Cỏ nhóm lửa trong rừng mới mọc cao hơn ba tấc, phải một, hai tháng nữa mới kết thành cỏ nhung dài, cỏ nhung tích góp để châm lửa dùng qua một mùa đông đã không còn nhiều lắm, phải lên núi bới lá thông hoặc nhặt vỏ tre già, lá cây và lá tre đều có thể đốt.
Thời tiết nắng ấm, trong rừng tre mọc lên không ít măng xuân nho nhỏ chỉ bằng cái ngón tay, Lục cốc tìm được một chỗ có nhiều hơn nhiều hơn, loạt xoạt bẻ từng cái măng xuống rồi bỏ hết vào sọt tre.
Một mình y tìm măng trong rừng tre sâu rậm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chó sủa từ xa truyền đến, là Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Ngọc Bình dẫn chó đi săn thỏ nên y không quá sợ hãi, huống hồ còn có Vệ Lan Hương đi theo, cách đây không xa, chỉ cần hô lớn chút là có thể nghe thấy.
Sau khi nhồi măng đầy sọt tre, y mới đứng lên nghỉ ngơi một chút, cõng sọt tre nặng trịch đi về một hướng khác của rừng tre, đi tìm nhóm người Thẩm Nhạn.
Các cây tre khác nhau nên măng xuân cũng khác nhau, còn có măng chôn dưới đất phải đào ra, Thẩm Nhạn và Thẩm Ngọc không muốn nhặt vỏ tre già nên cầm cuốc đào măng.
“Nương, a ma.” Lục Cốc đi về phía này, nhìn thấy Vệ Lan Hương và Chu Hương Quân đang nhặt vỏ tre.
Vệ Lan Hương thấy sọt tre sau lưng y đầy ắp, cười nói: “Nhiều vậy à, về nương hầm măng thịt cho các con ăn.”
Măng xuân non mềm, lại thêm vừa mới bẻ hôm nay, rất tươi mới, để hầm thịt ngon vô cùng, Lục Cốc nhanh chóng gật đầu: “Vâng ạ.”
Nếu đã gặp lại rồi thì y cũng không đi nữa, buông sọt tre xuống cùng nhặt vỏ tre già với họ. Thứ này có gai đâm tay, chỉ nhặt vỏ tre trên mặt đất thì không sao, có những cái vỏ tre chưa bung hẳn phải dùng tay xé ra, mấy đứa nhỏ da dẻ mềm mại hay những người chưa quen việc này thì sẽ cảm thấy không dễ chịu.
Vỏ tre già đâm tay nhưng phơi khô rồi đốt sẽ cháy rất lớn, cũng dễ dàng đốt cháy nên có không ít người nhặt.
Một mình vào rừng tre sẽ cảm thấy có chút âm u yên tĩnh, may mà bọn họ có nhiều người, Lục Cốc nhặt vỏ tre được một lúc còn mơ hồ nghe được tiếng đào măng của Thẩm Nhạn.
Vệ Lan Hương ép vỏ tre trong hai cái sọt tre lớn xuống thấy đủ nhiều rồi thì hô: “Cốc tử, đủ rồi, không cần nhặt nữa đâu.”
Nghe vậy, Lục Cốc cũng không nhặt nữa, trong tay y có bốn năm cái vỏ tre, không nỡ vứt đi nên lại nhét vào trong sọt tre.
“Ta cũng đủ rồi, đi tìm hai đứa Thẩm Ngọc thôi.” Chu Hương Quân cũng ép chặt vỏ tre xuống. Hai người họ hôm nay đều mang sọt tre lớn tới nếu không cõng về không đốt được mấy ngày lại phải đi nhặt tiếp.
Đào măng sẽ chậm hơn chút vì đào đất rất tốn sức lực. Thẩm Nhạn và Thẩm Ngọc đào măng chắc chắn không thể nhanh bằng Lục Cốc bẻ măng.
Thẩm Huyền Thanh không tới nên năm người bọn họ luân phiên đào đất. Măng xuân dưới đất lộ ra đầu nhọn màu vàng nhạt, dễ tìm hơn măng đông nhiều, tuy đầu măng nhỏ nhưng măng xuân sau khi đào lên còn to hơn cái cổ tay, một cái lớn thậm chí có thể lên tới hai ba cân.
Theo mùa, măng mùa xuân dù lớn đến đâu cũng rất mềm, sau khi đào ra tốt nhất là dùng cuốc chặt đứt rễ chứ nếu dùng tay bẻ sẽ rất dễ bị đứt.
Lúc đi lên chỉ mang theo hai cái cuốc, đến phiên những người khác đào, Lục Cốc sẽ nghỉ ngơi ở bên cạnh. Y nhìn ra ngoài rừng tre vẫn luôn không thấy bóng dáng Thẩm Huyền Thanh đâu, chốc lát sau nghe thấy tiếng chó sủa vang vọng nên y không nhìn xung quanh nữa, săn được thỏ rồi Thẩm Huyền Thanh sẽ tự khắc tới tìm bọn họ.
“Nương, con đi nhổ hành lá.” Y thấy trong bụi cỏ bên ngoài rừng tre có hành lá mọc hoang, nói một tiếng rồi đi qua đó.
Hành lá rừng sau khi nhổ ra rễ còn dính đất bẩn, dùng sức vung vẩy sẽ rớt xuống.
Trong mắt người sống không có sự rảnh rỗi, Lục Cốc nhổ xong bụi nhỏ này quay đầu lại nhìn, đã có bốn người đào măng rồi, không bằng y cứ đi tìm thêm chút hành rừng, về nhà có thể xào với thịt hoặc tráng trứng, cũng có thể mang đến trấn bán.
Hành trong nhà vừa mới trồng, dù có gieo hạt sớm mấy ngày thì giờ vẫn chưa lớn được. Hành rừng trên núi không ai quản, chỉ cần thời tiết ấm áp là hạt giống ẩn trong đất có thể nảy mầm sinh trưởng, có thể nhanh hơn chút.
Y tìm kiếm xung quanh, cỏ xuân tươi tốt, rắn trên núi không ngủ đông nữa, may mà vẫn chưa đến mùa hè nên cỏ không quá cao, nếu không sẽ phải dùng gậy dò bụi cỏ mới an tâm.
Hành rừng càng nhổ càng nhiều, cuối cùng nhổ được một đống lớn. Lục Cốc tìm cành cỏ thân nhỏ dài làm dây buộc, quấn ba cành lại làm một, như vậy mới tương đối chắc chắn, chia hành rừng thành ba bó buộc lại để trên mặt đất.
Bên này vừa vặn là đường xuống núi, y không ôm hành rừng về rừng tre nữa, sọt tre trên lưng y đã đầy, đợi lát nữa xem có thể bỏ vào sọt tre Của Thẩm Nhạn hoặc Thẩm Huyền Thanh hay không.
“Gâu!”
Nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc, Lục Cốc quay đầu nhìn qua, quả nhiên là cún con, y hô một tiếng Quai tử, chó con chạy càng nhanh hơn.
Cổ họng cún con ư ư kêu, không ngừng cọ cọ chân y.
Hiện giờ cún con đã lớn không khác bọn chó trưởng thành là bao, theo như Thẩm Huyền Thanh trước kia nói, lớn lên rồi thì nên gọi là Đại Quai, nhưng Lục Cốc cứ quên mãi, vẫn luôn gọi nó là Quai tử.
Sờ sờ đầu chó lại nhéo nhéo lỗ tai, ý cười trên mặt Lục Cốc không ngừng, sau khi nghe thấy một tiếng chó sủa khác lại ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Thẩm Huyền Thanh dẫn theo bọn Đại Hôi tới.
“Cốc tử ca ca.” Thẩm Ngọc Bình xách một con thỏ chết trong tay. Hôm nay hắn xem như đã nghiện săn thỏ, đôi mắt vốn to càng sáng hơn, hắn nhỏ hơn Lục Cốc một chút, lại bởi vì Thẩm Huyền Thanh nên đương nhiên phải gọi y là ca ca.
Thẩm Ngọc Bình nóng lòng khoe khoang với mọi người trong nhà, hô một tiếng chào xong giơ con thỏ trong tay lên cất cao giọng nói: “A ma, Ngọc ca nhi, xem ta săn được gì này!”
Đại Hôi và hai con chó nhỏ cũng chạy tới vây quanh Lục Cốc nhưng lúc này y đã ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyền Thanh, không để ý đến chúng nó nữa.
“Sọt tre của em đầy rồi, đựng toàn là măng nhỏ, nương nói về nhà hầm thịt ăn.” Ánh mắt y đong đầy ý cười sáng ngời, tách ra cả nửa buổi sáng, y có hơi nóng lòng muốn kể những chuyện mình đã làm với Thẩm Huyền Thanh nhưng vì tính tình nên lời nói đã khắc chế vài phần.
“Nhiều vậy sao?” Thẩm Huyền Thanh cũng nở nụ cười, nhìn hành lá rừng trên mặt đất nói: “Sọt của ta không đầy, nhét vào đó là được.”
“Dạ.” Lục Cốc đẩy Quai tử và mấy đứa chó lớn đang cố gắng chui tới cọ chân y sang một bên, trước tiên phải bỏ hành lá vào sọt tre của Thẩm Huyền Thanh đã.
“Chim cút sao ạ?” Y thấy trong sọt có cái gì đó.
Thẩm Huyền Thanh gạt chim và hai con thỏ sang bên cạnh, nói: “Ừm, lúc Ngọc Bình dẫn chó săn thỏ, ta nhìn thấy bọn chim này nên dùng cung bắn được hai con, dùng lực lớn nên không bắt sống được chứ nếu có thể bắt sống con cái thì sau này còn có thể ăn trứng chim cút.”
Rồi hắn còn nói thêm: “Không phải là gần đây a tẩu chán ăn sao, xem xem tỷ ấy có ăn thịt chim cút không.”
“Ừm.” Lục Cốc gật gật đầu. Mấy ngày nay Kỷ Thu Nguyệt ăn không ngon miệng, có khi ăn chưa được vài miếng đã muốn nôn, hôm nay lên núi đào măng cũng là vì để nàng có thể ăn thứ gì đó tươi mới mát mẻ. Thấy Thẩm Huyền Thanh muốn nhét ba bó hành lá rừng vào sọt, y khẽ nhíu mày nói: “Nặng lắm.”
“Không sao đâu.” Thẩm Huyền Thanh không coi trọng chút phân lượng này.
Không đợi Lục Cốc quay vào rừng tre cõng sọt về, Thẩm Ngọc Bình cõng sọt của Thẩm Ngọc trên lưng đã giúp y xách ra. Sắc trời không còn sớm, đã đến giờ về ăn cơm trưa, đoàn người bước chân trên lối về.
***
Cơm trưa có cả măng xào lẫn măng hầm thịt, chỉ cần xem Kỷ Thu Nguyệt ăn được món nào thôi, những người khác không chọn lựa gì nhiều. Măng xuân tươi non giòn giòn, măng thơm vô cùng, thịt hầm không ngấy chút nào.
Lúc hầm thịt đã cắt cả hai loại măng, hương vị khi ăn có chút khác biệt nhưng về cơ bản cũng không kém cạnh nhau là mấy.
Ăn cơm xong Thẩm Nhạn rửa chén, Lục Cốc lấy ra một ít măng xuân nhỏ và hai cái măng xuân lớn, đều giữ lại làm măng ngâm, để giải ngấy lúc ăn cơm là ngon nhất.
Tất cả chỗ măng còn lại đều mang lên trấn bán. Măng để lâu sẽ bị già, hương vị kém đi nhiều, phải nhân lúc tươi mới mà bán. Nhà bọn họ cách núi gần như vậy, muốn ăn măng tươi thì cứ lên núi đào là được rồi.
Hành lá rừng cũng để lại trong nhà một ít, tìm một chỗ trong vườn rau để chôn rễ, như vậy sẽ không nhanh héo.
Sau khi y sắp xếp xong, Thẩm Huyền Thanh dùng một cái gánh dẹt nhấc hai sọt tre lên, Lục Cốc cũng cõng một sọt tre, bên trong là hai con thỏ hôm nay săn được.
Người đến người đi trong trấn Phong Cốc, giờ đã qua buổi trưa nên hai người không đi chợ nữa mà đi bán rong trên đường phố.
Giờ đang là mùa ăn măng xuân, măng bán khá ổn, một cân cơ bản là bốn văn tiền. Thẩm Huyền Thanh có kinh nghiệm bán hàng hơn Lục Cốc nhiều, người khác hỏi giá hắn đều nói là sáu văn, chặt chém vài câu thì giảm xuống năm văn rồi bốn văn.
Một cái măng xuân lớn hai cân rưỡi bán được mười văn tiền, đối với người mà nói đã là không ít. Măng lớn là Thẩm Nhạn xuất lực nên kiểu gì cũng phải cho nàng chút văn tiền. Lục Cốc nhỡ kỹ từng cái măng bán ra, y không đào được mấy cái măng lớn, tiền bán được đều sẽ đưa cho Thẩm Nhạn và Vệ Lan Hương.
Bên ngoài trấn Phong Cốc cũng có hành lá rừng nên bán không được tốt như măng xuân, chỉ hai văn tiền một cân.
Lục Cốc bán hàng niềm nở, một bó hành rừng đã bảy, tám cân, bó lớn nhất là trên dưới mười cân, thỏ và măng xuân đều bán hết, hành lá rừng chỉ mới bán được mười bốn văn tiền.
Buổi trưa đã qua gần một canh giờ, nhưng đi lâu như vậy không khỏi cảm thấy nắng nóng mệt mỏi, hai người tìm một chỗ râm mát dừng chân nghỉ ngơi.