*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mila
Beta: Zen
_______Hai người ở lại căn hộ trong vòng một tuần, đợi những vết thương của Phó Sinh cắt chỉ xong thì họ mới đặt vé máy bay, tuần sau sẽ bắt đầu xuất phát.
Hôm nay hai người sẽ tham dự buổi họp báo cuối cùng của “Vãng Sinh”, với lại gần đây vẫn có nhiều người đồn đại rằng Phó Sinh bị thương nặng không qua khỏi, vừa hay bây giờ Phó Sinh chỉ cần nhú mặt ra một cái là có thể làm sáng tỏ mọi chuyện.
Phó Sinh nhéo khuôn mặt Tu Từ: “Không muốn anh xuất hiện sao?”
Đương nhiên là Tu Từ không muốn, dù sao thì chỉ cần Phó Sinh xuất hiện, có lẽ sẽ được rất nhiều người gào thét gọi “chồng”.
Trước kia những gì mà fan thấy được hầu hết là những bức ảnh ngày xưa, gần đây nhất chính là ảnh đoàn phim được Giang Huy chụp trên phim trường.
Hiệu quả mà ảnh đạt được khác xa với video, ảnh có thể là giả, nhưng video là hàng thật giá thật.
“Không có…” Tu Từ ở trong lòng Phó Sinh dụi dụi: “Anh đừng chụp quá nhiều.”
Phó Sinh buồn cười: “Vậy làm sao bây giờ, anh muốn lên sân khấu nha.”
“… Vậy thì anh phải đứng cạnh em.”
“Được.” Phó Sinh chiều chuộng đáp: “Nhưng có được gì hông?”
Tu Từ chậm rãi trừng mắt nhìn, trong phút chốc quay lại và gặm cổ Phó Sinh.
“…..”
Bây giờ họ còn chưa xuống giường, tối qua mới làm xong, quần áo cũng chưa mặc vào, Tu Từ cứ vậy mà đứng lên chăn bông trên bả vai rơi thẳng xuống, thân hình gầy gò lộ hẳn ra ngoài, các vết hôn trên người nhiều đếm không xuể.
Tu Từ cũng định đính một trái dâu, nhưng sợ dễ thấy quá sẽ bị Phó Sinh mắng, cho nên chỉ có thể giận dỗi cắn một dấu răng để tuyên bố chủ quyền.
“Sẵn sàng chưa?” Phó Sinh mặc cho cậu gặm: “Được rồi, chúng ta nên dậy thôi, để lát nữa còn phải đến studio makeup nữa.”
“Ok…” Tu Từ lỡ cắn rồi cũng không nỡ buông, sau khi ôm cổ lấy Phó Sinh, cậu miễn cưỡng xuống giường.
Gần đây, cậu cố ý giảm số lần mình ôm Phó Sinh đi, kể cả khi đang ở trên giường.
Không có lý do nào khác, cái còng tay bị Phó Sinh phát hiện ngày đó, khi cả hai người làm xong không được bao lâu thì phát hiện vết thương trên tay Phó Sinh bị nứt chảy máu ra, dọa Tu Từ sợ phát khóc, vừa khóc vừa lôi kéo Phó Sinh phải đến bệnh viện, may là bệnh viện nói rằng vấn đề không nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi thật tốt, không thể vận động mạnh được.
“Kem đánh răng ở đằng kia.”
Tu Từ và Phó Sinh thay một cặp bàn chải đánh răng tình nhân mới, một cái xanh lam, một cái xanh lục, trên bề mặt cái xanh lục in chữ “My” và “Boy” trên cái xanh lam.
Tu Từ cũng bí mật mua một chiếc áo phông cùng lúc với bàn chải đánh răng, dài tay, in chữ giống cái bàn chải đánh răng, mùa này rất thích hợp mặc đi biển.
Đánh răng thay quần áo xong cũng hết hai mươi phút, cả hai sửa soạn chỉnh tề xong mới xuống bãi đậu xe phía dưới.
Việc đầu tiên là Phó Sinh đỡ nách của Tu Từ đặt cậu ngồi vào ghế phụ lái, trao cho đứa nhỏ một nụ hôn vị nho, ngọt ngào lắm.
Tu Từ mơ hồ nói: “Sẽ có người đi ngang qua…”
Nói thì nói vậy chứ hai tay cậu vẫn rất thành thật ôm lấy cổ Phó Sinh, mãi đến khi hết hơi mới buông ra.
Phó Sinh cúi người gài dây an toàn cho Tu Từ, sau đó mới đóng cửa xe lại vòng qua ngồi xuống ghế lái.
Căn hộ nằm rất gần studio, bọn họ cùng lắm chỉ cần lái xe hai mươi phút là đến.
Cũng may là đến sớm, nếu vào giờ cao điểm buổi sáng, chắc chắn sẽ gặp cảnh ùn tắc.
“Ăn sáng chưa? Mua bánh bao cho hai người.”
Từ lần đầu tiên gặp Tu Từ đến nay Quản Thiệu vẫn giữ hình tượng ông chú, đi dép lê quá khổ và tóc thì uốn xoăn, nhưng cái quần đùi hoa mỹ đã bị đổi thành một chiếc quần dài, chắc tại vì lạnh.
“Chưa ăn.” Phó Sinh nắm tay Tu Từ, không hề dè dặt nhận lấy một túi bánh bao từ tay Quản Thiệu.
Anh hỏi: “Nhân bánh là gì vậy?”
Quản Thiệu: ” Rau tề [1], đậu phụ, đậu đỏ.”
[1] một loại cây thuốc trong đông y
Phó Sinh hỏi Tu Từ bên cạnh: “Muốn ăn nhân nào?”
“Rau tề.” Thấy Quản Thiệu cứ luôn nhìn mình, Tu Từ có hơi không tự nhiên nấp sau lưng Phó Sinh trốn.
Quản Thiệu chậc lưỡi: “Tu Từ à, ban đầu tôi đã nói như nào, căn hộ chỉ ở được một người, nhưng không được mang người yêu theo.”
Tu Từ: “…”
Phó Sinh phớt lờ anh ta, tách chiếc bánh bao đầu tiên ra, thấy bên trong là nhân đậu phụ thì ngay lập tức tự cắn ngụm, lấy cái khác xé một miếng nhỏ ra thấy bên trong là rau, nhìn kỹ đúng là rau tề mới đưa cho Tu Từ ăn.
Quản Thiệu luyên thuyên: “Cậu không chỉ đem người yêu vào, còn cho ở lại lâu vậy, không ổn tí nào…”
“Theo cậu như nào mới là đàng hoàng?” Phó Sinh không nói nên lời: “Tôi trả tiền thuê có kêu cậu sao?”
“Chậc chậc, lúc trước không biết ai nói là tự mình bỏ tiền ra thuê nhà, nhưng một hai nói là do phòng làm việc cấp cho, hồi trước tôi còn tưởng đây là người tình của cậu, hoặc là con trai cậu.
Tu Từ: “…”
Phó Sinh: “…”
“Xàm xàm gì đó.” Phó Sinh thấy Tu Từ ăn xong cái bánh bao đầu tiên, anh rót ngay cho ly nước, rồi lấy cho cậu thêm cái khác: “Tôi không có người tình.”
“Biết rồi, biết rồi, bạn trai, là bạn trai được chưa.” Quản- người đã độc thân hơn 20 năm -Thiệu cạn lời.
Qua mắt của Phó Sinh, Tu Từ ăn bánh bao cũng rất đáng yêu, vì đây là bánh bao loại to, khác với bánh bao nhân ngọt trứng sữa loại nhỏ, không thể một hai cắn là hết.
Thế nên Tu Từ cầm bánh bao bằng cả hai tay, miệng nhỏ gặm y như một con chuột đồng con.
“La Thường đâu? Cô ấy có đến không?”
“Đến rồi, đang kiểm tra người mới.”
Quản Thiệu liếc nhìn Tu Từ: “Cậu lừa Tu Từ muốn dẫn đi du lịch một năm. Vu Mạc cũng không còn trẻ cũng không còn nhiều lửa nghề, cô ấy nóng lòng chứng tỏ thực lực của mình nên chỉ có thể tìm người mới.”
Phó Sinh: “Sẽ tìm được người thích hợp thôi.”
Ngay cả khi không định đi du lịch một năm, thì khả năng cao là Phó Sinh vẫn sẽ không để Tu Từ phát triển trong giới giải trí này.
Một mặt Tu Từ không ham diễn xuất, mặt khác giới giải trí này quá khắc nghiệp, không phù hợp với Tu Từ.
Huống hồ càng lên cao, việc phải đối mặt áp lực sẽ càng ngày càng tăng.
Anti-fan thì nhục mạ, tiếng tăm thì như gông xiềng, kẻ khác đố kị rồi vu oan, áp lực nặng nề từ dư luận..
Bóc bừa một chuyện gì trong đó cũng có thể làm áp đảo một người bình thường chứ đừng nói chi là Tu Từ.
Không phải lúc nào Phó Sinh cũng có thể ở bên cạnh che chở, cách tốt nhất là đặt Tu Từ ở gần nơi anh có thể nhìn thấy mọi lúc, tốt nhất là buộc vào thắt lưng và mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi.
Quá trình trang điểm cũng không hề rườm rà, chỉ tạo mẫu đơn giản một chút, sau đó thay một bộ trang phục chỉnh tề chút là được.
Giang Huy vốn là diễn viên chính trong buổi họp báo sẽ mặc bộ đồ của nhân vật trong phim, không có Diệp Thanh Trúc tham gia, tổng thể không được chu toàn, vẫn là tự mặc đồ của mình là ổn nhất.
“Nâng cằm lên một chút.”
Bộ âu phục Tu Từ mặc trên người hôm nay chính là bộ Phó Sinh đã mua ở nước ngoài và tặng cậu vào ngày sinh nhật cách đây không lâu.
Mặc dù gần đây Tu Từ đã có chút da thịt nhưng khi vận bộ đồ tây lên người vẫn có hơi thùng thình, không mấy vừa vặn.
Phó Sinh cúi đầu nghiêm túc thắt cà vạt cho cậu: “Có muốn cài ghim cài áo không?”
“Muốn cài.”
Cái ghim này cũng là lần sinh nhật trước Phó Sinh mua cùng bộ âu phục cho Tu Từ.
Sau khi ăn vận chỉnh tề, Phó Sinh không chịu được mà hôn lên cái miệng mềm xốp của nhóc con một cái.
“Bé yêu xinh quá.”
Ngũ quan của Tu Từ quá thanh tú, phối với bộ trang phục này, giống như thiếu gia trong một gia đình giàu có vậy.
Trong ba năm đầu yêu đương cùng Phó Sinh cậu được anh nuôi đến đáng tự hào.
Trang phục của Phó Sinh thì đơn giản hơn, anh để mặt mộc đi thẳng đến trước gương xem, âu phục cũng giống bộ của Tu Từ, nhưng có lẽ anh trời sinh anh đã có hào quang nhân vật chính, mặt mũi rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Trên thảm đỏ lối vào họp báo, Phó Sinh không chút do dự sánh bước cùng Tu Từ, Tu Từ khoác tay anh, thoạt nhìn không giống một cặp mà giống anh trai dắt em trai theo hơn.
Tiếng nháy máy ảnh vang lên không dứt, mãi đến khi xuống sân khấu, Tu Từ mới buông tha cho đôi môi bị mím chặt lại.
Truyền thông đến chụp ảnh quá nhiều, cũng có rất nhiều fan nguyên tác và cả những fan của diễn viên chính được đoàn làm phim sắp xếp đến.
Cậu và Phó Sinh ngồi cạnh nhau, suốt thời gian đó Tu Từ đều nắm tay Phó Sinh không muốn buông ra.
“Tiếp theo đây xin mời năm diễn viên chính của chúng ta lên sân khấu!”
Mãi cho đến khi người dẫn chương trình gọi tên Tu Từ, cậu mới miễn cưỡng quay sang nhìn Phó Sinh.
Phó Sinh bóp mặt cậu, dán vào người anh: “Đi đi, anh ở bên dưới nhìn em.”
Đây là lần đầu tiên Tu Từ tham dự sự kiện, cậu có chút căng thẳng, chủ yếu là vì Phó Sinh đang ngồi dưới khán đài.
Ánh đèn chói quá, cậu cũng không thể nhìn rõ vẻ mặt của Phó Sinh được.
Trong đoàn ngoại trừ Diệp Thanh Trúc, những người khác đều hội tụ đông đủ.
Hôm nay có mặt rất nhiều các đơn vị truyền thông, đơn giản vì bọn họ thấy được “Vãng Sinh” rất “hot”, các diễn viên cũng là đề tài được bàn tán sôi nổi, chẳng hạn như Tu Từ đi cùng đạo diễn, lần này Diệp Thanh Trúc không có mặt…
Vấn đề họ muốn phỏng vấn quá nhiều, nhưng buổi họp báo vẫn chưa xong, vì vậy chỉ có thể chờ đợi.
“Tôi biết mọi người có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tôi sẽ chọn ra một vài câu để giải đáp cho mọi người nhé?”
Khán giả đồng thanh: “Được!”
Người dẫn chương trình nhìn những tấm card đã chuẩn bị trước: “Đầu tiên là thầy Bạch, vấn đề các fan muốn biết nhất chính là, có phải trong lúc quay phim rất nhớ thầy Ô đúng không?”
Bạch Đường Sinh: “Tôi không nghĩ là vậy.”
“Ồ~”
Bạch Đường Sinh lại nói: “Thầy Ô đã đến thăm đoàn rất lâu, thời gian chúng tôi xa nhau chỉ vỏn vẹn một tháng.”
“Ngưỡng mộ ghê, đúng là thầy Bạch và thầy Ô đi đâu cũng có nhau.”
Bạch Đường Sinh bật cười: “Nếu muốn nói như hình với bóng thì phải kể đến Đạo diễn Phó với Tu Từ mới chuẩn.”
Dưới khán đài không ít người ồ lên ý sâu xa, ánh mắt người dẫn chương trình sáng lên, bắt đầu quay về hướng Tu Từ: “Ở đoàn phim thầy Từ với Phó đạo diễn tách ra rất ít sao?”
“Ừm.” Tu Từ trả lời xong, sợ trả lời như vậy sẽ quá lạnh nhạt, Phó Sinh sẽ cảm thấy biểu hiện của cậu không tốt, nên bổ sung ngay một câu: “Ít khi tách ra.”
“Oa ~” Người dẫn chương trình nhìn tấm card: “Câu hỏi mà các fan muốn biết nhất của thầy Từ là, ngày thường thầy lúc ở riêng thầy Từ xưng hô với Phó đạo diễn như nào vậy?”
“…” Tu Từ nhìn xuống khán đài, nhưng bởi vì ánh sáng phản chiếu nên không nhìn rõ biểu cảm Phó Sinh, cậu hơi chần chờ: “Đôi khi sẽ gọi tên.”
Người dẫn chương trình không hài lòng lắm với câu trả lời này: “Sinh nhật lần trước của thầy Từ, Đạo diễn Phó có chúc là sinh nhật vui vẻ nha cục cưng, vậy ngày thường cũng gọi như vậy sao?”
Tu Từ mím môi, ỉu xìu nói: “Không có, bình thường hiếm khi anh ấy gọi tôi như vậy.”
Phó Sinh dưới khán đài: “…”
Anh dở khóc dở cười lắc đầu, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là tin nhắn từ một số lạ, tự xưng là luật sư Lâm.
—— Tôi là Lâm Kiến Thịnh, mặc dù không biết sao trước kia cậu chặn tôi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cậu có rảnh không đi ra ngoài nói chuyện chút, có liên quan đến mẹ cậu và Tu Từ.
Phó Sinh nhìn tin nhắn này với vẻ mặt không thể giải thích được — anh chưa bao giờ chặn Lâm Kiến Thịnh.
Một lúc sau, Phó Sinh ngước mắt lên nhìn Tu Từ đang trên sân khấu có chút bất an, đứa nhỏ hiển nhiên không thích loại tình huống này, không ngừng nhìn về phía anh, như thể muốn xuống sân khấu ngay lập tức để đến với anh ta vậy.