Tuyên Thành bị cấm túc ở trong phủ Công chúa, ngày hôm sau Lã Mông hạ xuống thánh chỉ, đem toàn bộ công lao của Thư Điện Hợp gỡ hết đi, tước bỏ thân phận Phò Mã, mà Thừa tướng có chút mập mờ liên quan tới Phò mã bị phạt ba tháng bổng lộc, lấy đó mà răn đe.
Tin tức được truyền tới nhà lao, Thư Điện Hợp chỉ khẽ cười một tiếng, nhận được tín nhiệm của hoàng đế quả nhiên đều là giả tạo, nàng ngay từ đầu đều không để ý việc này rồi.
Việc này đối với nàng mà nói cũng chỉ là nở nụ cười là xong, nhưng trong dân gian lại gây nên sóng gió lớn.
Ai đúng, ai sai, ai ngu ngốc, ai thánh minh, trong lòng bách tính đều tự có cân nhắc.
Đối với việc Lã Mông làm, nhanh chóng truyền ra ngoài, dân chúng đều bất mãn.
Đã tới tết nguyên tiêu, ở trong thiên lao nhỏ hẹp, chỉ có cửa sổ duy nhất bé xíu hướng ra ngoài là có thể nhìn thấy phong cảnh.
Tay nàng mang theo xiềng xích, dựa người vào tường, ngơ ngác nhìn ra phía ngoài, bên ngoài đủ loại màu sắc, ánh sáng chiếu vào phòng giam lúc sáng, lúc tối, tiếng pháo mơ hồ truyền tới.
Nàng tưởng tượng ra được, lúc này bên ngoài tường cao này là một cảnh tượng đẹp đẽ thế nào.
Những chùm pháo hoa bay lên không trung toả ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi con đường lớn, tiểu hài tử chạy trên phố, mặt mang theo vui vẻ, cùng nụ cười ngây thơ.
Bách tính vui vẻ, quyến lữ ân ái cầm tay nhau chen chúc trong dòng người, thỉnh thoảng lại cúi đầu ngọt ngào mà thì thầm nói nhỏ với nhau.
Nàng nhớ năm ngoái nàng cũng từng cùng Tuyên Thành như vậy, đột nhiên nhớ tới chuyện cố sự mặt nạ ở lộc thành.
“Thái Bình công chúa, cùng Tiết thiệu…. Trong đêm nguyên tiêu gặp gỡ… mưu phản…” nàng nhẹ giọng lầm bầm.
Tuyên Thành cùng nàng, với cố sự đó giống bao nhiêu a, nàng nên sớm nghĩ tới, ông trời cho nàng cơ hội tỉnh ngộ, nhưng nàng không muốn tỉnh.
Nàng cười, khoé mắt óng lên nước, tay cầm trâm cài tóc, dường như đây là vật duy nhất giúp nàng chống đỡ đến hiện tại, dũng khí cuối cùng giúp nàng chưa chết đi.
Cùng lúc đó bên trong phủ thừa tướng, Tô vẫn ninh đã mang thai hơn tám tháng, sắp đến ngày sinh nở, bụng đã to ra.
Sau khi dùng tiệc tết nguyên tiêu cùng phụ thân và gia quyến, Phùng chính đỡ nàng hướng về viện tử của mình.
Thừa tướng phủ rất rộng lớn, nhân số lại không nhiều, vì thế mặc dù thành thân đã lâu, nhưng họ vẫn chưa dọn ra ngoài.
Tuy bụng Tô vấn ninh đã lớn, nhưng cũng không đến mức đi được vài bước cũng cần người phải đỡ, nàng nhiều lần muốn rút tay về, để mình tự đi, nhưng Phùng chính không cho, sợ nàng bất cẩn xảy ra việc.
Tô vấn ninh cũng không phản đối nữa, vung lên cánh tay nói: “Sợ cái gì, ta ngày trước ở trong doanh trại, mang vác năm mươi cân, hành quân tám mươi dặm đều không mệt thở!“
Phùng chính nhấc theo đèn lồng, vội vã nói nàng chú ý dưới chân, nói: “Không phải sợ, mà là tuyết ở trong sân chưa tan hết, còn trơn trượt, nàng vạn nhất sơ ý thì sao?”
Tô vấn ninh khoé miệng méo mó, hiển nhiên nàng không tin mình lại bất cẩn, xui xẻo như vậy.
Nhưng vẻ mặt Phùng Chính có vẻ thành thật, nên nàng cũng không làm hắn mất mặt, tuỳ ý hắn đi.
Hai ngời vất vả trở lại phòng, Tô vấn ninh mang theo bụng lớn, nhưng nửa điểm cũng không thấy mệt mỏi, mà trên trán Phùng chính lại từng tầng mồ hôi.
Trở lại trong phòng cho lui hết hạ nhân, còn lại phu thê hai người, Tô vấn ninh mới lộ ra vẻ không vui nói: “Phò mã hiện tại còn bị nhốt ở trong thiên lao, ngươi nói xem hoàng thượng muốn làm gì đây?”
Sau khi Thư Điện Hợp bị vào thiên lao, phu thê nàng mỗi ngày đều lo lắng an nguy của Thư Điện Hợp.
Phùng chính cũng không biết phải làm sao, thở dài, từ đáy lòng cảm giác bất lực nói: “Chuyện này rất xấu, thánh tâm khó dò.”
Hắn tưởng là thân phận của Thư Điện Hợp chỉ có hắn cùng phụ thân biết, bất luận làm sao cũng không nghĩ bị truyền ra ngoài, còn rơi vào tay ngự sử.
Hắn thậm chí còn hoài nghi phụ thân mình truyền ra, thế nhưng suy xét lại, phụ thân hắn cũng bị liên luỵ, làm sao có khả năng sẽ làm việc ngu ngốc này.
Tô vấn ninh nghĩ mãi mới nói: “Có câu nói thế này. Không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật. hoàng thượng sủng ái công chúa như vậy, coi như Phò mã phạm phải việc to lớn hơn nữa, hoàng thượng cũng không nên tuyệt tình mà đưa phò mã vào thiên lao a.”
Nàng sờ bụng của mình, lần đầu được làm mẫu thân, nàng cảm thấy mới mẻ, thỉnh thoảng đã nghĩ, chờ sau khi đứa nhỏ ra đời, muốn cho hắn học võ giống mình, bảo vệ quốc gia, hay là để hắn theo Phùng chính, làm văn, luyện chữ, tiến vào chốn quan trường đây.
Sau khi việc của Thư Điện Hợp phát sinh, nàng lại muốn để cho đứa nhỏ này rời khỏi chốn quan trường, rời xa những hỗn loạn này.
Phò mã vì nước, vì dân như vậy, người chí hướng xa như vậy còn bị giáng tội, thử hỏi trong thiên hạ này, ai ở trong chốn quan trường đó còn toàn thân mà trở ra?
Trong thiên hạ này phụ mẫu đều yêu thương nhi tử của mình, Tô vấn ninh nghĩ xa trông rộng cũng là việc nên làm.
“Ngày mai ta liên hệ với các đại thần khác, viết tấu hướng hoàng thượng khuyên can.” sau đó chuyển đề tài để bầu không khí thả lỏng chút, đem tai mình kề sát lên bụng của Tô vấn ninh, chờ đợi động tĩnh, sau đó hắn bị Tô vấn ninh đẩy ra.
Hắn vẫn vui sướng khi được làm cha, mặt mày luôn hớn hở, nở nụ cười Nói: “Ta cảm giác được hắn đạp ta!”
Tô Vấn ninh nở nụ cười hiền hoà, nói: “Gần đây hắn biết mình sắp ra khỏi bụng ta, rất hiếu động a.”
“Đúng rồi, ngươi đã nghĩ ra nhũ danh cho hắn chưa?”
Tên của hài tử đương nhiên phải để gia gia hắn ban cho, phu thê hai người chỉ có thể đặt được nhũ danh thôi.
Tô vấn ninh đọc nhiều nhất chính là binh thư, nàng cũng không nghĩ ra được cái gì nho nhã, nhiệm vụ này rơi vào trên vai phùng chính.
Phùng chính vỗ trán mình nói: “Nói tới việc này, ta nghĩ mình cũng chưa nghĩ ra, mà có nghĩ ra cũng không thấy tốt.”
“Mặc dù là nhũ danh, nhưng con của chúng ta, đương nhiên phải thận trọng, không thể như dân chúng tầm thường, mèo cẩu kêu loạn a!”
Phùng chính càng nói càng hăng say, cởi xuống áo bào còn mang hơi ấm, nói với tô vấn ninh, “Nàng đi ngủ trước đi, ta đi thư phòng suy nghĩ thêm, việc này không thể kéo dài được nữa.’
Tô vấn Ninh vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không nghĩ tới hắn lại tích cực như vậy, muốn khuyên hắn, lại thấy hắn hứng thú bừng bừng đi tới thư phòng, ý hắn đã quyết như vậy nàng cũng không thể ngăn hắn lại a.
Nàng lầm bầm hai câu, liền ngáp một cái, chính mình đi ngủ trước.
Phùng chính đi tới thư phòng, trên án thư chất đầy sách, vẻ mặt vui mừng hớn hở lúc nãy biến mất không còn, ngược lại biến thành hụt hẫng, lông mày nhăn lại, trầm tư suy nghĩ.
Hắn suy nghĩ đặt nhũ danh cho hài tử chỉ là cái cớ thôi, trong lòng hắn sốt ruột việc của Thư Điện Hợp, mà sợ mình nằm cạnh Tô vấn ninh trằn trọc, nàng lại lo lắng dò hỏi.
Canh ba đã qua, phủ thừa tướng ở nơi không có phố xá xầm uất, bên ngoài cửa sổ màn đêm cực kỳ yên tĩnh, Phùng chính kéo tay áo nghiền mực, nghiêng đầu nhìn tập giấp kia, tâm tư hỗn loạn.
Cũng không biết Thư Điện Hợp hiện tại ở trong thiên lao sẽ ra sao, hắn bây giờ đã là hình bộ viên ngoại lang, đối với những thủ đoạn tra tấn trong thiên lao kia đều biết rõ, hắn nhất thời suy nghĩ tới xuất thần, không để ý làm trượt cục mực trong tay, đổ ra làm đen tờ giấy, tâm hắn càng thêm loạn.
Hoàng thượng cho đến giờ chưa trừng phạt Thư Điện Hợp, nhưng hắn nhìn bách quan cầu xin khuyên can như thế, có phải càng đem Thư Điện Hợp vào chỗ chết nhanh hơn không.
Bốn bề vắng lặng, hắn nhịn không được lăng mạ một câu: “Hôn quân!”
Trụ vương bức Tỷ can moi tim, hoàng đế xưa nay đều như thế.
Chỉ mong Thư Điện Hợp sẽ không chịu nhục với những thủ đoạn của tiểu nhân.
Hắn đã nghĩ làm thế nào để cứu bạn tốt của mình, nhưng mà phụ thân hắn bây giờ cũng bị hoàng đế nghi ngờ, hắn làm như thế, sẽ dễ dàng gây hoạ tới người nhà….
Nghĩ tới hài tử còn chưa ra đời, phùng chính mím chặt môi, hạ bút xuống viết, ngày càng rối loạn.
Cuối cùng, hắn thẳng tay đem giấy đã được viết xong xé đi thay lại một tờ trắng khác, lần nữa đặt bút. Truyện Trọng Sinh
Thư Điện Hợp cùng hắn là bạn tri kỉ, hai người cùng đỗ đạt, cùng ghi tên bảng vàng, hắn cùng Tô vấn Ninh kết thành phu thê là cũng nhờ Thư Điện Hợp giúp đỡ, hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn bạn tốt của mình chết đi.
Phùng chính đặt bút, trên giấy viết xuống hai chữ: “An Ninh.”
“An Ninh….”
Hắn đọc danh tự này, bỗng nhiên rõ ràng vì sao phụ thân lại đặt cho mình là “Thủ Chuyết.”
Có một số việc chỉ có thể người làm cha mẹ mới có thể cảm nhận được.
Ngày hôm sau Phùng chính tới tìm muội muội mình, cùng nàng bàn giao một số chuyện.
“Ngươi có thể đáp ứng ca một chuyện không?”
Phùng Tịch Uyển thấy ca của mình vẻ mặt nghiêm túc, cũng không khỏi nghiêm túc theo, trong lòng mang nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
“Ta muốn ngươi giúp ta chăm sóc tẩu tử ngươi.” Phùng chính dặn dò.
Phùng Tịch Uyển chưa kịp nghĩ ra ý tứ của ca nàng là gì, nghi ngờ ngày càng không rõ hỏi: “Tại sao ca lại nói như vậy, tẩu tử không phải vẫn luôn ở trong phủ sao, sao lại cần muội chăm sóc?’
Nàng hơi trì hoãn, suy đón nói: “Lẽ nào ca muốn đi xa?”
Hắn muốn nói toàn bộ sự việc cho muội muội nghe, nhưng sợ khi nàng biết sẽ nói cho Phụ thân cùng Tô vấn Ninh, hắn sẽ không thể làm việc mình muốn làm được nữa.
Hắn quay đầu đi, nhìn ra ngoài mặt hồ, không cho muội muội đoán được tâm tư của mình mà nói: “Ta nói là vạn nhất, gần đây hình bộ công vụ rất nhiều, tẩu ngươi lại sắp sinh. Nếu ta bận ở bên ngoài, nàng có gì khó chịu, ngươi phải giúp ta chăm non cho nàng thật tốt.“
“Thì ra là vậy….” Phùng Tịch Uyển nghe hắn nói vậy, liên yên tâm, lúc nãy ca của mình vừa nói giống như bàn giao, giao phó hậu sự vậy, làm nàng sợ hãi.
Nàng đáp ứng nói: “Ca, huynh yên tâm, trong nhà đã mời bà đỡ có tiếng ở kinh thành tới, còn có mẫu thân và ta sẽ tỉ mỉ chăm nom tẩu tử, có chuyện gì sẽ để sai vặt tới hình bộ tìm huynh.”
Được muội muội đáp ứng, trong lòng Phùng chính như trút được gánh nặng.
Tuyên Thành bị cấm túc trong phủ công chúa, nàng bây giờ như một con thú mệt mỏi, bất kể nàng có gào thét thế nào, cào xé thế nào, người nhốt nàng lại, không hề bị lay động…..
Editor: chương này tác giả để tên là Kế sâu xa, nhưng mình đổi thành An Ninh. bởi vì mình thấy, chương này đều nói về tô vấn ninh về nỗi lo nghĩ cho đứa trẻ An Ninh trong bụng