Âm Quan Minh Thê

Chương 114: Lão quỷ và đạo sĩ



“ đồ khốn,ông uống nhiều rượu qua đến mức ngu xuẩn hay là tại già rồi nên mắt bị lòa hả,tôi là người không phải ma,ông mau thả tôi ra,tôi
muốn gặp Tôn Nguyên và Chu Loan”

Nhìn thấy lão đạo sĩ này bước ra,trong lòng tôi không thể nguôi cơn giận,hét lớn về phía ông ta

Lão đạo sĩ này lâng lâng nhìn tôi,khuôn mặt ửng đỏ vì rượu của ông ta nở một nụ cười chế nhạo: “ vốn dĩ cậu trên đường về đây ồn ào không
ngừng,không ngờ nhốt vào trng này rồi mà vẫn chưa chịu ngoan ngoãn”

lão đạo sĩ từ từ dơ một tay ra,sau đó hất mạnh xuống,cơ thể tôi ở trong
quỷ mộ,cảm thấy có một luồng sức mạnh dồi dào đột nhiên đi đến từ bên
trái,đập mạnh vào tren người tôi,cơ thể tôi lập tức đau đớn,trực tiếp
bay ra một bên,cho đến một ngôi mộ cách đó 20m mới dừng lại

Rầm

Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng tôi,còn cơ thể vốn đã thối rữa
của tôi bị xé thêm nhiều vết thương,làm tôi vô cùng đau đớn

“ không cho ngươi chịu một chút khổ sở,ngươi sẽ không thể biết được trong đây ai mới là người có quyền nói”

Lúc này,lão đạo sĩ đó hừ lạnh một tiếng,phất tay một cái,làm cho cơ thể tôi bay về một lần nữa

Máu tươi không ngừng phun ra từ trong miệng tôi,tôi khó khăn đứng dậy,trong mắt toàn là phẫn nộ nhìn lão đạo sĩ đó

“ tên khốn,tôi là khách của quỷ mộ môn các ông,con mẹ ông bắt nhầm người rồi,ông bây giờ gọi Tôn nguyên đến đây,người đó sẽ chứng minh cho tôi”
tôi vừa nhổ máu,vừa nói

“ vô lý làm loạn,ngươi cho rằng người của quỷ mộ môn là người mà tên
tiểu quỷ như ngươi có thể tùy tiện gọi đến sao,nói cho ngươi hay,cả đời
này của ngươi đã định sẵn ở trong quỷ mộ này,mãi mãi ở trong thế giới
đau khổ không thể siêu sinh

Lão đạo sĩ cầm bình rượu đạp mạnh xuống đất,lộ ra một tia phẫn nộ,ông ta dơ tay ra,định trừng phạt tôi thêm lần nữa

Nhưng lúc này,ông lão lúc nãy nói chuyện với tôi đã bước lên,nhìn lão
đạo sĩ nói: “ lưu trường vân,người này rất yếu ớt,ông mà đánh nữa,hắn
ta sẽ chết đấy,nể mặt tôi,dừng ở đây thôi”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1165: Ngươi Cũng Biết Văn Thiếu?

Lão đạo sĩ tên là Lưu trường vân này,lúc này ánh mắt rời khỏi người tôi
nhìn qua ông già kia:” Tạ Chính Đức,cho dù ở quỷ gian,ông được xem như là bá chủ một phương,nhưng ông đừng quên,đây là quỷ mộ môn,ông dám ở
đây ra lệnh cho chủ nhân của mình?”

Nghe những lời này,ông già tên là Tạ chính đức nở một nụ cười,đôi mắt
lập tức trở nên nghiêm túc: “ mệnh lệnh đương nhiên là không dám,đây
chẳng qua chỉ là một yêu cầu của tôi mà thôi,mặt mũi hôm nay của tôi,ông nể cũng được,không nể cũng phải nể,bằng không,tôi sẽ không để yên cho
quỷ mộ,làm ông sau này không thể dùng cho bất kì con ma nào nưa”

nghe Tạ chính đức nói,tất cả linh hồn xung quanh đều biến đổi sắc
mặt,bất chợt trốn vào phía sau,còn sắc mặt của Lưu trường vân trở nên vô cùng khó coii

Lời của Tạ chính đức không hề che giấu sự uy hiếp,ong ta tuy ở trong quỷ mộ,nhưng dường như không hề bị Lưu trường vân khống chế hoàn toàn,còn
lưu trường vân lúc này cuối cùng cũng thu tay về

“ hay cho tạ chính đức ông,nếu như ông muốn bảo vệ tên này,vậy ông cứ bảo vệ đi”

lưu trường vân hừ một tiếng phẫn nộ,sắc mặt khó coi rời đi

Thấy lưu trường vân rời đi,trong lòng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm,tôi lau máu tươi bên khóe miệng,nhìn tạ chính đức nói: “ lão tiền bối,ông vì
sao lại nói giúp cho tôi”

Tôi nói chuyện với tạ chính đức chưa đến 5 câu,nhưng vì sao ông ta lại
không quan tâm việc đắc tội với lưu trường vân vì tôi,điều này làm tôi
thấy vô cùng kì lạ

Tạ chính đức dơ tay kéo tôi đứng dậy,ông ta nhìn tôi nói:” dựa vào lá
gan này của ngươi,đã xứng đáng để ta lấy lại công bằng giúp rồi,huống
hồ,ngươi còn có một linh hồn thuần dương”

Nghe tạ chính đức nói,trong lòng tôi hơi hoang mang,dường như mỗi lần có người nói tôi là thuần dương chi nhân,đều sẽ có chuyện tốt gì đó

Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của tôi,tạ chính đức mỉm cười: “ngươi yên
tâm,ta không muốn chiếm đoạt linh hồn ngươi đâu,chỉ là tò mò,một thuần
dương chi nhân,sao lại bị nhốt trong một thi thể?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 5

“ tôi bị người của âm quan môn hại,nhưng không ngờ rằng,người của quỷ mộ môn lại mù như vậy,xem tôi là ma bắt vào đây” nói đến đây,trong lòng
tôi lập tức tức giận,nỗi bực tức trên đường đến đây toàn bộ đều tập
trung vào người Lưu trường vân
“ haha, oan uổng cũng dược,bắt nhầm cũng được,đã vào trong này rồi,cả đời này của người đừng hòng thoát ra ngoài,sau này ngoan ngoãn chút
đi,dù gì ta giúp ngươi được một lần,nhưng không giúp được lần thứ hai
đâu”

Tạ chính đức nói,sau đó,ánh mắt của ông ta từ từ rời khỏi người tôi,nhì ra một linh hồn khác ở cách đó không xa

“ ngươi …qua đây”

Tạ chính đức chỉ vào linh hồn kia,lạnh lùng nói

Trong ấn tượng của tôi,tạ chính đức này rất hiền từ,nhưng không biết vì
sao,lúc ông ta nhìn người khác,trong âm thanh lại có một sự lạnh lùng
chưa từng thấy

Còn linh hồn kia nghe gọi mình,sắc mặt trở nên vô cùng khó xoi,cơ thể
của hắn ta không nhịn được mà run cầm cập,vừa lùi lại vừa lắc đầu: “ Tạ tiền bối,tha cho tôi,xin người tha cho tôi,tôi vẫn chưa muốn chết”

“ run rẩy’

Tạ chính đức chau mày,có một luồng âm khí tỏa ra từ trong tay ông ta,bao trùm len người linh hồn đó

Linh hồn này lập tức kêu lên thảm thiết,cơ thể hắn ta sau khi bị âm khí
bao trùm,dường như là bị một luồng ức mạnh khổng lồ kéo lấy,nhanh chóng
bị kéo lại gần tạ chính đức

Giây tiếp theo,linh hồn này bị kẹp trong tay tạ chính đức,tôi nhìn thấy
am khí trên người hắn ta cuồn cuộn liên tục xâm nhập vào trong cơ thể tạ chính đức,hồn phách của con ma này bắt đầu từng chút bị khô héo,còn cơ
thể khô khốc của tạ chính đức thì sinh ra da thịt mới với tốc độ chóng
mặt,mái tóc trắng cũng lập tức trở nên đen nháy

Con ma bị hút hết âm khí kia,lúc này sớm đã hồn bay phách tán,hóa thành
một tiaa âm khí sót lại trong không khí,còn tạ chính đức thì chớp mắt
biến thành dáng vẻ của một thanh niên

Tham Khảo Thêm:  Chương 581: Đúng vậy!

“ ông..vì sao phải giết hắn?”

Nhìn thấy linh hồn kia nháy mắt đã bị tan thành mây khói,tôi không kiềm nổi hít một hơi,hỏi tạ chính đức

Tạ chính đức không quan tâm trả lời: “ âm khí trong quỷ mộ này quá mỏng manh,vì vậy ta hút sức mạnh của linh hồn này,có thể làm cho bản thân
trẻ trung hơn”

nghe vậy,tôi không dám nói gì nữa,tôi rụt cổ lại,xem ra Tạ chính đức
này,không hề có chút lòng tốt nao,vừa nãy tuy là ông ta nói giúp tôi mấy câu,nhưng trời mới biết một ngày nào đó trong tương lai,ông ta có đối
xử với tôi như linh hồn vừa nãy hay không,trực tiếp hút khô hồn phách
của tôi

tạ chish đức giống như đi guốc trong bụng tôi vậy,nở một nụ cười,” lão
phu ta nhìn người tùy duyên,ấn tượng của ta đối với ngươi không
tồi,ngươi cũng không cần lo lắng,ta sẽ không hại ngươi đâu”

nghe xong câu này,Tạ chính đức cũng không quan tâm đến tôi nữa,sau đó từ từ đo đếm quan tài của mình:” được rồi,đến nơi này,thì chấp nhận số
phận đi,đừng giãy dụa vô ích,ta cũng đi nghỉ ngơi trước đây,không có
chuyện gì làm thì đừng động vào pháp trận kia”

rầm

cùng với tiếng nắp quan tài đóng lại,tạ chính đức đi vào trong quan tài
tiếp tục nghỉ ngơi,còn những linh hồn khác thấy Tạ chính đức rời đi thì
sự sợ hãi trên mặt cuối cùng cũng được thả lỏng.sau đó từng người một
đứng dậy,ngẩng đầu nhìn ánh trăng,có những linh hồn thì nói chuyện với
nhau,một số khác thì cười hoặc khóc

lưu trường vân quay về phòng mình,còn tạ chính đức cũng đã quay về quan
tài,đợi sau khi tất cả bình tĩnh lại,tôi nhìn hàng rào tre ở phía
xa,nhìn những trận pháp đang lấp ló sau hàng rào

tôi là người,không phải ma,tôi bây giờ,vốn dĩ là khách của quỷ mộ
môn,chứ không phải nô lệ ở đây,tôi còn có rất nhiều chuyện cần làm,tôi
phải rời khỏi chỗ này,tôi nhất định phải rời đi

mang theo suy nghĩ của mình,tôi hít sâu,lần nữa đi về chỗ hàng rào


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.