Âm Quan Minh Thê

Chương 177



Trước khi giết một người,nói hết kế hoạch của mình cho một người hoàn
toàn xa lạ,đồng thời còn nói một cách thản nhiên như vậy,trong tất cả
những người có bàn tay nhuốm đầy máu tươi,e rằng chỉ có tôi như thế này

Nhưng ko biết vì sao,rõ ràng biết có những chuyện không nên nói,nhưng trước mặt phật,tôi lại không hề ngại ngần mà nói ra hết

Trên mặt lão tăng lộ ra một nụ cười: “ nếu như đổi lại người khác,bần tăng sẽ trực tiếp gọi điện báo cảnh sát”

“ vậy thì,vì sao con lại không giống người khác?”

Tôi hỏi ông ấy,từ trong lời nói của ông ấy,ông dường như không định mang chuyện này đi nói với người thứ 3

“ bởi vì thí chủ có duyên với phật,người thiện phật,chắc chắn tấm lòng có ý tốt”

Lão tăng nói xong,nhìn chuỗi hạt trong tay tôi

Chuỗi hạt đó,là tế đức tổ sư tặng,đi theo tổ sư nghìn năm,lão tăng thân là người trong Đàm Hoa Tự,ắt sẽ nhận ra nó

“ chỉ là không biết,người mà thí chủ muốn giết là ai?” lão tăng hỏi

“ chỉ có hắn chết,con mới có thể sống,bạn của con mới có thể nhắm mắt xuôi tay’ tôi trả lời

Lão tăng hỏi: “ nếu nói như vậy,sở dĩ thí chru muốn giết người,chỉ là vì ân oán đời người”

Tôi gật đầu: “ con chỉ là muốn biết,nếu như con tiếp tục giết
người,phật liệu có nỗi giận không,liệu con còn có thể quay đầu khoog”

“ a di đà phật,tội lỗi tội lỗi”

Lão tăng thở dài: “ Phật vượt xa ngoài thế tục,nhưng phật vẫn ở nhân
gian,phật có thể độ bản thân,có thể độ người,nhưng chấp niệm trong lòng
người sâu thẳm,làm sao có thể hiểu rõ quay đầu là bờ?”

“ thế nhân đều có nỗi khổ,khổ ở chấp niệm,khổ trong lòng,thế nân phậm
lỗi lầm liền đến trước mặt phật sám hối,phật vốn dĩ từ bikhoan dung tha
thứ tội lỗi thế nhân,nhưng nghiệp báo trong người của họ,phật tuy từ
bi,nhưng làm sao có thể giải nhân quả nghiệp báo,làm trái với trời chứ?”

Những lời này rất sâu sắc,nhưng tôi cũng có thể nghe hiểu,tóm lại,những sám hối của tôi,sẽ ko có được sự đồng cảm của phật

Tôi cúi đầu,không nói gì nữa

Lão tăng tiếp tục nói: “ thí chủ,cậu tuy kết duyên với phật,nhưng lại
không có nguồn gốc từ phật,cậu thân là người ở đạo môn,rơi vào quỷ
đạo,định mệnh chung thân không thể vào phật môn,ngày sau nếu sư tộc ác
cậu nghiêm trọng,tự có cửa phật từ bi,cũng có đạo trời trách tội,hoa nở
hoa tàn,nhân sinh chẳng qua chỉ như một cánh hoa,đi đường nào,chịu hậu
quả gì, chỉ trong một ý niệm của thí chủ”

Tham Khảo Thêm:  Chương 153

“ thí chủ mang theo bên minh là bảo bối của phật môn,nhấ định có phật
che chở,còn đạo hành bần tăng kém cỏi,không có tư cách bình luận,xin
thí chú rời đi cho,liên quan đến chuyện ngày sau,bần tăng cũng không
giúp được gì”

Những lời này,chính là gián tiếp khiển trách tôi,trong lòng tôi nghe
hiểu,cũng có nghĩa là,phật ko chấp nhận sự sám hối này của tôi,chỉ có
điều bởi vì tôi giữ trong mình chuỗi hạt này,nên lão tăng đã nể mặt tôi

“ cao tăng,thật lòng xin lỗi”

Tôi chắp tay lại,hơi cúi người với cao tăng,sau dó cũng không tiếp tục ở lại trong chùa,từ từ lui đi ra khỏi cửa chùa

“ a di đà phật,thí chủ bảo trọng”

Giết lưu diệu,là một tội ác đối với phật môn,nhưng ko giết lưu diệu,cũng là một tội ác đối với tôi

Tôi ko muốn giết người,nhưng tôi ko phải là thánh hiền,chính vì câu cuối cfung tôi nghe được khi nhập đạo môn: người cuối cùng cũng chỉ vì bản
thân

Khi tôi và lưu diệu chỉ được một người sống,tôi đương nhiên sẽ lựa chọn vế trước,mà sẽ không hi sinh mình cứu người

Từ bây giờ,tôi đã không có đường quay đầu

Nghĩ lúc trước đối diện với kẻ buộc phải giết tôi Phương tr,tôi vẫn còn
luống cuống tay chân lấy mạng hắn,còn bây giờ tôi vì giết lưu diệu mà
đến mặc dường,đi một chuyến đến thôn đằng long,thay đổi thực sự là quá
nhiều

Đi ra khỏi cửa phật,tôi nhìn xung quanh một cái,nhìn thấy cách đó ko xa
có một sườn dốc nở đầy hoa,lưu miêu đang ngồi trên một chiếc ghế đá,ánh
nắng mùa xuân hắt lên mặt cô ấy,cô áy nhắm mắt nghiêng đầu,khóe môi mỉm
một nụ cười,giống như đang ngủ một cách rất bình yên

Tôi lập tức đi đến trước mặt

“ lưu miêu,tôi về rồi,chúng ta đi viện y học đi” tôi ngồi trước măt lưu miêu nói

Nhưng mà,lưu miêu ko hề có phản ứng,dường như đã thiếp đi,không nghe tôi gọi tên cô ấy

Tham Khảo Thêm:  Chương 1141

“ lưu miêu,luue miêu”

Tôi hét tên co ấy,nhẹ nhàng đẩy vào vai,nhưng làm cho tôi k ngờ là,cơ
thể của lưu miêu lại ngã xuống,không hề có chút sức lực nào nằm trên mặt đất

“ lưu miêu”

Trong lòng tôi đột nhiên rơi vào đau khổ tột cùng,tôi dùng sức lắc vai
cô ấy,nhưng lưu miêu không hề có ý tỉnh lại,tôi cẩn thận đưa tay lên mũi cô ấy,thì phát hiện cô ấy không còn hô hấp nữa,nhưng nụ cười trên
mặt,vẫn sáng chói như vậy

Lưu miêu..đã chết rồi

Tôi cảm thấy đôi mắt mình tối sầm lại,cả người ngôi thụp xuống,cơ thể
bắt đầu ko kiềm chế được sự run rẩy,tôi sau khi đi vào chùa 10p,thì lưu
miêu đã,đã…

Nước mắt của tôi lập tức trào ra,rất lâu cũng không thể chấp nhận được sự thật này

Quỷ nương chết rồi,viên thượng chết rồi,hàn thuận chết rồi,trịnh khởi
chết rồi,tào lạc chết rồi… bây giờ,lưu miêu người duy nhất bên cạnh tôi
lúc này cũng chết rồi,họ..lần lượt đều rời bỏ tôi

Những gì trước mặt,làm cho một đôi tình nhân bên cạnh hét lên chói tai,khách xung quanh cũng ào ào chạy tới

Trong đám người chỉ trỏ bàn tán,tôi xoa nước mắt,ôm lấy thi thể từ từ lạnh băn của lưu miêu định rời đi

Lưu chính hồng liều mạng cứu đứa con gái của mình,đồng thời giao cô ấy
cho chúng tôi,nhưng bây giờ,tôi lại không thể bảo vệ cô ấy,phụ lòng lưu
chính hồng

Người đến vây quanh càng lúc càng đông,rất nhiều người cầm điện thoại
lên báo cảnh sát,còn tôi thì nhìn vào đôi tình nhân cách đó không
xa,trong lúc tôi đến đây,họ đều ở đây,liên quan đến cái chết của lưu
miêu,họ chắc chắn biết gì đó

“ trước khi bạn tôi chết,có người nào khác đến tìm cô ấy k?” tôi hỏi chàng trai sắc mắt tái mét kia

Chàng trai này dường như chưa từng nhìn thấy người chết,cơ thể bị dọa
cho rung cầm cập,run rẩy nói: “ chính là vừa nãy,,,có một chàng trai
đến bên cjanh cô ấy,chàng trai đó dường như có quen biết cô ấy,cậu ta
nói mấy câu với cô ấy rồi đi…..sau đó co ấy liền nhắm mắt lại ngủ,sau
đó,sau đó..”

“ chàng trai đó trông như thế nào?” tôi vội vàng hỏi

“ hắn..”

Cậu ta nghĩ ngợi nói: “ khoảng 18 tuổi,mang balo,mặc một bộ đồ ngủ,mang kính,trông thư sinh,dáng vẻ,chắc là học sinh của viện y học gần đây..
đúng ròi,cổ còn có đeo một cái đồng hồ”

Tham Khảo Thêm:  Chương 171: Ngoại truyện 2

Học sinh,đồng hồ

Lưu diệu,người đó chắc chắn là lưu diệu,cậu là theo chúng tôi tới đây,sau đó sử dụng châu công cổ giết lưu miêu

Trong lòng tôi lập tức phẫn nộ,nhưng làm cho tôi thấy khó hiểu là,là tôi giết mẹ cậu ta,lại gián tiếp giết chết cậu ta,nhưng vì sao cậu ta không trực tiếp giết tôi,cứ pải giết hết từng người bên cạnh tôi

Trong cơn giận dữ,trong lòng tôi nảy sinh một sự sợ hãi khó hiểu,tên
này,dường như là muốn chơi sống chết với tôi,để âm mưu sự báo thù thâm
sâu hơn của cậu ta

“ a di đà phật,tội lỗi tội lỗi”

Cửa chùa đột nhiên chết một cô gái,lập tức thu hút sự chú ý của tất cả
mọi người,còn tăng nhân trong chùa lúc này cũng đã đi ra,lúc nhìn tôi ôm lấy thi thể lưu miêu,vị lão tăng vừa nói chuyện vói tôi chắp tay
lại,niệm pháp hiệu

Cái chết của lưu miêu là đả kích rất lớn đối với tôi,làm ôi thiếu đi sự
nhẫn nại và lịch sự,tôi nhìn cao tăng hỏi: “ cao tăng,ông luôn miệng
nói kẻ ác thì nên đẻ phật pháp độ hóa,rồi gì mà kẻ ác thì sẽ gặp nghiệp
báo,không xứng sám hối trước phật,vậy thì tôi muốn hỏi,ông định độ hóa
oan hồn người chết trong tay kẻ ác như thế nào,cái chết của họ,nên bù
đắp thế nào,lẽ nào phật mà ông nói,chỉ là xót thương kẻ ác,không quan
tâm người tốt,nếu như thật là vậy,vậy thì phật trong lòng ông,thì khác
gì một ác ma chứ?”

“ cao tăng ông cũng từng nói,phật vượt xa khỏi thế tục,nhưng vẫn ở nhân
gian,nhân gian không bằng miền cực lạc của phật môn,ở đây ko có sự chân
thiện mĩ lí tưởng của các ông,nhưng sự đồng cảm ông tu luyện,không chỉ
không thể độ hóa thế nhân,ngược lại chỉ tung hoành kẻ ác,khổ nhân gian”

Trong sự phẫn nộ,tôi hoàn toàn trút giận lên người cao tăng

Lão tăng không nói,trên mặt trở nên khó coi,xoay chuỗi hạt trong tay

Khi hạt thứ 108 quay về vị trí ban đầu,ông ấy mới đột nhiên mở miệng,nhưng lại có một ngụm máu tươi phun ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.