Tần Liễm Vi hiếm thấy mà dại ra hai giây, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, cười khẽ một tiếng, trêu chọc mở miệng: “Tô lão sư, em không cảm thấy loại chuyện này không chút khó khăn, quá không có tính khiêu chiến sao? Em chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là đủ cửa đổ chị rồi.”
Tô Duyệt Cẩn quay đầu nhìn về phía Tần Liễm Vi, khóe miệng nở ra một nụ cười tươi, mặt mày khẽ nhếch, “Vậy phiền toái chịi rụt rè một chút, khắc chế một chút, cđể em gia tăng chút cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ.”
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, đôi con ngươi phá lệ thâm thúy, ngữ điệu sâu kín: “Chị không nghĩ mình sẽ làm được.”
“Chị cần phải làm được.” Tô Duyệt Cẩn hơi nheo mắt, trong mắt lộ ra tia uy hiếp.
Tần Liễm Vi lại khởi mày, lời nói hàm chứa vài phần ủy khuất, không biết là thật hay là giả, “Vì cái gì chứ?”
“Cho em cơ hội một lần nữa.” Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, mở miệng.
Tầm mắt Tần Liễm Vi dừng trên người Tô Duyệt Cẩn, sau một lúc lâu, mới bất đắc dĩ mà mở miệng, “Được, tất cả đều nghe theo em.”
Tô Duyệt Cẩn vừa lòng gật đầu, sau đó cất bước đi về phía cầu thang.
Tần Liễm Vi đi theo sau lưng Tô Duyệt Cẩn, nhắm mắt theo đuôi mà lên lầu, đáy mắt như rơi vào trong hầm băng, bất quá giây lát sau liền biến mất hoàn toàn, nhanh đến phảng phất như là ảo giác.
Trong phòng, Tô Duyệt Cẩn rửa mặt xong vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm, liền nhìn thấy Tần Liễm Vi cầm một quyển sách, đang ngồi trên giường lật xem.
Tô Duyệt Cẩn đi đến mép giường, liếc mắt một cái, phát hiện là tiểu thuyết ngắn do Giang Mạch Nhiên viết, đó là tác phẩm đầu tiên của Giang Mạch Nhiên, nội dung phần lớn là hoang đường ly kỳ, nhưng càng nghĩ kỹ càng cảm thấy kinh khủng, bất quá cũng có một ít tình huống “máu chó”, bầu không khí cùng câu từ của nhân vật đều rất ổn.
Tần tổng của chúng ta đây là đêm khuya hóng mát đọc sách? Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, không chớp mắt, đầy nghi hoặc tại sao đối phương lại chọn tình huống như thế này để đọc sách.
“Làm sao vậy?” Tần Liễm Vi đã nhận ra ánh mắt của Tô Duyệt Cẩn, ngước mắt nhìn về phía cô, đáy mắt cất giấu vài phần ý cười.
Tô Duyệt Cẩn theo đúng sự thật mà nói ra nghi hoặc của chính mình.
“Thích hợp tĩnh tâm.” Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà trả lời, quả nhiên là bộ dáng của lão cán bộ cao lãnh, cấm dục, ánh đèn phảng phất chiếu xuống càng tôn thêm vẻ cao lãnh.
Tô Duyệt Cẩn cảm thấy Tần tổng đối với hai chữ ‘tĩnh tâm’ có gì đó hiểu lầm, “Tĩnh tâm?”
“Ừ, quá rối loạn.” Tầm mắt Tần Liễm Vi hơi di chuyển sang bên cạnh, nhẹ nhấp khóe môi, từ góc độ của Tô Duyệt Cẩn lại nhìn thấy trên mặt cô có vài phần thẹn thùng khó có thể phát hiện.
Tô Duyệt Cẩn ngưng mắt nhìn cô, chui vào trong chăn, trực giác mách bảo đề tài tiếp theo sẽ là chuyện lúc nãy, vẫn là đừng nói nữa.
Tần Liễm Vi thấy cô nằm xuống, liền khép lại sấch trong tay, đặt lên trên tủ đầu giường, thời điểm chuẩn bị tắt đèn, lại bị Tô Duyệt Cẩn túm chặt góc áo.
Tần Liễm Vi nghiêng mắt nhìn qua, giữa mày lộ ra một chút nghi hoặc, “Làm sao vậy?”
“Chúng ta mở đèn ngủ được không?” Tô Duyệt Cẩn thấp giọng nói.
Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, nửa khuôn mặt súc của đối phương chôn trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt cùng cái trán, mặt mày buông xuống, lông mi khẽ run, làm người đôi diện cảm thấy mềm mại sạch sẽ, giống như động vật nhỏ xù lông.
Tần Liễm Vi không nhịn được, duỗi tay xoa xoa đầu Tô Duyệt Cẩn, nhẹ giọng mở miệng: “Trước tiên cứ tắt đèn thử xem, không được thì lại mở lên.”
Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn Tần Liễm Vi, thấp thấp mà ừ một tiếng, mày nhíu lại.
Tần Liễm Vi tắt đèn, ở bên cạnh người Tô Duyệt Cẩn nằm xuống, thân mình mới vừa đặt xuống giường, đã bị Tô Duyệt Cẩn nắm chặt lấy tay. Trong mắt Tần Liễm Vi xẹt qua một tia lo lắng, đơn giản duỗi tay đem người ôm vào trong ngực. “Không sợ, chị ở đây.”
Tô Duyệt Cẩn do dự một lát, rồi đưa tay ôm lấy Tần Liễm Vi, động tác mười phần cẩn thận.
Hô hấp của Tần Liễm Vi cứng lại, con ngươi hơi hơi nheo, lúc mới đầu Tô Duyệt Cẩn chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy, lúc sau càng ôm càng chặt, cơ hồ cả người đều dính vào trên người Tần Liễm Vi, tiếng hít thở rất nhỏ ở bên tai vang lên, trong màn đêm tĩnh mịch phá lệ rõ ràng.
Tô Duyệt Cẩn tận dụng mọi khả năng mà ôm chặt Tần Liễm Vi, như là chết đuối người bắt lấy được cọng rơm cứu mạng.
Tần Liễm Vi nhẹ nhấp khóe môi, nhẹ giọng mở miệng: “Tô Duyệt Cẩn.”
Con ngươi Tô Duyệt Cẩn hình như có ánh sáng nhạt, thấp giọng đáp: “Dạ?”
“Còn cần bật đèn sao?” Tần Liễm Vi mở miệng hỏi.
Tô Duyệt Cẩn trầm mặc thật lâu, mới mở miệng trả lời: “Không cần, em vẫn còn thấy tốt.”
Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh, Tô Duyệt Cẩn nhẹ thở ra một hơi, tận khả năng mà điều chỉnh hô hấp của chính mình, sau đó phát hiện hoàn cảnh này không ảnh hưởng lớn đối với mình giống như trong tưởng tượng, bởi vậy cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vì thế, Tô Duyệt Cẩn thử buông Tần Liễm Vi ra, khi đầu ngón tay sắp rời khỏi vòng eo của Tần Liễm Vi, liền bị Tần Liễm Vi một lần nữa kéo vào trong ngực.
Tô Duyệt Cẩn sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, đối diện với con ngươi đen láy nồng đậm của đối phương, ánh sáng mỏng manh làm tim cô đập nhanh.
Tần Liễm Vi dùng ánh mắt gắt gao khóa chặt Tô Duyệt Cẩn, một lát sau mới nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trầm thấp hơi khàn, “Cách em theo đuổi chị chính là như vậy sao?”
“Em không có theo đuổi.” Tô Duyệt Cẩn mở miệng giải thích, bên tai lại đỏ. Không khí có chút ái muội, đại não Tô Duyệt Cẩn trống rỗng, bộ dáng này của Tần Liễm Vi thật sự gợi cảm, làm cô hoàn toàn không có chút sức lực nào để chống cự.
Tầm mắt Tần Liễm Vi dừng trên mặt Tô Duyệt Cẩn, ngữ điệu sâu kín, “Nhưng chị sớm muộn gì cũng bị em ngược chết.”
Tô Duyệt Cẩn nháy mắt huyết khí dâng lên, giọng nói nghẹn lại, chỉ có thể ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, nhận thấy được trái tim nhanh chóng nhảy lên, nghĩ thầm em đây mới là người sớm muộn gì cũng bị chị ngược chết.
“Làm sao bây giờ?” Tần Liễm Vi thấp giọng mở miệng, dùng trán mình dụi dụi vào người Tô Duyệt Cẩn, ngữ điệu thân mật, lộ ra vài phần cảm giác vi diệu, lại có vài phần làm nũng.
Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm vào đôi môi của Tần Liễm Vi đang gần trong gang tấc, theo bản năng liếm liếm môi dưới, chỗ sâu nhất trong đáy mắt cất giấu ngọn lửa dang mãnh liệt thiêu đốt.
Ánh mắt Tần Liễm Vi khẽ nhúc nhích, hô hấp tựa hồ nặng thêm vài phần, ngừng một lát, thấp giọng mở miệng: “Chị, có thể hay không……”
Tô Duyệt Cẩn không để Tần Liễm Vi nói hết câu, nhích đến ngậm lấy cánh môi của đối phương, chậm chạp vân vê, hôn cực kỳ tinh tế.
Ánh mắt Tần Liễm Vi thâm thâm, nhẹ nhàng đáp lại, dần dần bắt được quyền chủ động, thời điểm Tô Duyệt Cẩn cắn vào đầu lưỡi cô liền sửng sốt trong chớp mắt, làm Tô Duyệt Cẩn thành công kết thúc nụ hôn này.
Tô Duyệt Cẩn nhẹ thở hổn hển, bên tai đỏ bừng, Tần Liễm Vi còn muốn kéo dài thêm sao? Cũng, cũng lâu lắm rồi……
Liền tức giận mà trừng mắt nhìn Tần Liễm Vi, Tô Duyệt Cẩn quyết đoán kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Một cái liếc mắt này mang theo diễm sắc nhẹ nhàng, mang theo một chút thủy quang, khóe mắt phiếm một tia đỏ ửng, thật sự rất câu người.
Tần Liễm Vi nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay chính mình, nghiêng đầu nở một nụ cười, làm sao bây giờ, mình lại muốn hôn em ấy.
Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, nghiêng thân người, giữa mày hiện lên chút ửng đỏ, phảng phất như chân trời mây tía, cô không có khả năng chịu đựng dụ hoặc, như thế nào lại có một Tần Liễm Vi như vậy, nhất cử nhất động đối với cô đều có sức hấp dẫn chí mạng.
“Ngủ.” Tô Duyệt Cẩn mở miệng nói, lời nói hàm chứa vài phần cố tình bày ra tới lãnh đạm.
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn lộ ra một đoạn sườn cổ, sau một lúc lâu, mới cười khẽ một tiếng, thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tô Duyệt Cẩn muộn thanh muộn khí mà mở miệng, nhắm hai mắt lại, cưỡng bách chính mình đi vào giấc ngủ.
Đêm nay, Tô Duyệt Cẩn có một giấc mơ rất đẹp, trong mơ Tần Liễm Vi đẹp đến kinh tâm động phách, vô cùng mê người. Dẫn tới buổi sáng hôm sau thời điểm nhìn thấy Tần Liễm Vi, ánh mắt lại mang theo vài phần mê say, khiến cho Tần Liễm Vi nhìn cô thêm vìa lần, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tô Duyệt Cẩn đáp lời rất nhanh, ngược lại làm người cảm thấy có vài phần kỳ quái.
Bất quá Tần Liễm Vi cũng không có miệt mài truy hỏi, chỉ là giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, ngữ điệu khó được có chút lười nhác, “À, chị còn chưa hỏi em, em định ở đây thêm bao lâu nữa?”
“Hôm nay lền trở về.” Tô Duyệt Cẩn trả lời, cô vốn dĩ cũng chỉ tính toán trở về ở một đêm mà thôi, dừng một chút, cô lại nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, nghi hoặc mà mở miệng hỏi, “Chị àm sao vậy? Không thoải mái?”
“Không có, chỉ là đêm qua ngủ mơ nên sáng nay có chút mệt mỏi.” Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà trả lời, ngước mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, đôi con ngươi tựa hồ mang theo vài phần thâm ý.
Tô Duyệt Cẩn còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng vừa lúc muốn mở miệng thì có tiếng gõ cửa vang lên, liền đi qua mở cửa.
Người đứng ngoài cửa chính là Tống Dĩ Thâm, tầm mắt vừa liếc thấy Tần Liễm Vi, liền hậm hực mở miệng: “Chị……”
Tô Duyệt Cẩn mày hơi nhăn, “Có việc gì sao?”
Tống Dĩ Thâm không trả lời vấn đề của Tô Duyệt Cẩn, ngược lại ánh mắt hướng về người phía sau chị gái, sâu kín mở miệng, “Chị Liễm Vi, ba mẹ gọi hai người xuống ăn cơm.”
Tần Liễm Vi nâng mắt, khóe miệng gợi lên độ cung nhạt nhẽo, “Được.”
Tô Duyệt Cẩn lập tức cảm thấy địa vị của mình trong gia đình đã bị khiêu chiến, bất mãn mà mở miệng: “Tống Dĩ Thâm, rốt cuộc ai mới là chị của em?”
“Đương nhiên là chị rồi, nhưng trong nhà của chúng ta chị lại nghe lời chị Liễm Vi nhất, đây có thể coi như trong chuỗi thức ăn, chị từ sinh vật tiêu thụ trở thành sinh vật sản xuất.” Tống Dĩ Thâm ra vẻ thâm trầm mà nói.
Tô Duyệt Cẩn nở một nụ cười ‘hiền lành’, “Hôm nay chị sẽ khiến cho này sinh vật thấp nhất trong chuỗi thức ăn, em có bản lĩnh thì đừng có nhúc nhích.”
Tống Dĩ Thâm để lại một câu “Hai người nhanh xuống dưới đi.”, sau đó liền nhanh như chớp chạy biến dạng, với tốc độ này có thể tham gia cuộc thi chạy trăm mét.
Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm bóng dáng hoả tốc biến mất của Tống Dĩ Thâm, buồn cười mà lắc lắc đầu, sau đó liền nghe được giọng nói mang theo ý vị thâm trường của Tần Liễm Vi, “Chuỗi thức ăn?”
Tô Duyệt Cẩn phát giác có một chút không thích hợp, biểu tình có vài phần dại ra, đây là cô đang đào hố chôn mình sao?
Tần Liễm Vi tiến lên nhẹ nhàng búng tay một cái vào trán Tô Duyệt Cẩn, lại cười nói: “Đi thôi.”
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đã nhìn thấy ba người đã ngồi vào bàn ăn, khoé miệng từng người đều mang theo vài phần ý cười, không khí thoạt nhìn thập phần hòa hợp.
“Mau ngồi đi.” Biểu tình của Tô Trình Viễn tựa hồ cũng không qua nghiêm túc như bình thường.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi xin phép rời đi. Tần Liễm Vi đưa Tô Duyệt Cẩn đến công ty trước, Tô Duyệt Cẩn vồn không đồng ý, nhưng muốn Lâm Không Thanh đén thì phải đợi rất lâu, nhờ tài xế trong đưa đi thì lại không đúng lắm, cho nên chỉ có thể đi theo Tần Liễm Vi.
========================
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
09/03/2022