Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 112



Trời vừa tờ mờ sáng trong viện đã có động tĩnh.

Tiếng củi đốt lách tách kêu, Lục Cốc ngơ ngác ngồi trước bếp, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ hẳn, y thêm hai cây củi vào đáy bếp rồi ngáp một cái.

Thẩm Huyền Thanh đi từ bên ngoài vào thấy y mệt mỏi ngẩn người bèn tiến tới xoa xoa đầu y, nói: “Ở đây không còn việc gì khác để làm, sau khi ta đi nếu em còn buồn ngủ thì đi ngủ thêm đi.”

“Không đâu, lát nữa là ổn rồi mà.” Lục Cốc nói xong xoa xoa khuôn mặt, ngẩng đầu cười nhẹ, lập tức có tinh thần hơn nhiều.

Thẩm Huyền Thanh thấy vậy cũng nở nụ cười, không nhịn được mà xoa xoa mặt y. Từ sau hôm hành phòng đó, tuy hắn muốn nếm thêm từng chút từng chút một nhưng thật ra cứ đến đêm là Lục Cốc lại chống tay vào lồng ngực hắn từ chối, nói còn chưa nghỉ ngơi ngủ, thân thể vẫn chưa tốt hẳn.

Hắn không còn cách nào khác chỉ có thể hôn thêm một lát, bốn, năm ngày làm một lần cũng coi như không tệ.

Sáng sớm trong núi lạnh, nước càng là lạnh thấy xương, sau khi đun nóng thì rửa mặt súc miệng mới không thấy quá khó chịu. Hai người họ múc nước súc miệng trong viện. Trước khi bưng chậu gỗ ra ngoài, Lục Cốc đã thêm vào nồi hai gáo nước còn thêm cả củi vào bếp, sau khi rửa mặt xong, nước sôi là có thể uống.

Lên núi đã gần mười ngày, bốn hàng rau xuân ở hậu viện đều đã nảy mầm, lớn chừng nửa ngón tay. Rau xuân lớn nhanh, đợi bảy, tám ngày nữa lớn bằng hai ngón tay là ăn được. Y cố ý trồng nhiều, đợi đến lúc ăn nhổ bao nhiêu thì trồng lại bấy nhiêu, rau này vẫn sống được vào hè, có thể ăn liên tục.

Hai hàng rau hẹ ở vườn rau bên kia cũng đã lên mầm, chăm bón tưới tiêu tốt thì tháng sau có thể thu hoạch lần đầu, đến lúc đó có thể tráng trứng cho Thẩm Huyền Thanh ăn.

Tỏi và ớt các loại cũng trồng một hàng, tiền viện lớn, một hàng cũng đủ cho hai người họ ăn, hành lá và hành thơm trồng cùng một hàng, hành lá nhiều hành thơm ít. Người trấn trên thường ăn hành thơm, đắt hơn hành lá mà lúc trồng cũng phải chăm sóc nhiều hơn, chút hạt giống này là Thẩm Nghiêu Thanh đi uống rượu nói chuyện với người thôn bên nghe nói người ta có cách lấy nên đã nhờ lấy một ít về.

Không phải là anh không muốn bán mà muốn trong nhà được nếm thử trước, vì Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh phải lên núi nên để bọn họ mang theo hạt giống lên cùng.

Trước đây Lục Cốc chưa từng trồng hành thơm, cũng không phải do vấn đề tiền bạc mà là Thẩm Huyền Thanh không nhớ thương loại hành này lắm, khiến y tùy tâm hơn và không để ý quá nhiều. Giờ rửa mặt xong thấy hành không chỉ mọc lên mà còn cao một đoạn, cảm giác vô tình cắm liễu liễu lại xanh này quả thật không tồi.

“Đại Thanh ca nói hành thơm này không cay không sặc, bao giờ hầm canh có thể rắc lên một ít, đẹp lắm đấy.” Lục Cốc vui vẻ nói.

Thẩm Huyền Thanh nghe y nói thì nhìn qua, đáp lại: “Hành thơm tươi xanh, rắc lên nhất định rất đẹp, ta ra ngoài cũng mang một, hai cọng đi ăn cùng màn thầu và bánh bột ngô, ăn dưa muối dưa chua nhiều có hơi ngán.”

Chuyện ăn uống mỗi ngày là chuyện lớn, người ăn ngon uống tốt mới có thể thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần. Hắn nói ăn ngán làm Lục Cốc hơi nhíu mày suy tư, chỉ chốc lát sau liền nói: “Lần sau lên núi mang cho chàng mấy quả trứng vịt muối, lúc mình về chắc vịt đã đẻ không ít trứng rồi, Thẩm Nhạn nói con bé sẽ thu giúp rồi góp lại cho em, để nương ướp hết thành trứng vịt muối, mọi người trong nhà cũng có thể ăn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 110

“Được.” Thẩm Huyền Thanh gật đầu, mỗi lần thấy Lục Cốc nghiêm túc tính toán, hắn đều không nhịn được mà nở nụ cười.

“Vậy hôm nay mang cho chàng hai quả trứng gà.” Lục Cốc hắt nước cất chậu gỗ và khăn vải xong thì nhanh chóng vào bếp bận rộn.

Bên cạnh nắp nồi tỏa ra hơi trắng, nước đã đun sôi, y múc ra hai bát để trên bàn cho nguội, lại múc hơn nửa nồi nước vào bình gốm rồi mới thêm nước lạnh vào vỉ hấp tiếp tục hấp bánh và trứng gà, bình thường bánh sẽ nóng rất nhanh, hôm nay có thêm hai quả trứng gà thì hấp thêm một lát là được.

Bình gốm là hai người dùng để uống nước, khi không đun nồi lớn thì dùng cái này đun nước trên lò đất để uống.

Sắc trời dần sáng, ăn sáng xong, Lục Cốc tiễn Thẩm Huyền Thanh ra cửa, Đại Hôi và Đại Hắc chạy đằng trước, đợi Thẩm Huyền Thanh đi xa rồi y mới quay vào viện.

So với lần đầu y lên núi cùng Thẩm Huyền Thanh vào năm ngoái thì năm nay trong viện rõ ràng đã gọn gàng ngăn nắp hơn nhiều, một hàng là một hàng, không còn lộn xộn nữa, rau trồng cũng nhiều hơn.

Năm ngoái khi xuống núi, rau mùa thu không ai chăm sóc, qua một mùa đông đều thối rữa trong vườn rau, lúc xới đất hai người họ không bới hết ra, lá và rễ rau hỏng thì coi như phân bón.

Hậu viện không nuôi gà vịt, mướp và bí đao đều trồng đều trồng ở đó, Thẩm Huyền Thanh đều đã dựng xong giá mướp, chỉ chờ ngày kết quả.

Người làm nông đã quen sao có thể không biết cách chăm sóc vườn rau, lúc trước là do Thẩm Huyền Thanh phải ra ngoài săn thú mỗi ngày, trở về cũng mệt mỏi nên không có thời gian dọn dẹp.

Nhớ tới dê guốc đen còn trói trong hậu viện, Lục Cốc gọi cún con tới, xách theo sọt tre ra ngoài cắt cỏ. Lúc y ra đến cửa, Đại Bạch ở đằng sau “ngao ngao” vài tiếng, khập khiễng đứng lên như muốn cùng theo ra ngoài, y theo bản năng nói: “Ngươi phải ở lại dưỡng thương.”

Đại Bạch nức nở vài tiếng trong cổ họng, sau khi Lục Cốc đi nó đứng tại chỗ nhìn một lúc rồi mới lại nằm về trên bao tải.

Cắt cỏ không cần đi xa, không lâu sau Lục Cốc đã trở về, thấy Đại Bạch lại vẫy đuôi đứng lên y mới thấy Thẩm Huyền Thanh trói nó lại là vô cùng đúng đắn chứ nếu cứ để nó chạy nhảy lung tung thì vết thương trên chân sẽ không thể tốt lên được.

Đương nhiên là chó không hiểu những chuyện này, y giảng đạo lý cho Đại Bạch nghe là vô ích, chỉ có thể mặc cho nó đi lại vẫy đuôi tại chỗ.

Con dê guốc đen ở hậu viện cảnh giác đứng lên sau khi y tới, đôi sừng dài trên đầu nhìn qua rất rắn chắc, Lục Cốc không tới gần mà chỉ ném cỏ qua.

Dê sẽ dùng sừng húc người, đặc biệt là dê đực, sức lực nó không nhỏ, y lại không ngốc, cho nó ăn cỏ là được rồi, cần gì phải tiến lên.

Vậy nhưng cún con lại không hề sợ hãi mà sủa “gâu gâu” về phía dê guốc đen, cách hơi gần chút. Dê guốc đen thấy vậy cúi đầu làm ra tư thế muốn húc nó, cún con thông minh lại không bị trói, chắc chắn sẽ không bị húc trúng, mà nó còn sủa loạn dọa cắn con dê, đúng là một tên nghịch ngợm thích gây sự.

Lục Cốc vốn tưởng rằng nó thật sự muốn cắn, sợ dê húc phải nó mà cũng sợ nó cắn dê. Thẩm Huyền Thanh đã nói nếu thật sự bắt được dê cái thì phải giữ dê đực lại để phối giống đẻ dê con, nhưng sau khi phát hiện nó chỉ đùa nghịch muốn dọa dê thì không quan tâm đến nó nữa.

Hôm kia Thẩm Huyền Thanh đã hạ lưới xuống sông, sợ cún con dọa dê không ăn cỏ được nên y thuận tay vỗ vỗ mông cún con ý bảo nó đừng nghịch rồi xách sọt đi về phía tiền viện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 125

Quai tử lanh lợi lại hay theo sau y, đương nhiên biết y có ý gì, sau đó điên cuồng đuổi theo y.

Nước sông ào ào chảy, Lục Cốc mang theo sọt cá tới thu lưới, hiện giờ mặt trời còn chưa đủ nóng, nước sông có vẻ vẫn hơi lạnh, y kéo lưới lên bờ, cá trong lưới quẫy đuôi, tôm sông cũng đang nhảy nhót.

Tinh lực cún con vô cùng dồi dào, nó đã quen với cá tôm, không có sủa loạn về phía lưới đánh cá nữa, cá tôm quẫy đạp làm nước bắn tung tóe, nó lui về phía sau vài bước giũ hết nước trên thân rồi lại lao tới muốn cắn đuôi cá.

“Đi.” Lục Cốc nhẹ giọng quát lớn không cho nó cắn.

Núi sâu ít người, lúc trước lão thợ săn chọn nơi này không tệ, bằng phẳng thoáng đãng, ngay cả dòng sông cũng hiền hòa, cá không có nhiều người đến bắt nên khá nhiều, hai ngày nay thu được không ít.

Cá xuân mập tôm sông cũng không tệ, kích thước không nhỏ. Lớn nhỏ tổng cộng tám con cá, hai mươi mấy con tôm sông, hai cái sọt cá lớn nhất vẫn không chứa hết, y không lấy từ trong lưới ra nữa mà mang tất về.

Lưới có mấy chỗ phải sửa lại, hơn nữa những con cá tôm này cũng đủ cho hai người họ ăn mấy ngày, hai ngày này không cần phải hạ lưới nữa.

Sau khi trở về Lục Cốc tách cá và tôm ra đổ vào hai chậu gỗ cũ, giờ cứ nuôi trước đã, buổi tối mới ăn, tới chiều xử lý vẫn kịp.

Tối hôm qua Thẩm Huyền Thanh đã cởi bỏ xiêm y bẩn cần giặt, buổi sáng y cũng thay một bộ quần áo, giờ vẫn còn sớm, mặt trời không nóng như buổi trưa nên y ôm củi vào bếp đun nửa nồi nước rồi pha thêm nước lạnh để dùng, tránh cho tay bị đông cứng.

Mấy ngày nay nắng khá tốt, xiêm y phơi một ngày là khô, chỉ là gió xuân cũng rất lớn, còn phải đề phòng xiêm y bị thổi bay.

Một buổi sáng qua đi trong bận rộn, sau khi ăn cơm trưa xong Lục Cốc mới ngồi xuống nghỉ chân, cuộc sống luôn vụn vặt như vậy, nói bận thì không bận, nhưng cũng không rảnh rỗi được, luôn có việc cần phải làm.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hơi ấm không cách nào bị gió thổi đi, y vốn đang ngồi ở bên cửa sổ nhưng rồi lại phơi nắng đến buồn ngủ, nghĩ thầm không có việc gì làm chi bằng đi ngủ một lát, vì vậy y lên giường ngủ.

Y không đóng cửa phòng, cún con chơi đùa cùng Đại Bạch một lát rồi chạy vào, đứng ở bên giường nhìn y.

Lục Cốc nghe thấy tiếng Quai tử chạy vào thì vươn tay vỗ vỗ đầu nó rồi xoay người nhắm mắt lại.

“Ngao.” Cún con thấy y không đứng dậy thì đứng bên giường một lát rồi cũng nằm ngủ trên mặt đất.

Mặt trời chiếu vào, có thể nhìn thấy bụi bay lơ lửng trong những tia sáng, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi vào phòng, gió nhè nhẹ thổi rồi yếu dần, một giấc ngủ vô cùng an tĩnh.

Đến chạng vạng, Thẩm Huyền Thanh bắt bốn con thỏ sống trở về, Lục Cốc đã hấp cơm xong, tôm sông xào ớt khô tỏa ra mùi thơm, cá cũng hầm xong, canh hầm tươi mát nồng nàn, còn xào thêm một đĩa rau dại, mặn chay đều có cả.

Cuối bữa ăn, Thẩm Huyền Thanh chan canh cá vào nửa bát cơm còn lại, hắn gắp ra một ít xương cá, vừa ăn vừa uống chẳng mấy chốc đã xong, sau khi đặt bát xuống chỉ cảm thấy cả thân lẫn tâm sảng khoái dễ chịu.

Sức ăn của Lục Cốc nhỏ, vừa rồi cũng đã ăn no, sau đó hai người cùng nhau thu dọn bát đũa.

Y rửa bát còn Thẩm Huyền Thanh ngồi xổm bên cạnh giúp tráng bát trong nước sạch, còn nói: “Lúc ta về có thấy dấu vết của hươu, mai sẽ đuổi theo xem thử, có lẽ sẽ bắt được đấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 83

Nghe vậy, Lục Cốc liền hỏi: “Vậy sau nuôi cả hươu sao ạ?”

Thẩm Huyền Thanh bật cười, nhận lấy đĩa trong tay y rồi nói: “Nếu bắt sống được thì nuôi, lúc trước ta nghe nói trong phủ thành Ngọc Thanh có người làm vườn hươu gì đó trong thôn trang ở nông thôn, nhưng đó chỉ để mấy công tử trong phủ săn bắn làm trò tiêu khiển mà thôi, một mình ta không bắt được nhiều như vậy, nếu nuôi thật chắc chỉ có bảy, tám con.”

Lại nói hắn muốn nuôi thỏ là vì nghe nói chuyện này có thể có kết quả, hơn nữa hắn từng đọc qua một quyển sách tiêu khiển, trong đó nói mấy chục năm trước có nhà giàu yêu thỏ, vì nuôi thỏ mà làm hẳn một vườn thỏ mười mấy dặm.

Người có tiền làm vậy là để tiêu khiển còn hắn muốn nuôi những thứ này để bán lấy tiền. Một năm hắn đi săn, may mắn thì có da lông hồ ly kiếm được nhiều tiền nhất, có lẽ có thể kiếm được hai, ba trăm lượng, về sau nếu có con cái, ăn mặc và học hành đều tốn không ít tiền, còn cần nuôi lão nương, trong nhà nếu có chuyện gì cũng phải giúp đỡ một tay, từng khoản từng khoản đều cần tiền.

Không nói đâu xa, sau này trong nhà có thêm con cháu, mấy gian phòng kia hẳn không đủ ở. Mùa đông năm ngoái, trong lòng hắn đã cân nhắc đến việc xây thêm gian nhà nữa nhưng vẫn không nói ra, xây nhà phân gia đều là đại sự, hơn nữa mua ruộng đất đã tiêu tốn gần một nửa tiền trong tay nên hắn đành gác lại.

“Cho dù chỉ có hai con hươu con, vậy cũng có thể bán thêm hai con mà.” Lục Cốc phụ họa nói, mấy ngày nay y nghe Thẩm Huyền Thanh nói nuôi thỏ gì đó, đã có thể hiểu rõ.

“Phải rồi.” Thẩm Huyền Thanh cười nói.

Bát đũa của hai người không có bao nhiêu, rất nhanh đã rửa sạch, sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, vì muốn bôi thủ cao nên Lục Cốc đặc biệt rửa tay bằng hạt tắm hoang một lần, luôn sợ làm bẩn thủ cao đắt đỏ,

Hiện giờ sắc trời đã tối, y xoa xoa tay, thấy Thẩm Huyền Thanh nhìn qua bèn nói: “Chàng cũng bôi một chút nhé?”

Thủ cao cũng thơm, từ sau khi dùng, hai tay y rõ ràng mềm ẩm hơn rất nhiều.

“Ta không cần.” Thẩm Huyền Thanh ghét bỏ thủ cao có mùi thơm, mặc dù mùi hương rất nhạt nhưng hắn thầm nghĩ mình là một hán tử thì bôi cái gì, vậy nhưng hắn lại rất để ý thủ cao trên tay Lục Cốc, Lục Cốc vừa bôi lên hắn đã sờ vào, còn vô cùng đàng hoàng mà xoa mặt phu lang.

Mùa xuân gió lớn, mấy ngày trước Lục Cốc ở nhà bị gió thổi làm cho khuôn mặt có phần thô ráp, giờ đã trở nên vô cùng mềm mại.

Xem ra cao chi này quả thật không tệ, về sau phải thường xuyên mua mới được, hắn nghĩ thầm, lại nhớ tới bình mỡ tám trăm văn kia của mình cũng đã dùng hết hơn một nửa, về lại mua thêm một bình dự trữ.

Sau khi tay bị nắm lấy, Lục Cốc không giãy dụa, cũng mặc cho Thẩm Huyền Thanh sờ mặt y, lúc không có người khác chính là như vậy, y cũng sắp quen rồi.

Giờ không có việc gì khác để làm, tay Thẩm Huyền Thanh khô ráo ấm áp nhưng rõ ràng có chút thô ráp nên y liền quệt một ít thủ cao ra, nhân lúc Thẩm Huyền Thanh đang nghịch ngón tay của mình thì bôi lên.

“Thơm lắm.” Thẩm Huyền Thanh ngửi tay mình rồi vô cùng ghét bỏ.

Lục Cốc cong hai mắt mỉm cười, nói: “Nào có thơm như vậy, tay chàng khô quá, phải bôi nhiều chút mới tốt.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.