Âm Quan Minh Thê

Chương 166



Âm thanh bước chân của rồng vang lên sau lưng tôi liên tục,cơ thể
khổng lồ của nó vô cùng to lớn,tôi đứng trước mặt nó chỉ giống như một
con kiến,nếu như nói về tốc độ,tôi tuyệt đối không thể so sánh được với

Nghĩ đến đây,tôi hạ lệnh cho những linh hồn mình gọi đến ào ào tấn công con rồng đó

Tôi chưa từng hy vọng,những linh hồn này có thể tạo nên bất kì tổn
thương nào cho loại vật trong truyền thuyết này,tôi chỉ muốn chúng thay
tôi ngăn chặn sự truy đổi của long vương mà thôi,cho dù chỉ một giây
cũng được

Gào…

Các linh hồn không màng sống chết xông về phía long vương,muốn gặm
nhấm thịt của nó,nhưng lúc này,long vương một lần nữa gầm rú rung trời

Nhưng mà,âm thanh này không giống với trước đó,tiếng gầm rú của nó
lại hóa thành một sóng âm làm cho không khí trở nên méo mó,càn quét khắp nơi,trong tiếng sóng âm này,chứa đựng sự uy lực thực sự của rồng

Những linh hồn tiến gần long vương kia,dưới sự ảnh hưởng của tiếng
gầm kia,từng người một phát ra âm thanh gào thét chói tai,sau đó cơ thể
lập tức tiêu tán nhanh trong không khí,làm cho âm khí đầy trời

Không chỉ có những linh hồn này bị hủy diệt, mà còn trực tiếp làm ảnh hưởng đến cơ thẻ tôi

Tôi cảm thấy bản thân giống như bị một chiếc xe lửa đâm mạnh từ sau
lưng,cả người bị âm thanh đó làm bay đi,một ngụm máu tươi phun ra từ
trong miệng

Cơ thể của tôi ngã mạnh ra mặt đất trên nền đất toàn bùn,đau đến thấu xương,còn từ đầu đến cuối,tôi vẫn bám chặt lấy tay của lưu miêu,cô ấy
cũng giống như tôi bị ngã ra nền đất

Tôi khó khăn bò dậy,thì phát hiện ra trong miệng,mũi,mắt,tai của
lưu miêu lúc này đều có máu tươi,tầm nhìn của tôi lúc này bị một tầng
màu máu che phủ

Tôi đột nhiên cảm giác có một dung dịch nóng hổi đang chảy ra từ
trong mắt của mình,dơ tay xoa xoa,thì phát hiện đó toàn là máu tươi,
giống như lưu miêu,tôi lúc này cũng đã bị bị con rồng kia đánh cho chảy
máu

“ còn…có thể đi không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 351: Ca kịch viện

Tôi lau máu tươi,cố gắng đỡ lưu miêu từ dưới đất dậy

Lúc này,sắc mặt của lưu miêu sớm đã xanh xao,,máu tươi không ngừng chảy ra từ mắt mũi tai miệng của cô ấy,trông vô cùng thê thảm

Lưu miêu yếu ớt gật đầu: “ còn có thể..”

Tôi gật đầu,định chạy về phía trước,thì phát hiện không chỉ tôi và
lưu miêu,những người dân thôn xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi nguồn
long uy này

Trong phạm vi 100m,những người dân vẫn chưa kịp chạy thoát lúc này
đều ngã trên mặt đất,họ đau khổ ôm lấy đầu mình,kêu lên những tiếng kêu
gào thảm thiết,giống như tôi,họ cũng bị chảy máu khắp nơi,hiện thường vô cùng tàn khốc

Nhưng mà, lưu chính hồng,lưu thiệu,lưu khởi sơn họ không hề hấn gì

Lưu khởi sơn thì vì cơ thể cách long vương khá xa,thêm việc đạo hành
cao thâm,long uy không tạo nên tổn thương nào cho hắn ta,còn lưu chính
hồng và lưu thiệt, thì sớm đã biến thành những kẻ đần độn,họ không có
máu mà chảy nữa

Sắc mặt hung hãn của lưu khởi sơn nhìn tôi,dường như hận không thể
phanh thây tôi ra làm trăm mảnh,nhưng hăn rốt cuộc vẫn không ra tay với
tôi,ngược lại nở một nụ cười trên nỗi đau của ngươi khác,bởi vì long
vương lúc này đang truy sát tôi

Gào..

Tiếng gầm của long vương vang lên bên tai tôi,lúc này long vương đã
đi xuống từ trên tế đàn,từng dấu chân in đậm trên nền bùn,từ từ bước về
phía tôi

Rầm..rầm…rầm

Trong tim tôi,lúc này nhịp tim đang đập rất mạnh,tôi quay đầu lại,thì nhìn thấy long vương đã tiến lại gần,cơ thể dài của nó lết một đường
dài trên nền bùn,còn đôi mắt màu xanh đen của nó,lúc này cứ nhìn chằm
chằm vào tôi,một cảm giác u ám bao trùm lấy toàn thân tôi

Cảm giác bất lực chưa từng có,bao trùm lấy tôi,trước mặt là một con
rồng trong truyền thuyết,là thứ mà tôi cho dù thể nào cũng không thể
chiến thắng,còn bây giờ,nó đang từ từ tiến lại gần,gần đến mức tôi hoàn
toàn không có khả năng sống sót

“ ưu miêu,xin lỗi..tôi cứu không nổi cô”

Rõ ràng chết đến nơi,không biết vì sao,tâm trạng tôi đột nhiên lại bình tĩnh,tôi nhìn lưu miêu,nở một nụ cười với cô ấy

Tham Khảo Thêm:  Chương 802: Nàng đánh phượng vô trù mệt chết đi được (3)

Nhưng mà, lưu miêu lắc đầu,ho lên một tiếng.máu tươi không ngừng phun ra từ trong miệng cô ấy, “ không,là tôi đã liên lụy đến mọi người”

Lúc nói chuyện,trong ánh mắt của lưu miêu còn trộn lẫn máu và nước
mắt,trên mặt cô ấy miễn cưỡng nở một nụ cười sau đó cô ấy giang tay ra
om lấy tôi

Đối với động tác của lưu miêu,tôi cũng chấp nhận một cách bình
thản,tôi nhẹ nhàng ôm lấy vai cô ấy,còn bên cạnh chúng tôi,long vương đã há mồm ra,mùi tanh thối từ trong miệng nó sốc ra ngoài

Tôi không quan tâm đến long vương nữa,từ từ nhắm mắt lại,không muốn nhìn những gì sắp xảy ra

Tôi ôm chặt lấy lưu miêu,xem cô ấy như chỗ dựa cuối cùng của tôi
trước khi chết,nhưng tôi đợt rất lâu,cũng chưa thấy cái chết ập
đến,ngược lại,tôi lại nghe thấy tiếng hét gào bất an của long vương

Tôi rất tò mò mở mắt ra,thì lập tức có một ánh sáng màu ánh kim đập vào mắt tôi

Phật quang?

Tôi thả lưu miêu ra,bất chợt cúi đầu nhìn cổ tay mình,chỉ thấy chuỗi hạt ở cổ tay lần nữa tỏa ra ánh sáng phật

Ánh sáng thiêng liêng mà hiền hòa ấy ngưng tụ lại hóa thành một hình hài hư ảo của cổ phật

Răng rắc răng rắc

Những tiếng nứt vỡ rõ ràng vang lên từ cổ tay tôi,chuỗi hạt đó dường
như đã nhận lấy quá nhiều phật lực, từng hạt nứt ra thành nhiều đường

Gào..

Hư ảnh của cổ phật lập tức tiến gần đến long vương,tiếng niệm kinh
vang vọng bầu trời đêm,phật quang làm cho tôi thấy thoải máu này,lại làm cho long vương vô cùng sợ hãi

Long vương gào lên những tiếng bất an,rõ ràng chỉ cần một bước nữa là có thể nuốt trọn tôi và lưu miêu,nhưng lại dừng động tác của nó lại

Gào

Long vương nhìn hư ảnh kia, kêu lên sợ hãi,sau đó,long vương lại quay ngươi, dường như từ bỏ ý định ăn tôi và lưu miêu,nhanh chóng bò sang
một bên.

Long vương rời đi,hư ảnh của cổ phật trước mặt tôi cũng theo đó biến mất,phật quang cũng được thu về

Tôi thấy may mắn kèm theo chút sợ hãi còn dư lại,lần đến thôn đằng
long này,chuỗi hạt tế đức tổ sư tặng này nhiều lần cứu tôi ở khoảnh khắc quan trọng

Tham Khảo Thêm:  Chương 1915: Kéo đinh nhất chạy

Tôi không dám do dự nữa,nhân lúc long vương vẫn chưa thay đổi chủ ý,tôi vội vàng đưa lưu miêu chạy khỏi thôn đằng long

Lúc này,sau lưng tôi đột nhiên truyền đến những tiếng hét thê thảm của người dân thôn đằng long cũng tiếng gầm rú của long vương

“ cứu,….cứu mạng,long vương điên rồi,aaaaa..”

Tôi giật mình quay đầu,thì nhìn thấy long vương sau khi tha cho
tôi,lại tấn công những người dân xung quanh,một người đàn ông trung niên vừa mới bò dậy từ mặt đất thì bị long vương ngoạm một miếng vào eo,nửa
thân trên của người đó lập tức bị nuốt chửng,chỉ còn lại hai cái chân
trên mặt đất

Sau khi giết chết người dân thôn,long vương bò lên phía trước,lại có thêm một người trở thành bữa ăn của nó

Trước mặt,nghi thức cúng tế đã bị phá hoại,long vương không thể dùng
những linh đồng được dâng lên,lại bị phật quang dọa,nó đổ hết sự giận dữ lên trên đầu người dân

Chuyện này,không phải là thứ tôi có thể ngăn chặn,nếu như đã xảy ra
rồi,tôi cũng không có cách nào thay đổi,thứ tôi có thể làm,chỉ có thực
hiện lời hứa với lưu chính hồng,đưa lưu miêu rời đi

“ cha,anh,mọi người chạy đi”

Đã có không ít người dân nằm gọn trong miệng long vương,những miếng
tàn dư thi thể rơi vãi trên mặt đất,còn lưu chính hồng va lưu thiệu vẫn
đứng đó không động đậy,sau lưng họ,còn có lưu khởi sơn sắc mặt hung hãn

Tôi muốn đưa lưu miêu rời khỏi đây,những lưu miêu lại cứ nhìn cha và anh mình,kêu lên

“ lưu miêu,đừng nhìn nữa,cha và anh cô thực ra đã chết rồi,bọn họ sở
dĩ còn đứng ở đây, là vì lưu khởi sơn đã biến họ thành những kẻ đần độn”

Tôi nói với lưu miêu,nhưng lưu miêu không nghe,ngược lại sắc mặt còn nở một nụ cười

Tôi chau mày, tôi nhìn theo ánh mắt lưu miêu, thì nhìn thấy lưu chính hồng và lưu thiệu vốn dĩ không động đậy đã rời khỏi lưu khởi sơn, từng
bước đi về phía chúng tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.