Âm Quan Minh Thê

Chương 245



Tôi đột nhiên nhớ ra lúc đầu khi rời khỏi quỷ mộ môn,tôi chỉ nói với vũ minh uyên một tiếng sinh nhật của hứa thiến, vũ minh uyên liền vì hứa thiến tính toán, sau đó buông bỏ những thù hận trước đây, mời trầm thiên phạm ngày 7 tháng 7 đến chùa thừa duyên. Mà trầm thiên phàm lại nói hôm đó sẽ xảy ra chuyện lớn, nhất niệm đại sư đang khổ hành cũng bắt buộc phải trở về

Hôm nay nếu giống như những gì bọn họ nói, nhất niệm đại sư quả thật đã trở lại chùa thừa duyên, mà nhất niệm đại sư nói những điều này với tôi chính xác cũng là những gì mà trầm thiên phàm nói

Mà hai lời này đều chỉ về hướng hứa thiến, mà sự bối rối trong lòng tôi ngày càng tăng lên, khiến tôi cảm thấy đau đớn

“Đại sư, trước đây trên người của hứa thiến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau này sẽ như thế nào, vẫn mong đại sư chỉ giáo! “

Tôi nói với nhất niệm đại sư, dù sao hứa thiến cũng là vợ tôi, đối với những chuyện xảy ra trên người hứa thiến tôi nhất định phải tìm hiểu rõ ràng

Tuy nhiên nhất niệm đại sư lại lắc đầu nói:”Thế sự vô thường, mệnh số đã định, chúng ta chẳng qua chỉ là phàm nhân thế tục, làm sao hai ba lời có thể nói rõ? Đỗ minh, nỗi bối rối của cậu tốt nhất vẫn nên kiên nhẫn chờ đợi, đợi bảy ngày sau sẽ rõ ràng.

Lời này của nhất niệm đại sư hoa mỹ hơn vũ minh uyên và trầm thiên phàm nhiều, nhưng ý nghĩa đều là như nhau, đều nói những việc không nên biết tôi đừng muốn biết, đợi đến sau này tự khắc hiểu rõ

Sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của nhất niệm đại sư, tôi biết bản thân có nói nhiều cũng không có tác dụng gì nên không hỏi nữa mà nói với nhất niệm đại sư:”Đúng rồi đại sư, trước khi tôi đến đây, quỷ mộ môn chủ và âm quan môn chủ có nhờ tôi nói với ngài, bọn họ nói, ngày bảy tháng 7 cũng chính là sinh nhật của hứa thiến, bọn họ sẽ đến chùa thừa duyên thăm hỏi “

“Quỷ mộ môn chủ và âm quan môn chủ? “

Trên mặt nhất niệm đại sư lộ ra vẻ bối rối:”Hai người bọn họ trong đạo môn như nước với lửa đã mười mấy năm, làm sao bây h lại chung một chỗ rồi? “

Tôi kì lạ nhìn về phía nhất niệm đại sư:”Đại sư, quỷ mộ môn chủ tên là vũ minh uyên, âm quan môn chủ tên là trầm thiên phàm, bọn họ chính là người đi lop nor với ngài vào sáu mươi năm trước. Lúc đó ngài còn cho tôi tấm ảnh cũ chụp chung ở sa mạc a! “

Tham Khảo Thêm:  Chương 184: Lại lật ngói

Nghe tôi nói vậy, nhất niệm đại sư gật đầu:”Thì ra là bọn họ, thì ra là bọn họ…. “

“Năm tháng thật vô tình, tên tuổi và nguồn gốc của bọn họ đã bị lão nạp lãng quên theo thời gian, thật không ngờ hai người trong đạo môn bây giờ là chính là bạn cũ của lão nạp. Người cũng đã già, không thể làm lại a!” nhất niệm đại sư thở dài.

Tôi không biết nhất niệm đại sư là giả vờ bối rối hay do ông không nhớ thật, nhưng nhìn vẻ mặt buồn bã của ông ấy tôi lại thấy bất an

“Đại sư, ngài nói hai vị môn chủ bọn họ lại chọn lúc này đến rốt cuộc là muốn làm gì? Có gây bất lợi với hứa thiến hay không? “Tôi hỏi nhất niệm đại sư

Trong ấn tượng của tôi, âm quan môn chủ trầm thiên phàm cũng không phải người tốt gì, thậm chí còn có thâm thù đại hận với tôi, chẳng qua xảy ra quá nhiều chuyện và sự chênh lệch sức mạnh khó vượt qua nên tôi đã tạm thời gác mối thù này sang một bên, mà quỷ mộ môn chủ vũ minh uyên, tôi rằng tôi với ông ấy không thù không oán, nhưng ông ấy lại là một sự tồn tại trong thi thủy người không ra người quỷ không ra quỷ, tôi cũng sẽ không tin ông ta là người nhân từ

Chính bởi vì vậy nên trên đường đến đây, tôi mới vô cùng hoài nghi không biết bọn họ đến chùa thừa duyên là vì có ý đồ khác, thậm chí là gây ra bất lợi với hứa thiến

Dù sao trong đạo môn, sẽ không tồn tại người tốt chân chính, người vì trời vì đất, nhưng cuối cùng cũng đều là vì chính mình

“Là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh không khỏi! “

Nhất niệm đại sư thở dài một tiếng, nói với tôi:”Đỗ minh, nếu cậu đã về chùa thừa duyên, thì mấy ngày này bên cạnh minh thê của cậu, còn có nữ thí chủ họ thẩm tu luyện đã nửa năm, nếu có thời gian cậu cũng đi thăm cô ấy đi. “

Nói xong, nhất niệm đại sư cũng không để ý đến tôi nữa, mà một mình đi ra ngoài chùa, bóng lưng của ông cũng không biết vì sao mà trở nên phờ phạc ảm đạm đi rất nhiều

Tôi không rời khỏi phật đường, mà đến trước mặt Đức Phật, ngồi xuống tấm đệm lót bên cạnh hứa thiến, đợi cô ấy tỉnh lại

Lúc này toàn thân hứa thiến được bao lấy dưới một tầng phật quang nhàn nhạt, ngồi cạnh cô ấy, phật quang đó cũng bao lấy tôi, khiến tôi cảm thấy rất thoải mái

Tham Khảo Thêm:  Chương 2

Mà cảnh tượng lúc trước xảy ra trên người hứa thiến vẫn khiến tôi sợ hãi khôn nguôi, những âm khí trào ra đó thậm chí còn có thể trấn áp toàn bộ cao tăng,kể cả nhất niệm nhất phàm, đến cả pho tượng phật phải đích thân ra tay mới có thể khống chế. m khí cuồn cuộn đó thật khiến người khác run rẩy

Thời gian dần trôi qua, tôi cũng đã không còn lại cậu thiếu niên nổi loạn trong thôn dã câu, tôi rời khỏi ba mẹ tôi để bước vào đạo môn, trải qua bao thăng trầm cuộc sống, lúc đó tôi thậm chí còn không dám giết một con gà, vậy mà bây giờ hai tay đã nhuốm đầy máu tươi. Nhưng thật may mắn, Đức Phật không quay lưng với tôi, ngài cho tôi vào phật đường và đến bên cạnh hứa thiến

Mà hứa thiến cũng không còn là chị gái xinh đẹp trong căn nhà đỏ trên thôn núi phía đông, cô ấy là quỷ, cô ấy trở thành minh thê của tôi, cô ấy trở thành phật, mà cuối cùng…. cô ấy trở thành một con ma

Tôi nhìn vẻ yên tĩnh và thanh thản trên khuôn mặt trắng bệch của hứa thiến, bất giác thở dài

Trong tiếng thở dài cuae tôi, cơ thể hứa thiến khẽ động đậy, từ từ mở mắt ra

“Tỉnh rồi à? “

Tôi cười hỏi hứa thiến

Hứa thiến có chút kinh ngạc nhìn về phía tôi, đôi mắt cô ấy cong cong, nở một nụ cười

Hứa thiến có vẻ như cảm thấy rất vui với sự trở lại của tôi, nhưng cô ấy không hề nói chuyện, chỉ là dựa đầu lên người tôi

Cơ thể của hứa thiến tản ra phật quang, mà trong phật quang cũng nhiễm một tia âm khí, hai đạo khí tức khác nhau này dường như hoà quyện trên cơ thể cô ấy

Tôi rất thích hơi thở của hứa thiến, khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu, nhưng nụ cười trên mặt hứa thiến vào lúc này cũng tiêu tán, sau đó biến thành một tia buồn bã

“Làm sao vậy? “

Tôi cau mày nhìn Hứa thiến hỏi

Hứa thiến ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ rực rõ trong đôi mắt trong veo của cô tiêu tan, cô ấy do dự hỏi tôi:”Đỗ minh, nếu sau này chị trở nên hoàn toàn không giống lúc trước nữa, vậy em còn thích chị không?”

“Chị nghĩ gì vậy? “

Tôi véo mũi hứa thiến, cười cười:”chị sed mãi mãi là người em thích nhất, bất luận là trong thôn dã câu hay chùa thừa duyên, chị đều là tương lai của em a! Nếu như có một ngày chị thay đổi, vậy thì tương lai của em càng trở nên nhiều màu sắc rồi, làm sao mà em lại bỏ rơi chị chứ? “

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Nhưng nếu có một ngày chị biến thành một người không thể nhận ra, vượt qua cả dáng vẻ trong tưởng tượng của em thì sao. ” Hứa thiến rúc vào lòng tôi thì thầm, giọng nói tràn đầy sự lo lắng

sau nửa năm tôi trở về bên cạnh hứa thiến, nỗi buồn trong lòng hứa thiến cũng dường như vì tôi mà trở nên vui vẻ hơn

“Được rồi, trong ấn tượng của em chị không phải là một cô gái tiêu cực như vậy. “

Trên mặt tôi nở một nụ cười, nói:”Cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, chị vẫn luôn là minh thê của em. Trong những năm tháng tốt đẹp của em gặp được chị, thì tương lai cũng sẽ đi cùng chị, bất luận chị trở nên như thế nào, bất luận thế giới bên ngoài ra sao, thì những điều này cũng sẽ không thay đổi. “

Hứa thiến có chút sững sờ nhìn tôi, đôi mắt cô ấy lấp lánh, giống như vì lời nói của tôi mà cảm động, rất nhanh, trên mặt cô ấy lại tràn ngập nụ cười lặng lẽ mà tôi thích

“Đỗ minh, cám ơn em. “

“Cám ơn cái gì chứ, chị là thê tử của em, thích chị, bảo vệ chị là bổn phận và trách nhiệm của em. “

Tôi mỉm cười, sau đó ngồi dậy khỏi tấm nệm, kéo tay hứa thiến nhìn tượng phật thích ca mâu ni bị nứt trước mặt, nói:”Được rồi, chúng ta ở trước mặt Đức Phật nói mấy lời tình yêu không tốt, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi. “

Hứa thiến không trả lời, chỉ cười cười rồi gật đầu, tôi nắm lấy tay cô ấy ra khỏi phật đường

Thời tiết lúc này rất nóng, nhưng tâm trạng tôi rất tốt, đi với hứa thiến vừa nói vừa cười, chỉ một lát sau liền đến bên ngoài chùa thừa duyên

Tuy nhiên, khi một chân của tôi và hứa thiến vừa bước qua cổng chùa thừa duyên, một điều khó tin đã xảy ra với tôi

Những linh hồn bên ngoài ngôi chùa quay về phía tôi và hứa thiến, không ngường tản ra âm khí

Nhưng sau đó, những linh hồn này lại từng người từng người quỳ xuống trước mặt hứa thiến, cúi người kính cẩn, vươn tay phải về phía hứa thiến

Từng quỷ linh đi đến tầng tầng lớp lớp bao lấy tôi và hứa thiến, từng người đều rất tôn trọng vươn tay về phía hứa thiến

“Đây…. là xảy ra chuyện gì? “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.