trần Viễn hung dữ nhìn đến, cô gái tóc vàng lúc này mới sợ hãi, run rẩy nói ra.

Đồng thời, hai bàn tay của cô không ngừng xoa xoa lại với nhau.
Thời tiết đêm nay hơi có chút lạnh, trên người của cô cũng không có mặc bao nhiêu quần áo, thế nên cảm giác sợ hãi kèm theo rét lạnh, để cô có chút nhịn không được, đánh lên một cái rùng mình.
Trần Viễn thật sự là không thể nào hiểu nổi, cô ta làm sao lại có thể đủ kiên nhẫn, để theo anh đến tận nơi này.
Nhưng mà, nhìn bộ dáng của đối phương lúc này, anh cũng hơi có mấy phần mềm lòng.

Suy nghĩ một chút, Trần Viễn từ trong túi quần lấy ra một xấp tiền, đưa tới trước mặt của cô gái tóc vàng.
“Đây là toàn bộ số tiền tôi có thể đưa cho cô.

Cô cầm lấy đi, và làm ơn đừng có theo phía sau lưng của tôi nữa.

Tôi không muốn bị người khác làm phiền, cô có hiểu không?”
Xấp tiền thật sự rất dày, bên trong là mấy chục tờ mệnh giá mười đô, cho tới vài trăm đô.
Thế nhưng, cô gái tóc vàng lúc này cũng không có nhận tiền của Trần Viễn.

Ngược lại, cô ta còn liên tục lắc đầu không ngừng.
“Không, không! Tôi không thể nào nhận tiền của anh được.

Hiện tại tôi đang ở đây, không có bất kỳ người thân nào cả.

Hơn nữa, bọn người kia còn muốn bắt cóc tôi.

Chỉ cần tôi xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bọn họ nhất định sẽ đem tôi bắt đi.

Anh là người tốt, anh hãy làm ơn giúp tôi đi có được không? Chỉ cần cho tôi theo anh hết đêm nay.

Ngày mai, tôi sẽ tìm cách liên lạc về với gia đình, người nhà của tôi sẽ đến đây đón tôi.

Đến lúc đó, tôi sẽ không làm phiền đến anh nữa.”
Thấy cô gái này cứ liên tục từ chối, cũng không muốn nhận tiền, trong lòng của Trần Viễn cảm thấy vô cùng buồn bực.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13

Nếu biết trước cô ta khó dây dưa như vậy, từ lúc ban đầu anh cũng không nên ra tay cứu giúp cô ta.
Chỉ là, hơi nghĩ lại một chút, anh liền lắc đầu nói ra: “Tôi mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, nhưng mà, tốt nhất là cô đừng có làm phiền đến tôi.

Nếu không, tôi sẽ trực tiếp đem cô ném ra ngoài đường.

Tôi nói được là làm được!”
Lần này, Trần Viễn vô cùng dứt khoát xuay người rời đi, cũng không thèm để ý đến một bóng người xinh đẹp vẫn còn đu bám ở phía sau lưng.
Cốc cốc!
Bước lên cầu thang, đi thẳng về phía lầu hai của khu chung cư.

Lúc này, Trần Viễn dừng lại ở trước cửa phòng số 413/14.

Sau đó, anh hơi do dự một chút, đưa tay gõ nhẹ lên trên cửa phòng.
Tiếng gõ cửa của anh vang lên một lúc, khoảng chừng mấy phút sau, mới có âm thanh từ trong cửa phòng đáp lại.
“Ai đó?!”
Âm thanh này là của mộ người đàn ông trung niên, tướng mạo hơi có mấy phần dữ tợn, từ một chỗ lỗ hổng ở trong cửa phòng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Thấy được gã đàn ông này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.

Nhưng ngay sau đó, anh liền mỉm cười, hướng về phía người ở bên trong cửa phòng, nói ra.
“Cho hỏi, ở đây có phải là nhà của cô Lưu Thục Hiền hay không ạ?”
Anh hỏi bằng tiếng Anh, thế nhưng người đàn ông trung niên nghe một hồi lâu cũng không có đáp lại.
Ngược lại, lông mày của đối phương bỗng dưng dựng ngược lên, trừng mắt nhìn về phía Trần Viễn.

Sau đó, hắn liền trực tiếp đem cửa phòng đóng sầm lại, đồng thời trong miệng còn làu bàu bằng một thứ âm bản địa cực kỳ khó nghe.
“Thằng điên… cút đi…”
Trần Viễn chỉ loáng thoáng nghe được mấy từ như vậy.

Nhưng mà, lúc này sắc mặt của anh cũng trở nên thư giãn không ít.
Kỳ thật, vừa rồi thấy được gã đàn ông này ở trong căn phòng mà theo Tiểu Trần gửi đến, chính là địa chỉ căn phòng của Lưu Thục Hiền đang ở.

Trong lòng của Trần Viễn hơi có chút lo lắng, bất an.

May mắn, vừa rồi anh đã thử dò xét qua, trong căn phòng này cũng không có bất kỳ đồ vật gì liên quan đến Lưu Thục Hiền.
Nhưng để cho chắc chắn, Trần Viễn cũng không rời đi quá xa, anh một lần nữa đi xuống dưới lầu, đứng tựa ở trên một bên vách tường, chậm rãi chờ đợi.
Chỉ là, vừa đứng chờ đợi được một lúc, lúc này bên đường đột nhiên vang lên một trận âm thanh cãi vã.

Sau đó, Trần Viễn thấy được một cô gái tóc vàng, đang bị một nhóm thanh niên, khoảng ba, bốn người vây ở xung quanh.
Mặc dù đám thanh niên này cũng không phải là đám người của Hội Tam Hoàng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thế nhưng, nhìn bộ dáng cợt nhã, cùng với mùi rượu nồng nặc ở trên người bọn họ, Trần Viễn cũng có thể đoán được, cô gái này nhất định là đang gặp phải rắc rối.
Hơi lắc đầu vài cái, rốt cuộc Trần Viễn cũng không thể nào đứng nhìn được nữa, anh chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó sải bước, tiến nhanh về phía cô gái.
“Này, mấy cái thằng kia, chúng bây đang làm gì vậy? Cút nhanh đi, nếu không tao báo cảnh sát bây giờ!”
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn kịp bước tới.

Lúc này, một người phụ nữ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trên người có phần trang điểm hơi dày, vừa cầm lấy một cây gậy gỗ hướng về phía mấy gã thanh niên bủa tới, vừa liên tục hò hét ầm ĩ hết cả lên.
Lập tức, đám thanh niên không khỏi tức giận, hoảng sợ.

Vừa chỉ tay về phía người phụ nữ trung niên mắng chửi, vừa cấp tốc rời khỏi nơi này.

Thấy vậy, bước chân của Trần Viễn không khỏi dừng lại.

Mà người phụ nữ trung niên lúc này cũng nhìn về phía cô gái tóc vàng, trên khuôn mặt mang theo một chút nụ cười hiền lành.
“Em gái, em không có sao chứ?!”
Cho đến lúc này, trong lòng của Irina vẫn còn mấy phần hoảng sợ.

Vừa rồi, tình huống quả thật có chút hung hiểm.

May mắn, có người phụ nữ này ra tay kịp thời, đem đám người xấu kia đuổi đi.

Nếu không, cô cũng không biết mình phải xử lý chuyện này như thế nào.
Thế nên, Irina đối với người phụ nữ ở trước mặt tỏ ra vô cùng cảm kích.

Cô hơi cúi thấp người, hướng về phía đối phương, nói ra.
“Cảm ơn, tôi không sao!”
Nghe thế, người phụ nữ trung niên mới gật gật đầu.

Nhưng giống như nghĩ đến điều gì, người phụ nữ trung niên lại một lần nữa nhìn về phía Irina, trong ánh mắt mang theo một chút ánh sáng kỳ lạ.
“Phải rồi, cô vì sao lại đứng ở nơi này? Thành phố này mặc dù rất an toàn, nhưng về đêm sẽ thỉnh thoảng xuất hiện một số thành phần nguy hiểm.

Nếu cô không có việc gì, thì tốt hơn hết là nên trở lại khách sạn của mình, không nên đi ra ngoài một mình vào lúc nửa đêm.

Nhất là, cô còn là một cô gái xinh đẹp như vậy!”
Nghe được lời khuyên của người phụ nữ trung niên, trên khuôn mặt của Irina không khỏi lộ ra mấy phần lúng túng.

Sau đó, ánh mắt của cô nhanh chóng di chuyển, tìm kiếm thân ảnh của Trần Viễn.
Nhưng lúc này, trên đường phố nào còn có bóng dáng của anh.

Trong lúc nhất thời, Irina cảm giác cực kỳ thất vọng.

Mà người phụ nữ trung niên từ đầu đến cuối đều đứng ở một bên quan sát.

Thấy được biểu hiện ở trên khuôn mặt của Irina, cô ta liền không khỏi mỉm cười, nói ra.
“Thế nào? Có phải là cô đã bị cướp sạch hết tiền rồi đúng không? Thỉnh thoảng ở nơi này cũng xảy ra vài vụ cướp giật như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Nếu trên người cô hiện tại không có tiền, vậy thì có thể đến nhà tôi ở tạm một đêm.

Mặc dù nhà tôi không phải là khách sạn cao cấp, nhưng vẫn có thể để cho cô an toàn ngủ qua một đêm.

Tất nhiên, nếu cảm thấy không tiện, tôi có thể cho cô mượn một ít tiền!”
Nói xong, người phụ nữ trung niên từ trong túi quần lấy ra mấy tờ năm chục đô, đưa cho Irina.
Nhìn thấy hành động này của đối phương, vẻ mặt của Irina hơi thoáng kinh ngạc một chút.

Sau đó, cô liên tục lắc đầu để từ chối.
“Không, không! Tôi cảm ơn chị! Nhưng tôi sẽ không nhận tiền của chị đâu!”
Nói xong, Irina còn cố ý lui lại phía sau vài bước.

Thấy được động tác này của cô, người phụ nữ trung niên hơi có vẻ khó chịu.

Nhưng ngay sau đó, cô ta liền mỉm cười, nhìn về phía Irina, nói ra.
“Cô không cần phải hoảng sợ, tôi chỉ muốn giúp đỡ cho cô mà thôi.

Nếu cô không muốn, vậy thì tôi sẽ để tiền ở lại đây nhé! Khi nào cần giúp đỡ, cứ đến tầng lầu ở phía trên, phòng số 213, tôi ở ngay đó!”
Dứt lời, người phụ nữ trung niên cực kỳ sảng khoái, đem mấy tờ tiền màu đỏ đặt ở dưới chân của Irina, sau đó tự mình xoay người rời đi.
Thấy như vậy, Irina không khỏi gấp, vội vàng mang theo tiền ở dưới đất, chạy trả lại cho người phụ nữ trung niên.

Chỉ có điều, đang chạy được một lúc, đầu óc của Irina bỗng dưng cảm giác có chút choáng váng.

Ngay sau đó, cô xây xẩm mặt mày, ngã lăn quay ra đất, không còn biết rõ chuyện gì nữa.
Đúng lúc này, mấy gã thanh niên vừa rồi mới bị người phụ nữ trung niên đuổi đi, đột nhiên quay trở lại.

Mà người phụ nữ trung niên, lúc này cũng dìu lấy Irina, tiến vào trong một chiếc xe ô tô, đang đậu sẵn ở gần đó.
“Chị hai, con nhỏ này thế nào? Có phải là người mà bọn họ muốn tìm không?”
“Đi, nhanh lên xe đi, chuyện không cần hỏi thì đừng nên hỏi!”
“Vâng, thưa chị hai!”
Nhìn theo chiếc xe ô tô đang dần dần chạy đi.

Lúc này, Trần Viễn cũng từ trong một chỗ bóng tối, đột nhiên chui ra ngoài.

Ánh mắt của anh dõi theo biển sổ của chiếc xe ô tô, trong con ngươi mang theo mấy phần tâm tình phức tạp.
“Xem chừng, thân phận của cô gái này cũng không phải là một người bình thường!”
Thấp giọng nói ra một câu như vậy, thân ảnh của Trần Viễn lúc này cũng lẫn vào trong bóng tối, biến mất không thấy gì nữa..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.